CHƯƠNG 0185: HẢI HOÀNG ĐẠI NHÂN, HOAN NGHÊNH TRỞ LẠI ATLANTIS 6
CHƯƠNG 0185: HẢI HOÀNG ĐẠI NHÂN, HOAN NGHÊNH TRỞ LẠI ATLANTIS 6
EDITOR: ROSALINE
BETA: ROSALINE
Đỗ Ích Minh cầm một roi dài mang gai, hung thần ác sát đứng ở trước xe.
Nâng tay, hết sức lắc lắc về phía Tư Căng ghế sau của xe, uy hiếp nói:
"Tư Căng, xuống tới!"
"Đừng ép tao đánh mày! Tức khắc xuống đây!"
Roi này, là hắn trước đây thường xuyên cầm tới đánh nguyên chủ.
Thân roi đầy gai ngược.
Đánh xuống, nhất định sẽ cạo vài miếng vảy cá.
Đau đớn nhổ vảy, đối với nhân ngư tới nói, tương đương với nhân loại gãy tay gãy chân.
Trong cuộc đời hai mươi năm ở rạp xiếc, nguyên chủ không ít bị roi này dằn vặt.
Mỗi lần nhìn thấy nó, thì sẽ phản xạ có điều kiện sợ hãi.
Cho nên, Đỗ Ích Minh mới dám một mình đến đây.
Hắn biết, chỉ cần có roi này ở tay, Tư Căng súc sinh không nghe lời này, thì nhất định sẽ ngoan ngoãn đi theo hắn trở về.
Quả nhiên, Tư Căng phản xạ có điều kiện rút lui về phía sau.
Đó cũng không phải tâm tình của Tư Căng, mà là bản năng sợ hãi đối với roi đáng sợ kia của nguyên chủ.
Nhìn thấy phản ứng của Tư Căng, trái tim Giang Lâm Uyên lại nhịn không được co thắt một cái.
Nhất định là khốn nạn này, thường xuyên cầm roi mang gai ngược đãi nhân ngư!
Nghĩ đến điểm này, Giang Lâm Uyên tức khắc mở cửa xe, muốn đi xuống đánh hắn một trận.
Thế nhưng, vừa muốn đi đụng cửa xe, thì bị Tư Căng kéo lấy góc áo.
Y quay đầu lại, nhìn về phía nhân ngư nhỏ gầy gò rõ ràng phía sau, trấn an nói:
"Ngoan, tôi đi một lát sẽ trở lại tới."
"Không cần." Dứt lời, Tư Căng liền dùng thần lực chuyển dời Giang Lâm Uyên đến trên ghế phụ lái.
Bản thân mình lại ngồi ở ghế lái.
Khóe mắt cậu mang cười, trong con ngươi màu xanh lam trong suốt tràn đầy hưng phấn che không che đậy được:
"Trực tiếp đụng vào đi thì tốt rồi!"
Nói xong, không đợi Giang Lâm Uyên phản ứng kịp, liền đạp chân ga, trực tiếp đụng vào Đỗ Ích Minh dương dương đắc ý.
Đèn xe trong nháy mắt lung lay một nhịp.
Trước mặt Đỗ Ích Minh tức khắc một mảnh trắng bệch.
Tư Căng là điên rồi sao?
Cũng dám đụng hắn!!!
Không còn kịp suy tư nữa, Đỗ Ích Minh tức khắc ném roi xuống, vừa tránh ra.
Thế nhưng, tốc độ xa không bằng Tư Căng,
Ầm!
Xe hơi và người chạm vào nhau, phát ra một tiếng ồn ầm ĩ.
Không khẳng định sống hay chết, Tư Căng liền nghênh ngang mà đi.
Đỗ Ích Minh bị đụng gãy một chân.
Chân gãy vừa lúc đặt ở trên roi mang gai.
Gai ngược sắc nhọn đâm thủng da, không có vào máu thịt, đau đến hắn liên tục thét chói tai, trước mặt từng đợt biến thành màu đen.
"A a a! Đau chết mất!!!"
"Tư Căng! Mày chờ cho tao, tao nhất định sẽ làm cho mày súc sinh kia trả giá thật lớn!!!"
...
Trên ghế lái, Tư Căng cũng không biết có người sẽ không buông tha cậu.
Cậu chỉ là chìm đắm ở trong niềm vui báo thù bắt đầu, khóe mắt khẽ nhếch tràn đầy mừng rỡ điên cuồng, hỏi:
"Một tiếng "ầm" mới vừa nãy kia, êm tai sao?"
"Êm tai." Giang Lâm Uyên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhàn nhạt trả lời:
"Nhưng em nếu là đụng chết hắn, tôi xử lý sẽ có chút phiền phức."
"Đơn giản."
Tư Căng nói: "Anh có thể giao tôi ra, như vậy chuyện thì không có quan hệ gì với anh rồi."
"Tôi không nỡ." Giang Lâm Uyên đáp không chút do dự, lúc nhìn chăm chú vào Tư Căng, con ngươi được tình yêu thắp sáng, ở trong đêm tối, lấp lánh rực rỡ.
"Tại sao?" Tư Căng biết rõ còn hỏi: "Thấy sắc nảy lòng tham?"
"Coi là vậy đi." Giang Lâm Uyên không phủ nhận.
Y cũng không biết tại sao.
Y mấy năm nay vẫn luôn chuyên tâm nghiên cứu, không lòng dạ nào yêu đương.
Không biết ném thư tình của bao nhiêu cô bé đỏ mặt đưa tới.
Hiện tại, lại trầm mê đến nước này với nhân ngư nhỏ chỉ gặp mặt một lần đến nước này
Y muốn tới gần Tư Căng, muốn yêu cậu, muốn dùng hết toàn lực đi bảo vệ cậu.
Loại cảm giác này đến từ chính chỗ sâu linh hồn, không có bất kỳ lý do gì.
Cũng không cần bất kỳ lý do gì.
Nói "Yêu từ cái nhìn đầu tiên" quá khiến người ta cảm thấy khó chịu rồi.
"Thấy sắc nảy lòng tham" thì "Thấy sắc nảy lòng tham" đi.
Dù sao lừa gạt về nhà nuôi nuôi, cũng có thể nói là "Lâu ngày sinh tình" rồi.
===---0o0o0o0---===
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro