CHƯƠNG 0197: HẢI HOÀNG ĐẠI NHÂN, HOAN NGHÊNH TRỞ LẠI ATLANTIS 18
CHƯƠNG 0197: HẢI HOÀNG ĐẠI NHÂN, HOAN NGHÊNH TRỞ LẠI ATLANTIS 18
EDITOR: ROSALINE
BETA: ROSALINE
Từ lúc nhân ngư bị phát hiện, Giang Lâm Uyên thì xuất hiện đột ngột giữa trời cao.
Y với nghiên cứu về nhân ngư vượt xa tất cả, tiến độ vứt những nghiên cứu viên khác trên thế giới gần một thế kỷ.
Bởi vậy, ở trong chức nghiệp được khen ngợi rộng rãi
Bởi vì lợi hại, người người tôn kính.
Bởi vì xinh đẹp, mọi người đều biết.
Đỗ Trọng Lê đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Một khắc nhìn thấy Giang Lâm Uyên bảo vệ Tư Căng kia, mặt bóng loáng của Đỗ Trọng Lê thì tức khắc đen xuống.
Tròng mắt thâm thúy lòe ra ánh sáng âm hiểm tàn nhẫn, quái gở nói:
"Ồ, giáo sư Giang a, không nghĩ đến ngài còn có yêu thích này, thích một nhân ngư mê hoặc lòng người, tận tâm dẫn chiến!"
Giang Lâm Uyên cười khẽ:
"Đỗ tiên sinh, nếu như tôi nhớ không lầm, Cơ Tâm Âm nữ sĩ là vợ của ngài, bà ấy còn là nhân ngư trước đây đã cứu ngài."
"Ngài dựa vào đào móc giá trị thặng dư của người yêu nhân ngư phát tài làm giàu, còn tàn nhẫn dùng dây xích khóa bà ấy lại, ép buộc bà ấy vì ông sinh dưỡng nhân ngư nhỏ chống đỡ biểu diễn của rạp xiếc."
"Hiện tại nói tôi như thế, không phải là tự mâu thuẫn rồi sao?"
Sắc mặt Đỗ Trọng Lê càng ngày càng đen, những việc ông ta làm này đều rất bí mật, rạp xiếc đặt chân ở tòa thành thị này cũng chẳng qua hơn nửa tháng, Giang Lâm Uyên làm sao thăm dò ngọn ngành của ông ta rõ ràng như thế?!
"Nga đúng rồi." Giang Lâm Uyên tiếp tục nói:
"Nếu như tôi nhớ không lầm, nữ sĩ Cơ Tâm Âm là bị ông làm hại tinh thần thất thường, cũng không có nửa điểm quan hệ với trẻ con nhà bọn tôi cả."
"Ngài Đỗ a, tha thứ tôi cuồng nghiên cứu này, thế nhưng tôi không thể không nói, từ ngày đầu tiên các ông đi tới thành phố Hoài, tôi thì ở bên trong rạp xiếc các ông cài đặt mấy cái camera."
"Vốn là vì tiện quan sát sinh vật biển, nghĩ sau đó thì lại nói lời xin lỗi với ngài. Thế nhưng, hiện tại, tôi không chuẩn bị làm như thế rồi, bởi vì tôi phát hiện đồ vật càng thú vị!"
Khóe môi Giang Lâm Uyên mang ý cười nhàn nhạt, đều đâu vào đấy, đánh trả bằng cách phân tích rõ ràng chi tiết từng điều một.
Tay kia, lại cũng không có từ trên vai Tư Căng rời khỏi qua.
Y ôm người yêu thật chặt, bàn tay to khớp xương rõ ràng thậm chí còn đang run nhè nhẹ.
Hình như còn đang nghĩ lại mà sợ, cũng đang tức giận.
Tuy rằng nhân ngư nhỏ nhà y rất lợi hại, nhưng mà không phải là đám phế vật này xứng đụng!
Thế nhưng, giáo sư Giang lại sẽ không biểu hiện loại tâm tình này ra, y nói:
"Các vị, tôi mời các người xem một đoạn video, nếu như các người xem xong còn cảm thấy Đỗ Trọng Lê là đúng, tôi Giang Lâm Uyên đời này, thì không bao giờ đặt chân lĩnh vực nghiên cứu nhân ngư nữa."
Dứt lời, liền mang theo Tư Căng đi xuống chỗ ngồi khán giả, đi tới trước máy chiếu phim.
Nhìn bóng lưng của hai người, không ít khán giả cảm thấy đáng tiếc, âm thầm líu lưỡi.
Giang Lâm Uyên là thiên tài trăm năm khó gặp!
Nếu như không có Tư Căng, y sẽ có dã tâm lớn hơn nữa, tiền đồ càng.
Hiện tại, lại vì một con nhân ngư buồn nôn thề vĩnh viễn không đặt chân lĩnh vực nghiên cứu liên quan!
Ở trong mắt bọn họ, Tư Căng chính là con súc sinh không biết suy xét, dựa vào cái gì nhúng chàm giáo sư Giang?!
Rất nhanh, thì có cô bé hô to:
"Giáo sư Giang, ngài có tiền đồ tốt, hà tất vì một con súc sinh hi sinh bản thân mình?!"
"Đúng vậy, giáo sư Giang, anh nếu như bị Tư Căng khống chế thì nháy mắt mấy cái, bọn người tất cả mọi người cũng sẽ cứu anh!"
"Giáo sư Giang, ngài rời khỏi là một tổn thất lớn lĩnh vực nghiên cứu thế giới biển cả, nghìn vạn lần chớ vì một con nhân ngư tự hủy tương lai a!"
Thế nhưng, Giang Lâm Uyên đều có mắt không tròng.
Y ôm người yêu của y thật chặt, từng bước một đi tới màn hình bên cạnh máy chiếu phim, thu nhỏ giao diện video kết nối với Đỗ Trọng Lê, để lên video y ở hơn nửa tháng trước, quay được Đỗ Trọng Lê tiêm hormone vào cho nhân ngư giống đực, nhiễu loạn lý trí của bọn họ, ép buộc bọn họ và Cơ Tâm Âm làm chuyện kia!
Hình ảnh vừa ra tới, Đỗ Trọng Lê tức khắc ý thức được nguy hiểm rồi.
Ông ta lòng nóng như lửa đốt, vội vã để cho nhân viên công tác cắt nguồn điện video của ông ta.
Ống kính trong nháy mắt biến đen.
Chứng cứ không thể đúng lúc phát sóng.
Tất cả cố gắng bị hủy trong chốc lát.
Nhìn thấy chỗ này, Đỗ Trọng Lê mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Phút chốc sau, khóe môi cong lên ——
Giang Lâm Uyên, cậu không phải là thích thề sao? Vậy cậu nhất định phải vì lời bản thân mình bật thốt lên, trả giá thật lớn!
Biến cố đột ngột, để cho các khán giả lần thứ hai nghị luận.
Trong vạn người chỉ trích, Giang Lâm Uyên bất đắc dĩ nhún nhún vai, nhìn về phía Tư Căng trong lòng, trong con ngươi lộ ra chút tiếc hận:
"Xem ra, tôi cứu không được đám ngu dốt này rồi, bảo bối, em tùy ý đi."
Khóe môi Tư Căng khẽ cong, thần lực ngưng tụ trên tay.
Sau một khắc, bên trong sân bãi to như vậy, tiếng nước chảy nổi lên bốn phía mặt đất rung động.
===---0o0o0o0---===
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro