Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 0209: HẢI HOÀNG ĐẠI NHÂN, HOAN NGHÊNH TRỞ LẠI ATLANTIS 30

CHƯƠNG 0209: HẢI HOÀNG ĐẠI NHÂN, HOAN NGHÊNH TRỞ LẠI ATLANTIS 30

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Giang Lâm Uyên nổi giận, ánh mắt gần như bốc hỏa.

Kia là Căng Căng của y, ngoại trừ y, ai đụng rồi đều phải chết!!

Y ngưng tụ linh lực trên tay, lần thứ hai hung hăng đâm về phía Mộc Nam Thành.

Một kích này dùng mười trên mười linh lực, hơn nữa cực kỳ kỹ xảo lướt qua Tư Căng, ngay lập tức đâm xuyên qua bả vai của Mộc Nam Thành.

"A a a!"

Xương bả vai bỗng nhiên bị xỏ xuyên qua, đau đớn thật lớn dằn vặt hắn.

Mộc Nam Thành thét chói tai buông Tư Căng ra.

"Leng keng" một tiếng, đinh ba rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, Mộc Nam Thành mạnh mẽ lùi về sau hai bước, đập ở trên đại điện không nhiễm một hạt bụi nào.

Tư Căng tay mắt lanh lẹ, tức khắc dùng thần lực ẩn dấu đinh ba thật sự, lại sao chép một thanh giả, ném vào chỗ cũ.

Bả vai Mộc Nam Thành chảy máu, đau đến vẩy cá giương lên, người nhìn đến sẽ cảm thấy cả người tê dại.

Thế nhưng, Giang Lâm Uyên lại cũng không tính vì vậy dừng tay.

Y giơ kiếm tiến lên, trực tiếp tiếp xúc cổ Mộc Nam Thành: "Ta muốn mạng của ngươi!!"

Mộc Nam Thành bị dọa sợ đến thét chói tai không ngừng, kéo đuôi cồng kềnh liên tục lùi về sau, vừa muốn gọi người tiến vào hộ giá, thấy thấy Tư Căng nắm đuôi phụ của Giang Lâm Uyên.

Thiếu niên hình như cực sợ, hai tay nắm chặt người yêu, còn đang hơi hơi phát run:

"Đừng đánh, Uyên Uyên, đừng đánh."

"Em sợ hãi, em không muốn ở chỗ này, mang em đi, mang em đi có được hay không?"

Động tác của Giang Lâm Uyên bị ép dừng lại.

Mộc Nam Thành vừa thấy có cơ hội thở dốc, tức khắc một lần nữa lơ lửng lên, dùng linh lực triệu hồi ra một lồng sắt.

Cạch ——

Nhốt Tư Căng và Giang Lâm Uyên ở trong đó.

Đuôi cá của Mộc Nam Thành dần dần khôi phục bình thường, một tay che kín vết thương trên vai, phát ra tiếng cười chói tai lại biến thái:

"Mộc Lâm Uyên a Mộc Lâm Uyên, ngươi thật sự là rất lợi hại đấy, chẳng qua, vẫn là bị tình nhân nhỏ vô dụng này liên lụy! Ngươi nhìn đồ vô dụng này xem, người làm hải thần, đinh ba đều rơi đến bên chân rồi cũng không biết lượm, dựa vào cái gì có thể đảm nhiệm hải thần tiếp theo, cho ngươi chết vì tình còn không sai biệt lắm, ha ha ha ha!"

Giang Lâm Uyên không rõ, Tư Căng tại sao bỗng nhiên biến thành người khác vậy.

Y sợ hãi là nguyền rủa đinh ba ảnh hưởng đến cá nhỏ của mình, vội vã ôm người vào trong lòng:

"Căng Căng, em xảy ra chuyện gì? Chỗ nào không thoải mái?"

Tư Căng không trả lời, chỉ là co rúm lại nằm sấp vào trong lòng người yêu, từng giọt nước mắt một rơi xuống.

Mộc Nam Thành sắp mừng như điên, hắn tức khắc gọi nhân ngư bảo vệ bên ngoài tiến vào, mỗi chữ mỗi câu phân phó nói:

"Hai người bọn họ, lén xông hoàng cung, ám sát hoàng đế, tức khắc ném vào ngục nước lột da rút gân!! Lấy da của bọn họ, làm khăn tay mới cho bản tôn!"

"Dạ!" Bảo vệ rất nhanh dẫn Tư Căng và Giang Lâm Uyên đi.

Sau khi hai người đi, Mộc Nam Thành dùng linh lực khôi phục vết thương, mới đi lượm đinh ba trên mặt đất trên mặt đất.

Giống như bảo bối ôm vào trong ngực.

Thật không tệ a, hắn vốn còn tưởng rằng Tư Căng là uy hiếp bao lớn chứ.

Không nghĩ đến, chính là kẻ nhát gan chỉ biết khóc, liên luỵ em trai Mộc Lâm Uyên không biết suy xét kia của mình, cũng cùng sa lưới.

Quá tốt rồi, quá tốt rồi.

Từ nay sau này, hắn thì có thể ngồi vững vàng ngai vàng, không còn có buồn rầu nỗi lo sau này nữa rồi!

Mộc Nam Thành tự mình đắc ý, không biết, một khắc Tư Căng nhìn thấy hắn kia, thì đã vì hắn thiết kế tốt kiểu chết rồi.

Thiếu niên dùng bản thân làm mồi dụ, đan ra một bẫy rập tinh xảo.

Rất rõ ràng, Mộc Nam Thành vui tươi hớn hở nhảy xuống, bắt đầu bước đầu tiên thông hướng tử vong của hắn.

...

Trong ngục nước, Giang Lâm Uyên và Tư Căng bị khóa ở trên đài lột da.

Nói là đài lột da, kỳ thực là một đá phiến cũng đủ chứa ba nhân ngư.

Nghe nói là căn cứ thớt của thế giới loài người thiết kế.

Bảo vệ thối lui, đao phủ chịu trách nhiệm lột da rất nhanh đong đưa đuôi cá, bơi vào.

Hắn lấy ra loan đao bóng lưỡng của mình, một miệng nhổ thức ăn cho cá không có nhai xong trong miệng ra, ngả ngớn nói:

"Hai vị, đừng trách ta, chính các ngươi nhất định phải ám sát thủ lĩnh, vậy cũng chỉ có thể là cái kết quả này! Như vậy, trong chốc lát đấy, các ngươi đừng kêu quá thê thảm, ta cũng ra tay nhanh một chút, ta ta còn phải chạy đi ăn cơm đấy."

Nói xong, giơ tay chém xuống.

Soàn soạt ——

Mũi dao lạnh thấu xương, có máu bắn tung toé vọt ra.

Đầu của đao phủ đứt rồi, không có dấu hiệu nào nện xuống đất.

Khóe môi Tư Căng chậm rãi cong lên một tia ý cười đẹp mắt.

Mê hoặc lại tà tính.

Tốt rồi, hiện tại không người quấy rầy, kế hoạch có thể bắt đầu rồi.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro