Chương 7: Đồ nhi, đến tu tiên (7)
"Cô nương...... ngươi là người Càn Khôn Môn sao?" Giọng Phong Giác khẽ run, tầm mắt cậu đặt ở kiểu dáng thêu hoa văn trên y phục Lăng Thanh Huyền.
Càn Khôn Môn chính là đại tông môn tu tiên, là nơi người thường vẫn luôn hướng tới, sau khi đổi thân phận với Mộ Lâm, Mộ Lâm liền đến Càn Khôn Môn bái sư xin học, Phong Giác là người không có căn cốt, sợ vĩnh viễn không vào được nơi đó, vậy nên cậu rất hận, hận bản thân bình thường, hận cha mẹ cậu đối đãi với cậu như vậy.
Cậu vĩnh viễn trốn không thoát khỏi ma trảo của bọn họ, nhưng nếu cậu đi tu tiên thì sao? Cậu có thực lực nhất định, ai sẽ lại dám khi dễ và nhục nhã cậu?
Lăng Thanh Huyền nghiêm túc băng bó bình thường một lần nữa cho cậu, "Muốn gia nhập Càn Khôn Môn của ta sao?"
Thanh âm của nữ tử rất là vững vàng, không nghe cẩn thận sẽ không thể xác định, con ngươi Phong Giác hơi giật mình, một lát sau lại trầm xuống, "Tư chất của ta không tốt."
Trước kia có người xem qua tướng mạo cậu, nói không có duyên phận với tu tiên.
Lăng Thanh Huyền vỗ vỗ tay, kéo cậu tới hướng giường đá.
"Lăng cô nương, cô nương đây là?"
"Lên giường."
Phong Giác nắm chặt quần áo của mình, không rõ vì sao lại muốn cởi quần áo cậu, lại còn lên giường. . .
Cậu còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, Lăng Thanh Huyền đã đem quần áo nửa người trên của cậu cởi ra, đẩy cậu đến trên giường, cúi người nhấc chân muốn đi lên.
ZZ bịt mắt lại, ký chủ, cô đang tính làm gì nhân vật phản diện!
Phong Giác tâm cuồng loạn, nhìn dung nhan kia dần dần tới gần, hô hấp đều đã quên, cậu nắm đôi tay run rẩy, tầm mắt không biết nên đặt ở chỗ nào.
Cậu, cậu không thể như vậy, bọn họ vừa mới gặp hai lần, cho dù cậu có hảo cảm với Lăng Thanh Huyền, nhưng phát triển thế này cũng quá nhanh đi.
Bàn tay lạnh lẽo che đôi mắt, dưới thân Phong Giác lập tức có ấm áp, giường đá thế nhưng đang nóng lên, cậu cảm giác được máu toàn thân đang chạy về một chỗ, cái tay kia muốn lấy ra ngón tay thon dài đặt trên đôi mắt, lại bị đè lại.
"Ngưng thần."
Thở ra một hơi, cậu tê liệt, trên người giống như không còn sức lực.
Thật vất vả tập trung tinh thần lại, nửa thân trên lỏa lồ bị người chạm mấy chỗ khác nhau, một cổ đau đớn va chạm đến, cậu cắn chặt răng, sợ mình lộ ra chật vật ở trước mặt Lăng Thanh Huyền.
Một lát sau, cổ ấm áp cuối cùng đi xuống, bốn kinh tám mạch bị đả thông, Phong Giác toàn thân nhẹ nhàng không ít, nơi bị thương lúc trước cũng khỏi hẳn một ít.
Linh khiếu bị tắc của cậu được đả thông!
Trong lòng bàn tay Lăng Thanh Huyền, là lông mi thiếu niên hơi hơi rung động, tiểu hài tử này rất kiên cường.
【 Hảo cảm của vai ác Phong Giác +5. 】
Khai linh khiếu lao lực như vậy, thế mà cậu chỉ cho 5 điểm hảo cảm, cứ như vậy khi nào có thể tới 100.
Phong Giác mở mắt, như thế nào cảm giác ánh mắt Lăng Thanh Huyền nhìn mình lạnh căm.
Giúp Phong Giác mở ra linh khiếu xong, Lăng Thanh Huyền ném cho cậu một quyển bí tịch dành người mới học, rồi đến mép giường ngồi xuống, đừng hỏi nàng vì sao không đi chỗ khác, trong sơn động này chỉ có giường mới có thể ngồi, hơn nữa vận khí bọn họ thật là tốt, vậy mà lại tới một cái cái sơn động có giường ngọc bên trong, Lăng Thanh Huyền suy nghĩ trước khi đi ra ngoài sẽ đem theo cái giường này.
Có hơi lạnh... Lăng Thanh Huyền dịch thân mình hướng thiếu niên bên kia một ít, lại di chuyển một chút, chờ đến lúc gần sát hoàn toàn thiếu niên, mới cảm giác được ấm áp, giường này một ngày chỉ sử dụng có một lần, nàng muốn ấm áp cũng không dùng được.
Không đem nữa, để ở nơi đây.
Hơi lạnh lẽo dán ở bên người, Phong Giác đang đọc sách động một cái, cậu lén ngắm nhìn Lăng Thanh Huyền.
Hai lần, nàng đều tới cứu cậu, còn giúp cậu khai linh khiếu, nàng vì sao phải đối xử với cậu tốt như vậy, trên người cậu căn bản là không có nơi nào đáng giá để lợi dụng, là bởi vì gương mặt này sao? Trước kia thật ra có không ít nữ tử bởi vì cậu đẹp nên tiếp cận, nhưng cuối cùng đều bởi vì thân phận của cậu mà rời đi.
Cậu lau mặt một cái, trên mặt toàn là tro bụi, hai lần gặp mặt, trên mặt cậu chưa từng sạch sẽ qua.
Cho nên nàng rốt cuộc vì cái gì mà muốn giúp cậu?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro