Chương 8: Công lược tiểu thúc cấm dục(7)
Edit: Thiên Diệp
Cố Nhạc Nhạc cầm quần áo thì phát hiện, Lâm Mặc thế nhưng vô cùng cẩn thận dùng khăn lông bao lại quần áo bên trong đưa cho mình, phụt một tiếng bật cười.
Như vậy không phải là làm điều thừa sao, lúc đó anh còn không nhìn, tóm lại hiện tại tâm tình Cố Nhạc Nhạc rất tốt , sau khi thay quần áo thì rời phòng Lâm Mặc.
Trên khăn trải giường kia một mạt hồng đến nỗi, khiến Lâm Mặc chậm rãi lưu trữ suy nghĩ.
Xuống lầu, Lâm Mặc cư nhiên đang làm bữa sáng, một người cao 1 mét 8 bên hông đeo một cái tạp dề nhỏ có hoa, bộ dáng kia thật là có bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu.
"Xuống dưới đi, bữa sáng lập tức sẵn sàng rồi."
Lâm Mặc không quay đầu lại, nghe được tiếng bước chân, trong biệt thự chỉ có hai người bọn họ, cho nên hắn biết là Thẩm Khanh Nguyệt đang xuống dưới.
"Tiểu thúc thúc nấu cơm, là lần đầu tiên em được ăn đấy."
Cố Nhạc Nhạc đứng ở phía sau Lâm Mặc, ảo tưởng định vươn tay mình từ phía sau ôm lấy Lâm Mặc, do dự rất lâu, thế là vây quanh được bên hông Lâm Mặc.
Một cổ hơi thở nam tính ập vào trước mặt, Cố Nhạc Nhạc nhịn không được ở phía sau lưng Lâm Mặc cọ hai cái.
Tư thế này làm Cố Nhạc Nhạc nghĩ tới một câu, đẹp nhất ở tình yêu chính là, anh thì nấu cơm còn ta thì quấy rối.
"Lần đầu tiên anh làm, Nguyệt Nhi đừng hồ nháo, mau đi ra."
Tay Lâm Mặc đang run rẩy, lúc đôi tay Cố Nhạc Nhạc đang ôm bên hông chính mình, anh sợ tới mức cơ hồ lấy cái xẻng cũng không xong(*), cẩn thận quan sát cũng có thể nghe ra hô hấp anh tựa hồ có chút dồn dập.
(*Diệp: Đậu:)) nhát gái vãi🤣)
Cố Nhạc Nhạc nào chịu buông tay, cô ôm chặt thêm vài phần, trong miệng lẩm bẩm: "Kiểu này rất có cảm giác an toàn, tiểu thúc thúc đừng cự tuyệt em được không, nếu không em liền ôm từng chỗ."
Lâm Mặc tay cương tại chỗ, thẳng đến khi tràn ngập ra một cổ hương vị khô rát, vẫn là nhờ Thẩm Khanh Nguyệt lên tiếng, Lâm Mặc mới hồi phục tinh thần lại, Thẩm Khanh Nguyệt cuối cùng cũng thành thành thật thật đi ra ngoài.
Lâm Mặc bưng hai miếng bánh mì kẹp ra, mới nhìn thấy hôm nay Thẩm Khanh Nguyệt buộc lưu loát tóc đuôi ngựa lên, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ không phấn trang, môi hoa đào, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng, để lộ ra bồng bột tinh thần phấn chấn. Trên người mặc đồ anh lấy, tay áo màu đen vô váy liền áo, vòng eo thon thon một tay có thể ôm hết.
"Tiểu thúc thúc, thật là lợi hại a."
Thẩm Khanh Nguyệt tiến lên cuốn lấy cánh tay Lâm Mặc, hai người sát lại gần, Lâm Mặc lại nghĩ tới sự tình tối hôm qua, chính mình vài lần muốn mở miệng, lại thế nào cũng hỏi không ra được.
"Nguyệt Nhi ngoan, em ngồi xuống đi."
Lâm Mặc chỉ vào vị trí đối diện chính mình, thân mình hướng bên cạnh dịch một chút, Cố Nhạc Nhạc thấy thế chạy nhanh lại sáp đi lên.
"Tiểu thúc thúc em ngồi ở chỗ này khá tốt, anh có phải hay không ghét bỏ em, ba ba em mới vừa qua đời......"
Lâm Mặc đỡ trán nhíu mày, thần sắc hơi liễm, chung quanh độ ấm nháy mắt liền hạ xuống, Cố Nhạc Nhạc cắn răng sợ hãi hoàn toàn ngược lại, chạy nhanh thành thật ngồi qua kia.
Lúc sau bình an không có việc gì hoàn thành bữa sáng, Lâm Mặc liền lên lầu thay quần áo, Cố Nhạc Nhạc nhàm chán tùy ý động đến báo trí trên bàn.
Thình lình hiện ra đó là ảnh chụp Lâm Mặc, đầu đề, Đông Hải thị kim cương vương lão ngũ, người đàn ông độc thân hoàng kim.
"Đang xem cái gì?"
Giọng nói Lâm Mặc ở sau người vang lên, Cố Nhạc Nhạc quay đầu lại.
Lâm Mặc hiện tại đứng ở chỗ rẽ thang lầu bên, một tay cầm áo khoác tây trang, một tay chỉnh lại chỗ nhăn cà vạt ở ngực, tâm tình tựa hồ có chút phiền muộn.
Thanh lãnh đạm mạc như nhau thường lui tới, rõ ràng lúc này đang chật vật, người lại ung dung bình tĩnh dường như không có việc gì.
Thật giống như trời sinh vương giả, quanh thân khí tràng không biểu hiện bỏ qua, làm người không cấm mà sùng bái.
"Không có gì, tiểu thúc thúc em giúp anh chỉnh."
Cố Nhạc Nhạc đi ra phía trước, nghiêm túc chỉnh cà vạt cho Lâm Mặc.
Hai người sáp rất gần, Lâm Mặc ngửi được hơi thở trên người Thẩm Khanh Nguyệt, như là mật đường, ngọt ngào. Đầu tóc chĩa về hai bên gương mặt, đụng phải trên áo sơmi anh, chạm phải chỗ ngực anh, lại bát liêu(*) tâm anh, nhìn thấy cô mím chặt cánh môi, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, làm anh nhìn đến vô pháp không kiềm chế, trong lòng anh dâng lên một cổ xúc động rằng hôn lên đi.
(*) Ai biết nghĩa cmt giúp mình nhaaa🍡
Trên cổ tay một trận đau đớn, Cố Nhạc Nhạc cắn khẩn môi dưới, đáy mắt bịt kín một tầng hơi nước.
"Tiểu thúc thúc, đau......"
__________________________
Hế lô🍡 lâu rồi mới gặp ha🤣 nhân ngày 8/3 nên đang tiếp. Chờiii ơiii, được nghỉ nên sinh nỗi lười hà.
Vậy thôi, chúc các quý cô đọc giả dễ thương của ta luôn luôn xinh đẹp và có nhiều niềm vui trong cuộc sống nhaaa♥️
À, nhân cơ hội này tiết lộ luôn:> 9/3 sinh nhật ta luôn ó🍡 đến ngày đó nhớ lên tường nhà ta chúc mừng sinh nhật nghe chưa🍡🍡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro