Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 9:

Edit: hhhjh 

Lục Trầm hôn lên xương quai xanh Nguy Dĩ Huyên, mờ ám trả lời: "Được."

Nguy Dĩ Huyên đánh vào cái tay không thành thật của hắn, "Đừng sờ loạn, đi nhanh đi, đừng nhìn nữa." Nói xong, cô đóng folder trước mặt Lục Trầm lại, nhéo mặt hắn.

Lục Trầm nghe lời không xem văn kiện, trực tiếp bế Nguy Dĩ Huyên lên, tay đỡ lấy người cô. Tóc cô gợn sóng sau lưng, giống như một con gấu trúc lười biếng bám vào cành cây, Lục Trầm sủng nịnh ôm cô, tắt đèn chạy lấy người.

Đi được nửa đường, Nguy Dĩ Huyên tựa lên vai Lục Trầm nói: "A Trầm, anh có biết vị tác giả viết bộ tiểu thuyết về chúng ta không?”

Lục Trầm nghĩ nghĩ: "Có nghe qua." Hắn không nói hết mọi chuyện, đâu chỉ nghe, lúc rảnh rỗi hắn còn tìm tới trang web kia để đọc.

Chắc bởi, tiểu thuyết lấy cảm hứng từ nhân vật có thật, nhiều câu văn trùng với nội dung tin tức '@ Cao trung của A Trầm và Dĩ Huyên' ở trên Weibo, nên cuốn tiểu thuyết không có bản quyền, không được thu phí, vẫn luôn mở miễn phí.

Nguy Dĩ Huyên: "Hôm nay Trần tỷ có nói với em, công ty muốn mua bản quyền phim và truyền hình của quyển sách đó, hỏi anh có đồng ý không" Hỏi Lục Trầm như vậy, đơn giản là vì Lục Trầm chính là nam chính nguyên mẫu, nếu hắn đồng ý, thì sau này sẽ không có tranh chấp gì.

Tất nhiên, có rất nhiều người hợp với nguyên mẫu, nếu muốn chụp thì sẽ có rất nhiều người muốn, mấu chốt vẫn là nguyên mẫu của nam nữ chính.

Lục Trầm cười: "Anh đồng ý, chúng ta cùng nhau chụp"

Nguy Dĩ Huyên lắc đầu: "Không phải cho em chụp."

Lục Trầm hỏi: "Tại sao?"

Nguy Dĩ Huyên đáp: "Công ty muốn dùng kịch bản này cho một người mới, kỹ thuật diễn của cô ấy khá tốt, gương mặt ưa nhìn, hơn nữa gần đây có chút nổi, chỉ cần có cơ hội là thăng tiến, em là tiền bối nên giúp đỡ một tay."

Lục Trầm hỏi lại: "Em có muốn diễn không?"

Nguy Dĩ Huyên nghĩ nghĩ: " Sao cũng được." Không quá hứng thú, nhưng cuộc sống của mình do một nữ nhân khác diễn, nói thế nào thì cũng cảm thấy rất kỳ, cô còn sống sờ sờ đây.

Lục Trầm không nói gì.

Nửa tháng sau, Trần Lị gọi điện cho Nguy Dĩ Huyên, nói cuốn sách kia được Tinh Động trả giá cao để mua bản quyền.

Thanh âm Trần Lị nhận ý cười: "Tuy công ty muốn nhân cơ hội này đề cử một tân nhân, nhưng chị cảm thấy vẫn nên nâng đỡ em trước, may mắn Lục tổng không làm chị thất vọng."

Nguy Dĩ Huyên nhẹ cười, tất nhiên cô đều biết tâm tư từ trước tới nay của Trần Lị, cô lựa chọn theo Trần Lị chẳng qua không muốn bản thân bị lừa, xem như cô cũng có lý do riêng của mình, nếu không đã không tính toán cẩn thận như vậy.

Trần Lị thừa biết một khi nói chuyện này với Lục Trầm, chắc chắn kết quả sẽ là vậy, cô để Nguy Dĩ Huyên hỏi ý kiến Lục Trầm, chỉ làm khả năng này cao thêm mà thôi.

Dựa vào tình yêu của Lục Trầm với Nguy Dĩ Huyên, sẽ không nhường kịch bản này vào tay người khác, cô đã đoán đúng.

Lần này, Lục Trầm vẫn để tác giả làm phó biên kịch, trước khi chuyển thể kịch bản, anh cần phải gặp tác giả gốc. Đây là lần đầu tiên Diêu Phi Dao gặp được người nổi tiếng, cô hưng phấn đến nỗi cả đêm không ngủ.

Cô viết tiểu thuyết đến nay cũng được 3-4 năm mãi vẫn chưa nổi, thế mà lần này cô viết để bú fame cùng đồng nghiệp nào ngờ lại nổi, càng quan trọng hơn là, cô chỉ viết cho vui vậy mà lại nổi nhất, còn có người còn bỏ ra trăm vạn để mua bản quyền!

Thật ra chọn tiểu thuyết của Diêu Phi Dao cũng có lý do, các tình tiết trong truyện cũng không hoàn toàn giống với sự thật, trong đó có đan xen một vài tình tiết hư cấu làm tăng thêm tuyến tình cảm giữa hai người, nhìn chung so với đời thật phải nói ngọt đến sâu răng.

Chính vì vậy, đã khiến Lục Trầm tự nguyện bỏ ra trăm vạn, có thể nói hắn đại tài khí thô.

Trên Weibo nhận được tin quyển sách này chuẩn bị cải biên thành web drama, một trận nổ tung.

Diêu Phi Dao đến rất sớm, ở trong phòng đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng còn ra vén rèm cửa nhìn xe đi lại.

Cuối cùng, sau mười lần, đôi mắt của cô sáng rực lên, nhìn thấy một người đàn ông trông giống Lục Trầm bước xuống xe, tiếp đó ở ghế phụ có một nữ nhân đeo kính râm, mái tóc đen hơi xoăn xoa trên vai. 

Khi Lục Trầm ôm bả vai Nguy Dĩ Huyên bước vào phòng, nhìn thấy một thiếu nữ khoảng 22 tuổi ngồi trên ghế, thấy hai người bước vào lập tức ngồi bật dậy, khuôn mặt đầy khẩn trương. 

Nguy Dĩ Huyên gỡ kính râm ra, mỉm cười trấn an: "Dao Dao sớm như vậy đã tới rồi à, xin lỗi hai bọn tôi tới muộn."

Lục Trầm không xen vào cuộc nói chuyện giữa hai người, mà là kêu phục vụ gọi món, trước gọi những món Nguy Dĩ Huyên thích ăn, sau mới hỏi ý kiến Diêu Phi Dao. 

Diêu Phi Dao mặt đỏ bừng, sợ bị hiểu lầm liền nói: " Tôi, tôi quá khẩn trương, ăn gì cũng được, tổng tài anh muốn gọi gì thì gọi." Vừa nói xong liền muốn cắn lưỡi, xấu hổ quá đi, cái gì mà tổng tài, tự dưng kêu chức vụ của người ta làm gì vậy, đáng lẽ phải gọi Lục tổng hoặc Lục tiên sinh chứ!

Nguy Dĩ Huyên bật cười, biết an ủi cũng vô dụng, liền đi thẳng vào vấn đề.

Diêu Phi Dao đã nói rất nhiều ý tưởng về quyển sách này, bao gồm cả mục đích ban đầu của việc viết quyển sách này.

Không bao lâu sau mọi công tác đã chuẩn bị xong, chỉ còn lại casting, Nguy Dĩ Huyên rất nghi ngờ khả năng diễn xuất của Lục Trầm, nhưng hắn một hai phải diễn bằng được vai "Tô Thần", đạo diễn cũng không có ý kiến gì.

Dẫu sao đây cũng chỉ là trò tiêu khiển của hào môn mà thôi.

Các diễn viên được chọn lần này đều là người mới ở độ tuổi 20, mới ra mắt và có khả năng diễn xuất, có thể coi đây là một bộ phim chào đón người mới, có khá nhiều người đến thử vai, chỉ trong vòng một tuần, tất cả các buổi thử vai đều được hoàn thành.

Tiếp đó liền bấm máy. 

Lần này đóng chính mình, nên không có gì khó, vấn đề nằm ở chỗ vị tổng tài nào đó.

Hắn sống chết không muốn diễn lại những chuyện ngu ngốc mình đã làm trước đây.

Nguy Dĩ Huyên vô ngữ: "Biểu hiện này của anh là đang hối hận vì trước đó đã theo đuổi em sao?"

Lục Trầm hồi phục rất nhanh: "Tuyệt đối không." Hắn tạm dừng vài giây, nghi hoặc nhìn Nguy Dĩ Huyên: "Trước đây, anh có nói lời này à?" Không, hắn muốn hỏi là, trước đây hắn thật sự không biết xấu hổ như vậy sao?

Nguy Dĩ Huyên mỉm cười: "Còn có những câu nói vô liêm sỉ hơn thế nữa, có cần em nhắc lại cho anh không?" Nói cô vén tay áo.

Lục Trầm lập tức yếu thế, bình tĩnh tiếp tục đọc kịch bản: "Anh đã biết."

Mặc đồng phục học sinh, Lục Trầm diễn lại cảnh mình cùng mấy người bạn tốt đến trước cửa lớp Nguy Dĩ Huyên chặn cô lại.

Năm đó, hắn nghĩ, với gia thế và nhan sắc của mình, không thể nào bị từ chối, hắn thề non hẹn biển tràn đầy tự tin... nhưng lại bị từ chối.

Lúc đấy, mặt Lục Trầm cứng đơ, không thể tin lặp lại: " Tôi là Lục Trầm."

Nguy Dĩ Huyên khó hiểu nhìn hắn: " Tôi biết, là cái tên Lục Trầm ba ngày hai bữa lại bị nhà trường đọc loa phê bình, ai mà không biết."

Lục Trầm: "...." Mấy anh em tốt phía sau cười trộm, hết đợt này đến đợt khác, vô cùng vui vẻ.

"Tôi đây là thông báo cho cậu."

Nguy Dĩ Huyên hỏi lại: " Sao vậy, tôi không có quyền từ chối à?"

Lục Trầm không biết nói gì:" ….Cũng, cũng có thể."

"Tôi nói cho cậu biết, cậu sẽ hối hận!" Trước khi đi, Lục Trầm vẫn chưa chết tâm, quay đầu hư hư thực thực uy hiếp một câu.

Nhưng ngày hôm sau, Lục Trầm lại đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro