Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Đóa Kiều Hoa (2)

•Cân nặng và chiều cao của cô gái nhỏ rất cân đối•


Tần Têu lần đầu tiên bị người ta thẳng thắn trả lời lại như vậy. Nếu là con trai anh ta còn có thể dùng một số cách đặc biệt, nhưng đối diện với một cô gái, anh chỉ biết câm lặng, không thể nói gì thêm.

Luôn cảm thấy mọi chuyện không nên diễn ra theo cách này.

Tống Thích nói xong thì bắt đầu làm việc của mình, hoàn toàn phớt lờ Tần Tiêu.

Hệ thống lúc này phát ra nhiệm vụ mới: "Hãy chủ động hỏi thăm về tình hình học tập của Tần Tiêu và hỗ trợ anh ta. Nếu không hoàn thành, thời gian nhiệm vụ sẽ bị kéo dài."

Nếu Tống Thích không chủ động, thì hệ thống sẽ phải cưỡng ép phát nhiệm vụ.

Tống Thích nhíu mày, cô rất ghét cảm giác bị ai đó uy hiếp. Cảm giác đó thật sự khó chịu. Cô liếc nhìn Tần Tiêu, người đã lại chìm vào giấc ngủ, sau đó ngước lên nhìn giáo viên toán liên tục nhìn về phía Tần Tiêu, rồi giơ chân đá vào chân anh ta.

Tần Tiêu tỉnh dậy ngay lập tức, trong mắt hiện lên chút giận dữ vì bị đánh thức. Anh ta trừng mắt nhìn Tống Thích: "Cô làm gì đấy?"

"Nghe giảng đi," Tống Thích hạ giọng nói, liếc nhìn anh một cái, "Tôn trọng thầy cô."

"Không phải không quan tâm tôi sao, lớp trưởng?" Tần Tiêu nhếch môi cười, nhưng ít ra cũng ngồi dậy.

Ánh mắt của thầy giáo toán cuối cùng cũng ít nhìn về phía này hơn.

Tống Thích phát hiện ra, Tần Tiêu có chút kỳ lạ, từ khi cô gọi anh dậy, người này cứ nhìn chằm chằm vào cô.

Ánh mắt sáng rực.

Khiến Tống Thích rất muốn móc mắt anh ta ra.

Tuy nhiên, cô cũng không cảm thấy khó chịu. Với thân phận của mình, đi đến đâu cô cũng trở thành tâm điểm.

Tần Tiêu cứ nhìn chằm chằm vào Tống Thích như thế cho đến khi hết tiết.

Tống Thích cảm thấy, người này cũng là một tài năng.

"Nếu có gì không hiểu, anh có thể hỏi tôi," Tống Thích quay đầu nhìn Tần Tiêu, nói những lời mà hệ thống yêu cầu cô phải nói.

Tần Tiêu nhướng mày: "Tôi cảm thấy chắng có gì tôi hiểu cả."

"Vậy tôi khuyên anh nên nghỉ học, quay lại học cấp hai." Tống Thích nói.

Tần Tiêu: ....

Đến giờ ăn trưa, cô em gái đấy tự sắp xếp gặp Tần Tiêu hào hứng đứng đợi ở cửa. Khi thấy Tần Tiêu ra ngoài, cô lập tức chạy đến.

"Tần Tiêu ca ca," Cố Tư nhìn Tần Tiêu ánh mắt cô lấp lánh.

Tần Tiêu liếc nhìn Cố Tư, phớt lờ cô hoàn toàn, rồi nhìn xung quanh, thấy Tống Thích đã ghé sang một ngã khác, anh lập tức đuổi theo.

Cô Tư cau mày, gọi tên Tần Tiêu mấy lần, nhưng chẳng ai thèm đáp lại.

Cô giậm chân hai cái, rồi cũng vội vàng chạy theo.

Tần Tiêu mặc dù đi theo Tống Thích, nhưng việc bị bỏ lại rất dễ dàng, chỉ cần một chớp mắt là người đã biến mất.

Nhà ăn của trường có ba tầng, rất rộng, tìm người không phải chuyện dễ dàng.

Tống Thích lên tầng hai, mua chút đồ ăn, rồi đi vào góc.

"Ký chủ, tôi nghĩ cô nên giao tiếp nhiều hơn với các bạn."

"Không muốn." Tống Thích nhìn khay đồ ăn trước mặt, nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng, nhưng cũng không nói gì thêm.

Khi gần ăn xong, một cô gái chạy đến đâm vào cô.

Tống Thích phản ứng rất nhanh, cô dùng tay phải nắm lấy tay cô gái kia, kéo nhẹ, rồi tay trái nhanh chóng đỡ lấy khay thức ăn đầy đồ ăn.

"Keng" một tiếng, đồ ăn đổ vương vãi khắp nơi.

Mọi thứ chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Cố Tư ngồi trên đùi Tống Thích, đầu óc vẫn còn mơ hồ. Cô nhìn Tống Thích ở ngay trước mặt, biểu cảm có chút ngơ ngác.

"Canh đổ lên quần rồi." Tống Thích nhìn vào mắt Cố Tư, tay cô vẫn đặt lên eo cô gái.

Cô gái nhỏ với cân nặng vừa khớp chiều cao, không hề nặng chút nào.

"À, tôi..." Cố Tư vội vàng rời khỏi tay Tống Thích, cố gắng đứng lên, nhưng lại trượt chân suýt ngã, và lần nữa bị Tống Thích kéo lại ngồi lên đùi.

Tống Tích nhìn Cố Tư, nở nụ cười như không cười.

Cố Tư nuốt nước bọt, biểu cảm của Tống Thích khiến cô nổi da gà, không hiểu sao lại cảm thấy có chút lo lắng trong lòng.

"Cẩn thận chút." Tống Thích kéo tay Cố Tư, "Đứng lên nào."

"Hả?" Cố Tư ngây ra một chút, "Ừm."

Tống Thích kéo tay Cố Tư ra khỏi khu vực " thảm họa" : "Về ký túc xá thay đồ không?"

"Thay." Cố Tư gật đầu, sau khi trả lời xong lại cảm thấy có gì đó không đúng, cô ngẩng đầu nhìn Tống Thích: "Cô không định đi cùng tôi đấy chứ?"

"Tôi cũng cần thay đồ." Tống Thích chỉ vào chiếc áo khoác của mình bị dính chút dầu mỡ.

Cố Tư: ....

Rõ ràng là đến đây để khiến nữ chính xấu mặt, nhưng tại sao kết quả lại như thế này.

Cô nhìn vào tay mình, vẫn đang bị Tống Thích nắm, rồi lặng lẽ rút tay lại.

Tống Thích liếc nhìn Cố Tư, không nói gì thêm.

Cô gái nhỏ này có vẻ không thông minh lắm.

Hai người quay về ký túc xá, phòng của họ rất gần nhau.

Tống Thích tiện tay ném áo khoác vào trong phòng, rồi lấy một chiếc khác khoán lên người, sau đó đi âng phòng Cố Tư.

Cô giơ tay định gõ cửa, nhưng rồi lại buông xuống.

Cô dựa vào tường, không biểu cảm gì mà đứng đó.

"Ký chủ, cô định làm gì?" Hệ thống có một dự cảm không lành.

Tống Thích cúi đầu xoa ngón tay cái của mình, ở đây vốn nên có một chiếc nhẫn, bây giờ không có, cô thấy hơi không quen: "Không làm gì cả, chỉ là muốn chơi thôi."

"Ký chủ, đừng làm bậy."

"Cô ấy hình như rất ghét tôi, nhưng lại không thông minh lắm." Tống Thích cười, khóe miệng cô nhếch lên mang theo chút tà khí, "Trông rất dễ thương."

Hệ thống suýt chút nữa thốt lên: "Cô có vấn đề gì không?" nhưng may mắn đã nuốt xuống lại.

Cố Tư thay xong quần áo, mở cửa liền giật mình khi thấy Tống Thích: "Cô...vẫn chưa đi à?"

"Chờ cô." Tống Thích tỏ vẻ đương nhiên, "Đã đi cùng nhau thì phải cùng đi chứ?"

Cố Tư cau mày nhìn Tống Thích, dường như đang suy nghĩ gì đó, nhưng rất nhanh đã cười với cô: "Được, chúng ta đi thôi."

Nói xong, cô còn chủ động khoác tay Tống Thích: "Chúng ta có thể làm bạn không?"

"Ừ." Tống Thích nhìn vào bàn tay trắng nõn đang khoác lên tay mình, rồi nhìn sang mặt nghiêng của Cố Tư.

"Tôi có thể gọi cô là Ương Noãn không?"

"Được."

"Cô có thể giúp tôi xin số liên lạc của Tần Tiêu ca ca không?" Cố Tư nhìn Tống Thích với ánh mắt long lanh chớp chớp mắt: "Hồi nhỏ tôi và Tần Tiêu ca ca chơi rất thân, có lẽ lâu quá không gặp anh ấy không nhớ tôi nữa, tôi thật sự rất buồn, Ương Noãn, cô có thể giúp tôi không?"

"Được."

Cố Tư ngây ra một lúc, vốn chuẩn bị sẵn rất nhiều lời thoại, nhưng cuối cùng tất cả đều bị nghẹn lại trong cố họng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro