Chương 9: Công lược tiểu thúc cấm dục(8)
Edit: Thiên Diệp
Một cổ lực mạnh lôi kéo xuống, Cố Nhạc Nhạc cảm giác một trận choáng váng, phía sau lưng là đá cẩm thạch lạnh băng trên tường, hai tay bị Lâm Mặc giữ ở đỉnh đầu, một thân hình bao phủ lên.
【 tích, độ hảo cảm +5, trước mặt độ hảo cảm: 5】
【 thắng lợi ngay ở trước mắt, ký chủ thỉnh tiếp tục nỗ lực 】
Đầu Cố Nhạc Nhạc để ở chỗ ngực Lâm Mặc, có thể rõ ràng cảm giác được tim hắn đập như sấm.
"Tiểu thúc thúc, chúng ta nên xuất phát."
Câu tiểu thúc thúc này làm Lâm Mặc nhíu mày, giữa thất thần, Cố Nhạc Nhạc dễ như trở bàn tay đào thoát khỏi giam cầm của anh.
Nhìn hình ảnh hốt hoảng mà chạy mất dép, biểu tình Lâm Mặc hơi giật mình, con ngươi hẹp dài híp lại, ánh mắt trở nên u ám, sâu không lường được.
Một đường không nói chuyện, xuống xe Lâm Mặc dắt lấy tay Thẩm Khanh Nguyệt.
"Hết thảy đều có anh."
Cố Nhạc Nhạc nhìn Lâm Mặc, cái chàng trai này tính tình thanh lãnh, lời nói không tốt, nhưng có được những lời này là đủ rồi.
Trong linh đường, giữa đường bó hoa vây quanh, để ảnh chụp Thẩm Vĩ.
Cố Nhạc Nhạc quỳ trên mặt đất, làm ba cái gập đầu, trong đầu cô ầm ầm vang lên, đây là xúc cảm của Thẩm Khanh Nguyệt, cô biết Thẩm Vĩ có bao nhiêu yêu thương đứa con gái này.
Lúc sau Cố Nhạc Nhạc vẫn luôn đi theo phía sau Lâm Mặc, tiễn Thẩm Vĩ đi, xa xa còn chưa kết thúc, những người đồng bọn hợp tác dối trá đó, ôm mục đích để đến làm bạn bè thân thích, thực ra như nhóm hổ rình mồi cổ đông, bọn họ đều phải nhất nhất hàn huyên.
Chính mình hoảng thần một cái, làm mất dấu Lâm Mặc, thật vất vả mới tìm được thân ảnh Lâm Mặc, vừa mới đi ra phía trước.
Một người đàn ông thấy cô liền trực tiếp vọt đến, đem cô ôm ở trong lòng ngực, Cố Nhạc Nhạc có chút mâu thuẫn với cái ôm ấp này.
"Nguyệt Nguyệt, sự việc của bá phụ anh vô cùng thương tâm. Mấy ngày nay anh vẫn luôn không liên hệ được em, em còn tốt chứ?"
Giọng nói quen thuộc, gương mặt quen thuộc, hận ý Thẩm Khanh Nguyệt nảy lên trong lòng, Cố Nhạc Nhạc ngây người một lát.
Trịnh Khinh Chu rất khẩn trương nhìn Cố Nhạc Nhạc, cặp con ngươi kia ra vẻ lo lắng, ngoài ra còn có rất nhiều thứ, có ẩn nhẫn hận ý, có đắc ý, còn có sau vui sướng trả thù.
Trước kia Thẩm Khanh Nguyệt ngốc, nhìn không ra, hiện tại Cố Nhạc Nhạc đã rành mạch rõ.
"Anh trước tiên buông tôi ra."
Cố Nhạc Nhạc nhíu mày tránh thoát cái ôm ấp này, cảm giác được một tầm mắt vô cùng mãnh liệt nhìn chính mình, đó là phương hướng nơi Lâm Mặc.
Thành thành thật thật đi đến phía sau Lâm Mặc, Cố Nhạc Nhạc bắt được tay Lâm Mặc, một bộ dáng như đã chịu phải kích động.
"Trịnh tiên sinh tôi đã nói qua, Nguyệt Nhi em ấy hiện tại cảm xúc không tốt, cũng không muốn gặp người khác."
Lâm Mặc đối với phản ứng Cố Nhạc Nhạc rất vừa lòng, một cái ánh mắt lạnh lẽo đảo qua Trịnh Khinh Chu, làm Trịnh Khinh Chu phảng phất cảm giác thấy mình bị đặt trong hầm băng.
"Lâm Mặc anh có cái thân phận gì, tôi cùng Nguyệt Nhi nói chuyện có phải chuyện của anh đâu, anh lại không mang họ Thẩm."
Trịnh Khinh Chu biết Lâm Mặc đối với mình ôm địch ý, đối với Thẩm Vĩ thì bản thân không có biện pháp, nhưng hắn thì như thế nào, hắn chẳng qua là một người ngoài, sự tình Thẩm gia, sự việc Thẩm Khanh Nguyệt đều không tới phiên hắn quản.
"Không đúng, anh nói bậy tiểu thúc thúc tôi, anh ấy vĩnh viễn đều là người của Thẩm gia, anh cút đi ra ngoài cho tôi, tôi không muốn thấy anh."
Cố Nhạc Nhạc cảm xúc có chút kích động, tùy tay cầm lấy một bên tách trà nóng pha lê ly, nhắm ngay chỗ Trịnh Khinh Chu hung hăng ném qua.
"Nguyệt Nguyệt anh chỉ là quá lo lắng cho em, hắn vẫn luôn ngăn anh không cho anh thấy em, trời cũng biết anh có bao nhiêu lo lắng cho em."
Bộ dáng dối trá của Trịnh Khinh Chu làm Cố Nhạc Nhạc muốn nôn, cô chỉ lẳng lặng đứng ở phía sau Lâm Mặc không có phản ứng.
"Trịnh tiên sinh vẫn là mời trở về đi, trong thời gian ngắn hạn thỉnh không cần phải đến tìm Nguyệt Nhi."
Trịnh Khinh Chu đáy mắt một mảnh hung ác nham hiểm, tuy rằng rũ con ngươi xuống, nhưng vẫn bị Cố Nhạc Nhạc thấy rõ ràng.
Cô cái gì cũng chưa làm, lập tức liền nhìn ra sắc mặt dối trá của Trịnh Khinh Chu, thật đúng là có điểm không thú vị.
"Nguyệt Nguyệt, anh biết em hiện tại không nghĩ đến anh, nhưng anh thật sự rất nhớ em, mấy ngày nay anh vô cùng lo lắng, em liền tính không giải thích với anh, cũng không cần phải trốn tránh anh."
Trịnh Khinh Chu giờ phút này là bộ dáng thâm tình chân thành, động tĩnh nơi này đã sớm hấp dẫn không ít ánh mắt người.
Rất nhiều người đều biết quan hệ Thẩm Khanh Nguyệt và Trịnh Khinh Chu, nhìn thấy dáng vẻ này, đều cảm thấy là cái tiểu thúc thúc Lâm Mặc này chia rẽ uyên ương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro