Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Nữ phụ giới giải trí (1)


Editor: Tiểu Ngu

-----

Minh Ca hoảng hốt trợn mắt, phát hiện ra bản thân hình hẳn là nằm trên một cái bàn, trên bàn toàn là cơm thừa canh cặn, một ít chén đĩa trước mặt cô đều bị dẹp sang một bên, mà người đàn ông mang đến cho cô cảm giác khác thường này lại đang giữ chặt eo cô bằng một tay.

Làm một người công chúa cả đời được người khác kính ngưỡng tôn kính, loại vận động này cô đã cùng phò mã gia làm qua vô số lần.

Nhưng mà, loại hành vi này vẫn là chưa bao giờ làm qua.

Âm thanh giòn tan vang dội vừa rồi, quả thực còn xấu hổ hơn so với việc bị một bàn tay tát vào mặt Minh Ca.

Má nó đây là như thế nào?

Rất nhiều năm thô tục đã quên đi cũng bị kích phát rồi!

Nội tâm Minh Ca gần như là phát điên lên, đáy lòng liên tục kêu gọi cái âm thanh kia.

"Bảo bối, em vậy mà lại thất thần?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai.

Người đàn ông phía sau tỏ vẻ bất mãn.

Minh Ca nằm sấp trên mặt bàn, người ở phía sau liên tục đong đưa.

Trên bàn, mâm bát và những chiếc thìa linh tinh va chạm vào nhau tạo ra những tiếng vang thanh thúy.

Nguyên một bộ chén đĩa sứ Thanh Hoa đan xen vào nhau, cùng với người phụ nữ trắng nõn trơn bóng hình thành lên màu sắc đối lập!

Nước canh trên bàn văng ra khắp nơi.

Cả cái bàn giống như sắp đổ.

Minh Ca kinh hoảng, đôi tay cô gắt gao bám lấy mép bàn.

Phát hiện ra âm thanh mà mình phát ra thế nhưng lại vô cùng xa lạ, giống như âm thanh nhộn nhạo từ trong miệng ca kỹ phát ra. Cô lập tức cắn chặt răng không cho bản thân phát ra tiếng như vậy.

Từ trước đến nay, cô và phò mã, hai ngươi đều tôn trọng nhau như khách, ở phương diện này cũng là dựa theo chế độ mùng một mười lăm, mà khi cô cùng phò mã làm loại chuyện này cũng rất lịch sự, nhã nhặn, tiến lui có mức độ, loại bị người ta tùy ý vũ nhục như thế này Minh Ca hoàn toàn chưa từng trải qua. Khi cô phát hiện ra thân thể này của chính mình, thế nhưng trải qua sự nhục nhã này lại sinh ra khoái cảm.

Thân thể này chẳng lẽ lại có thể chất thích chịu ngược?

Đầu Minh Ca vẫn đau như cũ, giờ phút này đại não cô đã loạn thành một đoàn, nhưng không trì hoãn được cảm giác vui thích, say mê trầm luân của khối thân thể này.

Quá không có tiền đồ, nội tâm Minh Ca vô cùng tức giận, tuy rằng biết bản thân đã không phải công chúa, nhưng giờ phút này cô vẫn là có loại xúc động muốn mang người phía sau đi băm ra thành nghìn mảnh.

Hai chân dường như không có cách nào chạm xuống đất được, giờ đây tuy là muốn thoát khỏi hoàn cảnh này nhưng nhất thời lại không có chỗ để mượn lực.

"Bảo bối...."

Giọng nói thật buồn nôn!

Minh Ca nhíu mày, trên mặt đằng đằng sát khí, ngay lúc người đàn ông ôm eo cô muốn đem cô lật lại đằng trước, Minh Ca nắm lấy cơ hội này, đôi tay đè bả vai của người đàn ông lại, hai chân bám chắc vào eo người đàn ông, sau đó dùng hết sức nhắm thẳng vào mặt người đàn ông, một quyền đánh tới.....

Không thể không nói, một phút khi ánh mắt Minh Ca nhìn qua khuôn mặt của anh ta lại ngoài ý muốn phát hiện ra, tên gia hỏa mặt người dạ thú này lớn lên đúng là không tồi, nếu chỉ nhìn mặt một chút thì không ai có thể nghĩ hắn lại là một tên cặn bã....

Đáng tiếc cho gương mặt này!

Một quyền đánh lên, người đàn ông ăn đau kêu lên một tiếng, Minh Ca thuận thế đẩy anh ta ra, lùi về phía sau vài bước, dưới chân xiêu vẹo một chút rồi ngã xuống mặt đất.

Trên chân là sợi chỉ hay giày, đây...đây...đây chỉ dựa vào một cái gậy nhỏ này để chống đỡ thân thể sao?

Minh Ca vốn muốn đá cho người đàn ông này thêm một phát nữa, nhưng lại chỉ có thể kinh ngạc trừng mắt lên nhìn đôi giày trên chân này.

Bất quá ngay lập tức, khiến cô càng kinh ngạc đó là quần áo trên người mình rõ ràng không thể che chắn được thân thể này....

Quần áo này so với quần áo của những ca kỹ bồi rượu còn muốn khinh khủng hơn!

"Bảo bối, em quá phận, ngày mai tôi còn phải đi tuyên truyền đấy, hôm nay cũng không thể cùng em chơi trò chơi được!" Rõ ràng là lời nói trách tội, nhưng giọng nói của anh ta trầm thấp, ôn nhu lại lộ ra một chút bất đắc dĩ, khiến người ta cảm thấy anh ta cưng chiều người phạm sai lầm vô cùng.

Bất quá, rõ ràng Minh Ca không cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt nào từ người đàn ông này.

Giọng nói của người đàn ông kéo suy nghĩ của Minh Ca về hiện thực.

Kêu cùng cô chơi trò chơi gì cơ?

"Tranh thủ thời gian, tự mình dọn dẹp cho tốt, đi đến phía trước sân khấu tìm mấy viên đá cho tôi để chườm mặt, nếu để Cửu ca nhìn thấy trên mặt tôi có dấu vết này, đoán chừng về sau sẽ không nói chuyện giúp em được nữa."

Người đàn ông liếc mắt một cái thấy Minh Ca vẫn ngồi trên mặt đất không nhúc nhích, cho rằng Minh Ca vẫn chưa đã thèm, đôi mắt hẹp dài của anh ta híp lại: "Bảo bối, vẫn còn muốn tiếp tục sao?"

Tuy rằng mắt cá chân đang đau đớn, không tiếng động mà lên án Minh Ca, nhưng nghe được lượng tin tức thật lớn từ trong lời nói của anh ta, Minh Ca vội vàng bò lên sửa sang lại quần áo trên người.

Chỗ kia dường như có ít nước chảy ra làm Minh Ca cảm thấy vô cùng quẫn bách nhìn khắp nơi xung quanh, phía dưới hình như cô không có mặc quần dài, hơn nữa quần áo này không thể che được gì thì cũng thôi đi, trên mặt quần áo còn dính các loại đồ ăn. Lôi thôi lếch thếch như thế này thì làm sao có thể đi ra ngoài.

Tựa như nhìn ra Minh Ca đang khó xử, vẻ mặt người đàn ông hài hước nói: " Đem áo lông vũ khoác lên, ai có thể biết bên trong em lại là bộ dáng dâm đãng như vậy chứ?"

Khá lắm, Minh Ca oán giận lại ghi hận người đang ông này thêm một khoản nữa, dám nhục mạ cô như thế. Nếu không phải mắt cá chân bị trẹo, nhất định cô sẽ lại đánh anh ta sưng thêm một mắt nữa, dạy cho anh ta biết kết cục của việc có mắt mà không thấy Thái Sơn.

Bây giờ không rõ tình hình như thế nào, Minh Ca không có ý định so đo với loại đàn ông miệng chó nói lời thô tục này, cô nhìn theo ánh mắt của anh ta, trên giá treo ở cửa có một chiếc áo lông vũ màu đen.

Những lời nói này xuất hiện ở trong đầu cô khiến cô hơi hoang mang, rõ ràng trước giờ cô chưa từng nghe qua, thế nhưng cô vừa nhìn đến đã nghĩ ra cái đồ vật kia gọi là gì, sử dụng như thế nào, có lẽ chính là do ký ức của nguyên chủ ảnh hưởng đến cô.

Quả nhiên cái gọi là áo lông vũ kia đến dưới đầu gối cô, tuy rằng không thể che hết toàn bộ nhưng tốt xấu gì thì cũng đỡ hơn so với cái thứ gọi là quần áo trên người cô nhiều.

Đem toàn bộ cổ áo lông vũ đều kéo hết lên khiến nửa khuôn mặt của chính mình đều bị che khuất, Minh Ca vội vàng đi hướng ra ngoài.

"Bảo bối, em đem khóa áo kéo cao lên như vậy, chẳng lẽ còn cảm thấy sẽ có người nhận ra em sao?"

Địa phương đáng chết này, một phút cô cũng không ở lại nổi nữa, người đàn ông đang nói phía sau liền bị một tiếng đóng cửa của cô ngăn cách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro