Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Diêm vương sông cũng có thể động lòng phàm?

Chờ người đàn ông từ bi đem người đưa đến phim trường, đã là 2 giờ chiều.

Nhưng đoàn phim lại không có một ai tỏ vẻ bất mãn với cậu, đạo diễn còn cười ha ha mà nói, "Úc Hoan, thân thể không thoải mái sao còn không chịu nghỉ ngơi nhiều hơn một chút? Suất diễn hôm nay của cậu chủ yếu vào hoàng hôn cùng chạng vạng tối nha!"

"Vất vả ngài giúp tôi điều chỉnh thời gian, ngài yên tâm, lời kịch tôi đã học thuộc lòng tại nhà, sẽ không có chuyện chậm trễ."

Úc Hoan vẫn là hiểu biết tốt xấu, đạo diễn người ta nể mặt mũi nhà đầu tư Cố thị cũng tốt, cho cậu mặt mũi cũng tốt, dù sao người ta cũng giúp cậu giữ thể diện.

Trợ lý Tiểu Sơn đi theo cậu cũng cực kỳ thông minh mà kêu tới một xe đồ ăn, cực kì dẻo miệng mà phân phát trà sữa cùng điểm tâm ngọt cho mọi người, còn lớn giọng nói, "Cơm chiều hôm nay cũng là anh Hoan mời mọi người, tiệc tối ở lầu Kim Tử, tôi còn chưa gọi món đâu, mọi người thích ăn cái gì, nhanh chóng báo với tôi nha!"

Đồ ăn ở lầu Kim Tử, ngày thường cho dù có tiền cũng chưa chắc ăn được, bây giờ đều mời đông đủ.

Làm xong một loạt hành động, hiện trường liền càng thêm hòa thuận vui vẻ, trong miệng mỗi người đều là lời khen ngợi.

Úc Hoan thoải mái dễ chịu ngồi yên để nhân viên trang điểm, cậu cảm thấy vận khí của bản thân quả thật rất cao, không chỉ tìm được kim chủ hào phóng, người đại diện cũng rất coi trọng cậu, ngay cả trợ lý, cũng có năng lực rất tốt cùng lòng trung thành, một chút đều không cần cậu bận tâm.

Cuộc đời a, chính là thuận buồm xuôi gió như vậy......

Tâm trạng tốt như vậy, vẫn luôn duy trì tới buổi tối khi nhận được tin nhắn của người vốn dĩ tới đón cậu mới hết.

[ Bạn bè đột nhiên về nước, ở hội sở Lòng Mã tổ chức tiệc chào đón, tôi qua bên đó uống với bọn họ một ly, em về nhà trước, tài xế ở bên ngoài đoàn phim chờ em.]

Hội sở Long Mã.....

Loại địa phương như hội sở này, Cố Kiêu trước đến nay đều không đồng ý để Úc Hoan tới, hắn che giấu Úc Hoan kín mít, bạn bè trêu đùa một câu cũng bị anh làm mặt lạnh, cho nên Úc Hoan không biết hội sở kia là chỗ nào.

Nhưng hội sở Long Mã, lại đúng là địa phương Cố Kiêu lần đầu tiên chạm mặt Lương Cờ.

Lương Cơ cùng cậu là đồng nghiệp.

Bất quá cậu 18 tuổi đã vào giới, vào giới xong liền theo Cố Kiêu, từ đây sự nghiệp bằng phẳng.

Mà Lương Cờ là mới năm trước mới vào giới, hiện tại đang lăn lê bò lết ở giới giải trí trở thành diễn viên tuyến năm, lại bởi vì trước sau không chịu tiếp thu tiềm quy tắc, cho nên vẫn không được công ty nhỏ kia coi trọng, thậm chí còn ẩn ẩn bị công tu đối thủ cạnh tranh chèn ép.

Hắn lần này sở dĩ lại thỏa hiệp đồng ý cùng người đại diện đến hội sở, vẫn là bị đối thủ một mất một còn của chính mình khiêu khích, lại bị đoạt đi tài nguyên quan trọng hạng nhất, cho nên mới cắn răng hạ tay tàn nhẫn.

Dựa theo phát triển cốt truyện, Cố Kiêu.... Đêm nay hẳn là không trở về nữa.

Về đến nhà, Úc Hoan ném điện thoại lên giường, cả người cũng mất hết sức lực ngã vào chăn đệm, giống như bị người rút đi linh hồn, ánh mắt ngơ ngác nhìn thẳng.

Sau một lúc lâu, cậu chậm rì rì cầm di động, gửi tin nhắn hỏi cố vấn quản lý tài sản liên bạn tốt đại học Lý Dục——- [ Tất cả bất động sản đứng tên tôi, có thể lập tức dọn vào ở không?]

Hỏi xong, cậu lại ném di động.

Cậu nhớ rõ có một lần, chính cậu đi theo đoàn phim tới một căn chung cư bên bờ biển lấy cảnh, sau đó thuận tay chụp một tấm ảnh biển vào ban đêm gửi cho Cố Kiêu, vài ngày sau, căn chung cư kia liền đứng tên cậu.

Nếu không thể tiếp tục ở nơi này, vậy cậu muốn ở căn hộ kia.

Biển rộng trống trãi, gió biển thổi nhẹ, người cũng bình tĩnh lại.

[ Cậu cùng Cố tiên sinh cãi nhau?]

Lý Dục nhìn di động, ngưng mi cân nhắc từ 'dọn vào ở', cảm giác này, không giống như muốn đi nghỉ phép thời gian ngắn nha....

Úc Hoan: ......

Người bạn này, sao lại nhạy bén như vậy?

Cậu thở dài trả lời: [ Còn chưa có....]

Ít nhất cũng chờ đến ngày mai, chính mình ở trên người Cố Kiêu cả đêm không về ngửi được mùi người khác, mới có thể đúng lý hợp tình, đau lòng muốn chết mà rời đi a.

Không rên một tiếng đã rời khỏi, đến lúc đó có lý liền thành vô lý, nói không chừng còn có thể chọc giận tên đàn ông chuyên chế kia.

Còn chưa có?

Còn?

Lý Dục lộn ngược từ trên sô pha ngồi dậy, sau đó lập tức từ danh bạ liên hệ, nhảy ra dãy số từ năm ngoái đã lưu trong điện thoại hắn, tuy rằng không liên lạc thường xuyên, nhưng cách một đoạn thời gian vẫn luôn trao đổi ngắn gọn.
———————————-
Hội sở Long Mã.

Vương Hải Lâm ăn mặc phong cách hip hop đeo khuyên tai chọc chọc cánh tay Cố Kiêu, cầm ly rượu chạm một chút ly đối phương, sau đó cười xấu xa trêu ghẹo nói, "Này, tên cuồng công tác, cậu luôn nhìn di động, là cùng vị người đẹp trợ lý nào bàn công việc vậy?"

"Ha ha, lão Vương, cậu mấy năm không trở về, tin tức đã cũ rồi, bây giờ lão Cố đang chơi kim ốc ràng kiều đó, sớm đã không phải là tên như máy móc kiếm tiền trầm mê công tác đâu!"

"Kim ốc ràng kiều? Vậy thì có gì hiếm lạ, trước kia lão Cố cũng không phải là hòa thượng thanh tâm quả dục nha, lại nói, người trong vòng như chúng ta, ai lại không mang theo mấy cái giải buồn bên người." Vương Hải Lâm không cho là đúng.

"Không giống nhau, không giống nhau a, ha ha ha——"

Đồng thời bao nuôi mấy người, cùng với trong suốt hai năm chỉ chuyên tâm nuôi một người, đó là bản chất khác nhau.

Không nhìn thấy bên người Cố Kiêu ngồi hai vị mỹ nữ gợi cảm, cũng không dám dựa gần anh sao?

Mấy năm nay, Cố Kiêu có thói quen không thích người khác dựa gần, ở hội sở Long Mã đều đã thành thường lệ.

Cố Kiêu nhướn mày, bưng ly rượu cùng vài người bạn tốt cụng ly, mới cùng Vương Hải Lâm giới thiệu nói, "Trong nhà nuôi người bạn nhỏ, tuổi còn nhỏ, còn không chín chắn, chờ sau này tôi sẽ mang tới để các cậu làm quen."

Không chỉ không chín chắn, nội tâm còn vô cùng nhỏ.

Từ sau khi anh gửi tin nhắn muốn tới hội sở, liền vẫn không nhận được hồi âm, nghĩ đến nhất định là không cao hứng.

Vương Hải Lâm trừng lớn đôi mắt, ngạc nhiên nói, "Là thiên kim nhà ai có bản lĩnh như thế?"

Cố Kiêu sửa soạn lại áo khoác một chút, đúng dậy chỉ chỉ mấy người bạn tốt thường xuyên chê cười anh, "Để bọn họ giúp cậu phổ cập chút kiến thức đi, tôi đi toilet gọi điện thoại."

"Mẹ nó! Không phải còn muốn gọi điện thoại về nhà báo cáo đi?" Vương Hải Lâm vội vàng đuổi theo những người khác hỏi, "Mau nói cho tôi nghe một chút đi, là vị thần tiên nào, sao lợi hại như thế?"

Diêm Vương sống, cũng có thể động lòng phàm?

Cơ thể Cố Kiêu vừa động, rất nhiều đôi mắt liền đồng thời sáng lên, sự ngo ngoa rục rịch xao động trong không khí, lại không có ai dám thực thi hành động.

Bởi vì cùng về ngoài mê người cùng giá trị con người vô cùng nổi tiếng, còn có thủ đoạn bất vận nhân tình.

Nhưng đáng tiếc, cũng không phải tất cả mọi người đều đủ hiểu biết Cố Kiêu, đặc biệt là người lần đầu tiên tới hội sở.

Lúc cái người con trai mặc sơ mi trắng quần jean, toàn thân đầy mùi rượu khi đụng phải Cố Kiêu, rất nhiều người đều dừng động tác lại, khẩn trương lại chờ mong trộm nhìn.

Ánh mắt bọn họ người thanh niên kia, giống như nhìn người tốt giúp bọn họ thí nghiệm vậy.

"Nóng quá.... Giúp giúp tôi..." Lương Cờ say đến hai má nhiễm hồng, cơ thể xụi lơ, ngay cả đứng cũng đứng không vững.

Hắn vươn tay, muốn vòng lấy cổ người đàn ông cao lớn trước mặt, miễn cho bản thân té ngã.

Nhưng không nghĩ tới, giây tiếp theo, chính mình đã bị mãnh mẽ đẩy ra ngoài, sau đó rơi vào ôm ấp khác.

Cố Kiêu nguyên bản theo bản năng muốn đỡ người, nhưng di động anh vừa vặn rung một chút, có tin nhắn gửi tới.

Anh xem tin tức kia nháy mắt liền mất đi toàn bộ kiên nhẫn, chỉ nghĩ chạy về nhà, nhìn xem người trong nhà có phải còn tốt hay không?

Nhìn bóng dáng người đàn ông đi nhanh, Lương Cờ đáy mắt mông lung hiện lên một tí không cam lòng, bàn tay nắm chặt.

"Lương Cờ tiên sinh, cậu không sao chứ?"

Đang chuẩn bị đứng thẳng dậy cơ thể Lương Cờ bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía người ôm lấy chính mình, "Anh.... Quen biết tôi?

"Tôi xem cậu diễn qua, là fans của cậu nha, có lẽ cậu cũng nghe qua tên tôi, tôi tên Mạc Duy." Người đàn ông khí chất dịu dàng cười nói.

"Mạc Duy...." Lương Cơ lầm bẩm tên này, hoảng hốt nhớ tới, người đại diện tựa hồ đã nhắc qua với hắn, nói là một nam sinh phú nhị đại thích hắn, làm người cũng không tệ lắm, ra tay cũng hào phóng.

Tuy rằng không thể so sánh với Cố Kiêu ánh mắt đầu tiên đã khiến tim hắn đập rộn ràng, nhưng cũng là một ứng cử viên phù hợp.

Mạc Duy đỡ eo hắn, môi dán bên tai đối phương, săn sóc hỏi, "Cậu giống như uống say, không bằng tôi đưa cậu về nhà đi?"

"...... Được."

Khi Cố Kiêu về đến nhà, người anh tâm tâm niệm niệm đã trèo lên sân thượng, uống say thành một con ma men.

Vẫn là một con ma men bị gió lạnh thổi đến vô cùng đáng thương.

Mặt anh trầm xuống, khom lưng muốn ôm người về phòng.

Cảm giác được hơi thở quen thuộc, Úc Hoan theo thói quen tính ôm cổ anh, nhưng cậu đột nhiên nhớ tới, tên khốn nạn này căn bản là không có khả năng trở về ôm cậu.

Cho nên, cậu khẳng định là xuất hiện ảo giác!

Tưởng tượng đến tên khốn nạn đó đang ôm người khác thân mật, chính mình lại chỉ có thể ôm ảo giác, cậu liền bi thương, nước mắt không nhịn được chảy xuống, đem người đàn ông vừa ôm lấy cậu sợ tới mức luống cuống chân tay, liền tức giận đều đã quên mất.

"Bảo bảo, xảy ra chuyện gì? Chịu ức hiếp gì? Nói với ông xã có được không?" Cố Kiêu bế người lên, xoay người bản thân ngồi trên ghế nằm, sau đó từ sau bàn trà rút ra một tấm mền, bao người kín mít.

"Ô ô ô.... Cố Kiêu..... Em không muốn dọn đi, anh đem phòng ở này cho em được không?" Cậu gắt gao ôm 'ảo giác', khóc đến thương tâm muốn chết, như hoa lê dính hạt mưa.

"Được được được, cho em, đều cho em, ngày mai tôi để trợ lý Triệu lập tức đi làm, được không?"

"Ô.... Vậy về sau đây là nhà của em, em liền có thể đuổi anh ra ngoài!"

Cố Kiêu "?????"

Anh bị tức đến bật cười, giơ tay đánh lên bờ mông vểnh một cái,còn dùng lực xoa nhẹ một cái, "Thật là một đứa nhóc không lương tâm, tôi muốn đưa phòng ở cho em, em lại một lòng muốn đuổi tôi ra ngoài?"

"Ô.... Anh dám đánh em!! Ngay cả áo giác cũng đánh em, anh quá đáng giận! Ô ô.... Anh đều cùng người khác ở bên nhau, cũng không đau em, còn muốn ở phòng của em, anh không biết xấu hổ!"

Cậu khí thể hùng hổ mà mắng, còn muốn duỗi tay đánh lên mặt 'ảo giác' cho hết giận, lại hồn nhiên không biết hành vi tu hú chiếm tổ của chính mình có bao nhiêu vô sỉ.

Ảo giác?

Hóa ra con ma men nhỏ này căn bản không coi anh là người thật?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro