Chương 16: Nữ phụ giới giải trí (15)
Có lẽ là bởi vì xúc cảm lưu lại sau khi **** không tệ, cũng có lẽ là anh đột nhiên phát hiện mình vậy mà lại làm chuyện đó với một người phụ nữ. Trong nháy mắt, An Lãng ngẩn người. Cũng trong chính cái chớp mắt này, hai chân Minh Ca tàn nhẫn đá về phía khuôn mặt của An Lãng. Cả người An Lãng bị đá ngã ngửa ra đằng sau. Minh Ca lập tức ngồi dậy, cả hai tay hai chân của cô đều bị trói, vả lại cô cũng không biết anh ta dùng cách gì để trói buộc cô, mà cho dù cô cố gắng giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát ra được.Cô cũng không hề do dự mà ngồi dậy, dùng đầu của mình hung hăng đập vào nơi yếu nhất – huyệt thái dương của An Lãng!
An Lãng mơ mơ màng màng ngồi dậy, còn chưa kịp phản ứng được chuyện gì, thì lại bị một cái bóng màu đen đập vào đình đầu của mình, đại não "ầm" một tiếng, tiếp theo liền mất đi ý thức.
Minh Ca tính toán rất chính xác. Nhưng diều duy nhất cô mà cô không ngờ tới, chính là cỗ cơ thể bây giờ của cô không có sức mạnh và kinh nghiệm chiến đấu như cơ thể ban đầu của cô. Cái đầu cũng rất yếu ớt, An Lãng vừa ngã xuống, thì chính cô cũng xiêu vẹo rồi ngã xuống người anh ta.
Thật đúng là đả thương địch thủ một nghìn, tự tổn hại mình 800.
Khi Minh Ca tỉnh lại, cô đang nằm ở trên một chiếc giường lớn, trong một ổ chăn ấm áp dễ chịu. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt cô, cô nheo mắt co người lại, có định tiếp tục ngủ một lát.
Gần đây, cô đã quá mệt mỏi. Khi tiến vào thế giới này, vì để tiếp thu kiến thức mới và mau chóng hòa nhập, nên mỗi ngày cô chỉ ngủ không đến ba bốn tiếng. Nhưng mà cô vẫn cảm thấy không có đủ thời gian. Thật hiếm khi cô có thể ngủ được một giấc ngủ như thế này, khi đứng lên có thể có loại cảm giác lười biếng đó nha!
Cô thoải mái thở dài một tiếng, cuộn chăn lăn qua, lăn lại ...
Hả, sao lại có một người đàn ông trần truồng ở bên cạnh?
Đây đường đường là giường của công chúa, ai muốn bò là có thể bò lên được sao? Mới sáng sớm còn dùng thân thể trần truồng như thế làm ô nhiễm đôi mắt của cô!
Cô nhấc chân lên, hung hăng đá một cái!
" A!"
Giọng nói của tên biến thái An Lãng?
Cô nhìn lại cách bố trí căn phòng một lần nữa. Hình như, đây không phải căn phòng mà đoàn phim đã đặt cho cô.
Đột nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua cô phải chịu khuất nhục, Minh Ca giật mình ngồi phắt dậy. Chăn bông trượt xuống bên hông, lúc này cô mới phát hiện chính mình cũng không một mảnh vải che thân.
Minh Ca nhanh chóng đem chăn quấn chặt người mình lại, sau đó cô tìm kiếm quần áo để mặc ở xung quang phòng. Còn An Lãng thì đứng từ dưới mặt đất lên, anh ta ngẫu nhiên lấy quần áo từ trong cái tủ quen thuộc của mình ra rồi mặc vào.
Sau đó ngồi ở trên ghế, hai chân vắt chéo nhau, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Minh Ca.
Minh Ca không tìm được bất kì bộ quần áo nào dành cho phụ nữ. Vì thế cô đành phải từ bỏ, rồi cũng học theo An Lãng mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo sơ mi mặc vào người mình. Còn đồ lót của anh ta, có đánh chết cô, cô cũng không muốn mặc.
Cũng may áo sơ mi đủ rộng, có thể bao bọc lấy cái mông của cô.
Bởi vì không còn cái ghế nào, nên cô liền ngồi trên mép giường, nói với An Lãng: " Đây là nơi nào? Điện thoại của tôi ở đâu rồi?".
An Lãng cười khẩy, anh vẫy tay với Minh Ca: " Qua đây, ngồi vào trong lòng tôi."
Minh Ca:...
Tại sao rượu ở trong đầu tên biến thái này còn chưa có giải xong chứ?
Minh Ca nhìn xung quanh, cô cầm lấy trên một cái bình hoa lớn ở trên bàn, dự tính dùng cái này đập cho đầu anh ta nở hoa luôn, để giúp anh ta giải rượu.
"Minh Ca, sức chịu đựng của tôi không lớn. Nếu cô còn dám tổn thương tôi lần nữa, tôi sẽ giết chết bố mẹ cô ngay lập tức. Còn cô, tôi sẽ bẻ gãy đôi tay này của cô, ném cô vào những nơi ăn chơi trác táng không thể lộ ra ánh sáng..."
Khi An Lãng nói ra hai chữ "bố mẹ", cô đã đem bình hoa để lại chỗ cũ. Cô quay đầy lại đối mặt với ánh nắt của anh ta, khuôn mặt không biểu cảm hỏi: "Anh muốn gì?".
" Sau này, cô sẽ ở đây..."
" Không được!" Minh Ca lập tức ngắt lời: "Tôi còn có công việc của tôi. Hơn nữa, đây là nơi nào, tại sao tôi phải ở nơi lại đây!".
An Lãng đang nói lại bị Minh Ca xen vào, cảm thấy vô cùng không vui. Ánh mắt anh nặng nề nhìn chằm chằm vào Minh Ca. Rõ ràng khuôn mặt của anh không biểu tình, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác vô hình như bị mưa gió đập vào mặt.
Tâm lý của Minh Ca có năng lực chịu đựng rất lớn. Cô không hề bị bô dạng này của anh ta doạ sợ. Thấy An Lãng không nói lời nào, cô nói tiếp: "Anh đừng cho rằng tôi là một con kiến có thể tùy tiện dễ dàng bị giết chết. Con thỏ nóng nảy còn cắn người. Huống chi là loại người giống như tôi, không có bất cứ cái gánh nặng nào. Chúng ta đều biết việc xảy ra vào tối hôm qua là ngoài ý muốn. Anh cũng đừng nói là phải chịu trách nhiệm gì đó với tôi. Tôi bị cắn một lần, không có khả năng lại đưa tới cửa để bị cắn lần nữa."
"Cô so sánh tôi với chó sao?" Giọng nói của anh như bị kẹt chặt giữa hai hàm răng, gân tay lộ ra ngoài. Nhưng anh biết bây giờ không phải là lúc để đối phó với cô nên anh chỉ có thể nhịn.
"Đừng nói vậy, con chó sẽ không vui." Minh Ca hơi ngẩng đầu lên nhìn An Lãng. Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô, hiện lên ý tức châm chọc.
Ý tứ kia rõ ràng là: Chính anh tự nói mình thành chó, hơn nữa chính anh lại làm loại chuyện chỉ có súc sinh mới có thể làm, anh tự nói mình thành chó đã là thực sự coi trọng mình rồi.
" Miệng lưỡi thật sắc bén!" An Lãng tức giận đến bật cười. Anh ta không thèm quan tâm đến người phụ nữ này nữa, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Một người hầu tới và đưa quần áo cho Minh Ca. Lúc tắm rửa, nhìn thấy trán mình đã sưng thành một cục ở trong gương, cô lại nhớ tới sự kiện ngày hôm qua. Điều này làm cô oán hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đây là một cái biệt thự nhỏ, có lẽ là nơi làm việc tạm thời của An Lãng. Khi Minh Ca xuống cầu thang, cô nhìn thấy vài người mặc tây trang, đi giày da đi ra đi vào trong đại sảnh, tay cầm tài liệu và những thứ tương tự.
Nhìn thấy Minh Ca xuống cầu thang, An Lãng nói với quản gia: " Để bọn họ đợi tôi ở phòng làm việc, bảo người mang bữa sáng lên đi!"
Trên bàn ăn vừa dài vừa rộng, Minh Ca ngồi đầu này, An Lãng ngồi đầu bên kia. Giữa bàn ăn đặt một chậu hoa bách hợp đang nở rộ, tầm nhìn bị trở ngại, cả hai người đều phải hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy mặt nhau.
Trong bữa ăn, hai người cũng không nói với nhau lời nào, thậm chí trên bàn cơm, cũng không có tiếng dao nĩa va chạm vào nhau.
Sau khi người hầu dọn dẹp xong, An Lãng mới nhìn Minh Ca ở phía đối diện, nói: " Gần đây tôi có một vài bữa tiệc tối cần bạn gái. Để cảm ơn, tôi sẽ giúp cô nhận lấy mấy cái kịch bản nhân vật."
Có lẽ là anh phát hiện lễ nghi của Minh Ca ở trên bàn ăn rất tốt, mỗi cử động đều có loại cảnh đẹp ý vui nói không lên lời. Tâm trạng An Lãng cũng trở lên tốt hơn rất nhiều.
" Tôi không cần người khác giúp đỡ!" Lời nói này của An Lãng giống như đang bố thí, làm cô cảm thấy rất khó chịu. Cô đường đường là một công chúa danh giá, cho dù là bị lưu lạc đến hoàn cảnh nào cũng sẽ không dùng ngoại hình để lấy lòng đàn ông. Cô rất có niềm tin và kiên nhẫn đối với chính bản thân.
"Tôi không phải đang thương lượng với cô!" Tâm tình vừa mới tốt lên của An Lãng nhanh chóng biến mất, người phụ nữ này, càng ngày càng quá phận: " Cô không có quyền từ chối."
Minh Ca không đáp lại, cô ngước mắt nhìn An Lãng, quật cường mím môi, dùng im lặng để kháng nghị.
Đầu người phụ nữ ngẩng cao, cái u vừa sưng vừa xanh trên trán đặc biệt rõ ràng, nhìn vào thật sự rất chói mắt.
Một khuôn mặt xinh đẹp lại bị mình giày vò thành bộ dạng kinh khủng như vậy. Nghĩ đến sự quật cường, ngoan tuyệt của người phụ nữ này ngày hôm qua, An Lãng tự nhận là mình mạnh mẽ hơn Tạ Ngọc gấp trăm lần. Đặc biệt là trên phương diện sinh hoạt cá nhân này. Là người phụ nữ đầu tiên của anh, anh đã không ghét bỏ cô không còn sạch sẽ, cô lại còn đòi sống đòi chết. Đúng là, Hữu Lam nói rất đúng, trừ khuôn mặt ra, người phụ nữ này không còn chỗ nào đáng để được khen ngợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro