Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Si tình đế vương vs tướng môn bé gái mồ côi (14)

Tác giả: Trúc Vi Tô

"Nương nương, nghe nói tẩm cung của bệ hạ cứ liên tục mang ra vài chậu máu loãng."

Duyệt Nhi cho rằng nương nương nghe xong khẳng định sẽ sốt ruột lập tức đi thăm Hoàng Thượng, kết quả nàng nói xong, sắc mặt khó coi của Lê Thất một giây trước đột nhiên trở nên bình tĩnh , vẻ mặt điềm nhiên nói: "Ta đã biết, ngươi đi ra ngoài đi."

"Nương nương..." Nàng muốn nói thêm, nhưng khi bắt gặp ánh mắt Lê Thất, chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Lê Thất sở dĩ bình tĩnh, là vì vừa rồi gia hỏa nói cho nàng Nam Cung Quyết thân thể không có trở ngại.

Nàng lập tức liền đoán được tâm tư của hắn - khổ nhục kế.

Nam Cung Quyết trên người bọc màu trắng băng vải nằm ở trên giường, ánh mắt không ngừng nhìn ra bên ngoài, mãi cho đến tờ mờ sáng, không nhìn thấy người mà mình tâm tâm niệm niệm, ánh sáng nơi đáy mắt lại càng trở nên ảm đạm.

Cho dù không muốn, nàng cũng nên thu được tin tức, nhưng mà nàng đến giờ vẫn chưa tới, chỉ còn một loại khả năng, có lẽ nàng thật sự không cần hắn.

Tưởng tượng đến khả năng này, trong lòng hắn liền khó chịu.

"Bệ hạ, ngài muốn đi đâu?" Nhìn thấy Nam Cung Quyết chuẩn bị đứng dậy rời đi, Tần An lập tức tiến lên ngăn cản.

Tần An nhớ thái y dặn dò mấy ngày nay không nên xuống giường.

" Đừng cản ta." Nam Cung Quyết nhàn nhạt nhìn hắn một cái, khí thế quân vương trên người càng trở nên lạnh lẽo.

Tần an cho dù lo lắng chủ tử, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tránh ra.

Nam Cung Quyết ở trước mặt Thịnh Thiển Dư liền thu liễm khí thế trời sinh, nhưng không phải hắn là người ôn hòa.

Thiếu niên này lời đồn trước nay không phải là giả, tuổi còn trẻ có thể ngồi vững trên ngôi đế vương, đủ để chứng minh khí phách cùng thủ đoạn của hắn.

Chỉ là tất cả sự ôn nhu của hắn, trước nay chỉ dành cho một người mà thôi.

Thời điểm Nam Cung Quyết bước vào tẩm cung, đầu tiên nhìn thấy chính là Thịnh Thiển Dư đang an tĩnh mà ngủ, hắn thật cẩn thận tới gần mép giường, ánh mắt gần như si mê nhìn chăm chú nàng.

Tính đi tính lại, hắn đã qua ba ngày không có đi gặp nàng.

Chỉ không biết nàng thế nào? Có hay không ăn cơm thật ngon? Ngủ thật tốt? Có phải còn khó chịu với hắn hay không? Mấy câu hỏi này tra tấn hắn, cũng nhắc nhở chính hắn là người phạm phải sai.

"Dư nhi, ta rất nhớ nàng, nghĩ đến muốn điên rồi." biết rõ người trên giường không nghe thấy, hắn vẫn là cố chấp muốn nói ra: "Nếu thời gian có thể quay lại, ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy đối với nàng, chính là trên đời tàn nhẫn nhất chính là không có nếu, thời gian sẽ không quay lại, sai lầm cũng đã phạm phải."

Thanh âm của hắn thanh âm lộ ra nồng đậm tuyệt vọng cùng cô tịch: "Ta chỉ có thể tận lực đền bù, Dư nhi, nàng lấy ta để cả đời ta đền bù cho nàng được không?"

Trong phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh, cuối cùng, Nam Cung Quyết mới nghẹn ngào mở miệng: " Nhưng mà ta biết, ta dùng cả đời đi đền bù, nàng cũng không muốn cho ta cơ hội, đúng không?" Hắn đầu ngón tay vuốt ve da thịt như ngọc của nàng, đáy mắt hiện lên một mảnh tự giễu.

Thời điểm Lê Thất tỉnh lại, phòng đã không còn một bóng người.

Nàng tĩnh lặng nhìn vị trí nhìn nam nhân đã đứng, trong không khí phảng phất còn lưu lại nhàn nhạt mùi máu tươi: "Gia hỏa, đây là ngươi nói thân thể hắn đều ổn sao?"

Thanh âm Lê Thất lộ ra từng đợt lạnh lẽo, đang ở trong không gian vui sướng khi thấy người gặp họa tiểu gia hỏa đáng yêu sợ tới mức giật mình: "Chủ... Chủ nhân, lúc đầu mũi tên này chính là bắn trúng giữa mày Nam Cung Quyết, nhưng mà hiện tại chỉ bắn trúng vai trái, cho nên......"

Thanh âm đáng yêu càng lúc càng nhỏ, một lúc liền không còn nghe thấy, nó trộm nhìn Lê Thất một cái, phát hiện biểu tình của nàng khủng bố đến dọa người, vội vàng nói: "Chủ nhân, ta sai rồi, ngươi không cần tức giận."

"Không có lần sau," Lê Thất thanh âm vẫn lạnh lùng như trước.

Nàng có thể nhận thấy được gia hỏa cố ý cùng Nam Cung Quyết đối nghịch, nàng có thể không hỏi nguyên nhân, nhưng là là nó đối với mình đều là nói lời thật, không có dấu diếm bất cứ cái gì.

Nhưng mà rõ ràng gia hỏa đã chạm vào giới hạn của nàng.

"Nhưng mà, chủ nhân" giọng nói đáng yêu dần uể oải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro