Chương 16: Si tình đế vương vs tướng môn bé gái mồ côi (15)
Tác giả: Trúc Vi Tô
Trong nháy mắt, sinh thần Hoàng Thượng đã đến.
Ngày này, trong hoàng cung không khí nhộn nhịp vui mừng, cung nữ cùng thái giám đi tới đi lui giữa phòng ăn và đại điện, sợ yến hội xảy ra sai lầm.
Phong hoa điện, Lê Thất ngồi ở trước gương đồng, nhìn phía sau có người vài lần muốn nói lại thôi, bất đắc dĩ lên tiếng: "Duyệt Nhi, từ sáng sớm đến bây giờ, ngươi luôn thất thần, rốt cuộc chuyện gì, nói?"
"Nương nương thứ tội, nô tỳ biết sai rồi." nghe Lê Thất nói, Duyệt Nhi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng quỳ trên mặt đất nhận sai.
Hầu hạ nương nương trang điểm khi thất thần chính là tối kỵ.
"Đứng lên đi, ta không trách ngươi." đối với người xưa hễ một chút là quỳ xuống này, Lê Thất cũng rõ là không phải một sớm một chiều có thể thay đổi.
"Tạ nương nương," Duyệt Nhi không dám lại thất thần, đứng dậy nghiêm túc thay Lê Thất búi lại tóc.
Rửa mặt chải đầu xong, Duyệt Nhi nhìn tuyệt mỹ nữ tử trước mặt, do dự mãi, cuối cùng không nhịn xuống được, nhỏ giọng nhắc nhở : "Nương nương, hôm nay là bệ hạ sinh nhật..."
Lê Thất ngẩn ra, tầm mắt dời về phía ngoài cửa sổ, nàng phát hiện hôm nay phong hoa điện tựa hồ so với ngày thường náo nhiệt hơn, liền hỏi: "Nam Cung Quyết đâu?"
"Tần An và Bệ Hạ vẫn luôn ở thư phòng, không ra nửa bước."
Đối với nương nương hô thẳng tên bệ hạ, Duyệt Nhi đã từ khiếp sợ đến thói quen, cho nên cũng chỉ là bình tĩnh trả lời nói.
Lê Thất mày nhíu lại: "Ta đã biết, ngươi đi xuống đi."
Giờ Mùi.
Ở trong điện, nơi nơi giăng đèn kết hoa, không khí hoà thuận vui vẻ.
Một hàng cung nữ nối đuôi nhau, đem món ăn trân quý trưng bày trên bàn dài, hoàng tôn quý tộc đã lục tục tới chờ đợi yến hội bắt đầu.
Đại điện chính phía trên uy nghiêm tôn quý long ỷ ở bên, không hề thua kém hoàng kim ghế dựa, mọi người thấy trong lòng hiểu rõ.
Đã sớm nghe nói bệ hạ sủng ái con gái của quá cố Thịnh tướng quân, hôm nay vừa thấy, quả nhiên.
Dù là đại Hoàng Hậu, cũng không có quá nhiều đặc ân như thế.
Lại xem chỉ có thể ngồi trên phía dưới nhan phi nương nương, không ít tưởng nhân cơ hội này đem chính mình nữ nhi dâng cho Hoàng Thượng đại thần, không cấm một lần nữa cân nhắc lên.
Nếu có thể cùng hoàng thất kết thân, tự nhiên là tốt, nhưng nếu vì vậy mà chọc giận bệ hạ, mất nhiều hơn được.
Tống Nhan thần sắc bình tĩnh tiếp nhận ánh mắt đánh giá của mọi người, nhưng tay trong ống tay áo lại nắm chặt đến cực điểm, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể tiêu giảm sự lo lắng trong lòng.
Trong lòng Tống Nhan đối Thịnh Thiển Dư hận cũng càng thêm nồng đậm.
Không biết cố ý hay là vô tình, Nam Dương vương thế tử Tiêu Vũ vị trí được an bài ở đối diện Tống Nhan, lúc này nhìn giai nhân thương tâm, trong mắt hắn tràn đầy đau lòng, hận không thể lập tức tiến lên an ủi nàng.
Đại khái là nhận được ánh mắt của hắn, Tống Nhan ngẩng đầu nhìn hắn cười mềm mại, chỉ là khóe miệng nàng chẳng thể nâng nổi nữa, miễn cưỡng nặn ra nụ cười cứng đờ.
Tiêu Vũ cũng không nhìn thêm được nữa, đang muốn đứng dậy đến bên Tống Nhan, một tiếng nói đầy bén nhọn vang lên: "Hoàng Thượng giá lâm."
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." đủ loại quan lại quỳ lạy, trong mắt tràn ngập kính sợ.
Ánh mắt người một thân áo vàng bào lóe lên, kiêu ngạo mà đứng, mặt mày thanh lãnh.
"Chúng ái khanh bình thân."
"Tạ Hoàng Thượng."
Khi Nam Cung Quyết xuất hiện, phẫn hận trong mắt Tống Nhan hóa thành si mê, Tiêu Vũ nhìn thấy một màn như vậy trong lòng có chút không thoải mái.
Chỉ có thể ngồi xuống âm thầm uống rượu giải sầu.
Mọi người sau khi ngồi xuống, yến hội mới chân chính bắt đầu, Nam Cung Quyết nhìn bên cạnh chỗ trống ghế, trái tim cứng lại.
Nàng cuối cùng vẫn không có đến sao?
Lúc sau các vị đại thần dâng tặng lễ vật, chính là thưởng thức ca vũ, đương nhiên, cũng có không ít thiên kim tiểu thư vì hấp dẫn ánh mắt Hoàng Thượng, dùng ra thủ đoạn mê người biểu diễn.
Khi xem đến ánh mắt Hoàng Thượng căn bản không đặt trên người các nàng, nhịn không được mà thất vọng.
Đăng chương chậm trễ mong mọi người thứ lỗi ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro