Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32 - Công chúa vạn tuế (32)

Hạ Chi Vũ cũng mặc kệ Bạch Dung Họa đang suy nghĩ cái gì, dù sao cô lười đến đi để ý, cô hung hăng trừng hắn:

- Có rắm mau phóng, lão tử còn bận đâu!

Bạch Dung Họa bị cô trừng mắt, cô hung dữ với hắn như vậy, hắn ngược lại lại cảm thấy cô như vậy cũng thật là quá đáng yêu, hắn lấy tay sờ sờ trước mũi, cũng không tức giận việc cô đánh mình nữa.

Hạ Chi Vũ mà biết hắn suy nghĩ cái gì, cô chắc chắn sẽ vứt ra một ánh mắt "thì ra ngươi là run M" nhìn hắn.

Hắn nghĩ thầm, thôi, mộng nát liền nát, tiểu tiên nữ không có chẳng phải vẫn còn có một cái tiểu tổ tông ở đây sao?

Lần đầu tiên, hắn phóng nhu giọng nói, sủng nịch gọi một tiếng:

- Minh Châu.

Nàng là minh châu, là trân bảo.

Hạ Chi Vũ bị ghê tởm đến nổi da gà, cô lấy quan ái thiểu năng trí tuệ ánh mắt nhìn Bạch Dung Họa.

Hạ Chi Vũ nhịn không được miệng tiện:

- Ngươi nếu có bệnh nhất định phải nói ra, không thể giấu bệnh sợ thầy!

Cô nghi ngờ đầu của tên này đã bị cháy hỏng! Nếu không ngữ điệu sao có thể buồn nôn đến vậy?

Bạch Dung Họa: "..."

Gân xanh trên trán Bạch Dung Họa thình thịch nhảy lên, hắn hít sâu một hơi mới miễn cưỡng mở miệng được:

- Ta đúng là không thể sủng hư nàng được mà!

Nhìn xem, hắn mới ôn nhu một chút mà thôi nàng đã leo lên đầu hắn nhảy nhót rồi, hắn ôn nhu được nữa mới có quỷ!

Hạ Chi Vũ: ???

Hạ Chi Vũ vẻ mặt mộng bức.

Gì?

Sủng cái gì?

Ngươi đang nói cái gì chuyện ma quỷ?

Đầu óc thứ này là cùng kênh với cô sao?

Hạ Chi Vũ còn chưa kịp tỏ vẻ khoan dung với thiểu năng, Bạch Dung Họa đã trước lên tiếng:

- Ta biết nàng không phải Minh Châu công chúa, nói đi, nàng là ai?

Ánh mắt hắn nhu hòa:

- Đừng sợ, ta sẽ không hại nàng.

Hạ Chi Vũ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn không được xắn tay áo sách một tiếng, hai tay chống hông, nâng cằm, mắt trợn trắng, há mồm liền buông lời thô tục:

- Ngươi mẹ nó bị thiểu năng trí tuệ? Môn chủ, lão tử xem ngươi là luyện công luyện đến mức tẩu hỏa nhập ma, về nhà nhớ rót nước rửa rửa đầu óc, lão tử không bồi ngươi chơi!

Dáng vẻ muốn bao nhiêu lưu manh liền có bấy nhiêu lưu manh.

Lưu manh Hạ Chi Vũ hừ lạnh một tiếng, nhấc chân định đá bay Bạch Dung Họa, không ngờ bị hắn chộp vào trong tay kéo lại, Hạ Chi Vũ đứng không vững, đột ngột té nhào vào lồng ngực hắn.

Bạch Dung Họa đương nhiên là cầu còn không được, mở ra tay ôm lấy hắn tiểu tổ tông, tiếng nói trầm thấp:

- Nàng không chịu nói cũng không quan hệ, Minh Châu...

Hạ Chi Vũ ngẩng đầu liền đâm vào một đôi mắt sủng nịch tràn đầy, hắn ôn nhu vô cùng đưa tay chạm nhẹ vào bờ má cô, nói:

- Nàng chỉ cần biết, ta vĩnh viễn sẽ không hại nàng.

Hạ Chi Vũ cười lạnh một tiếng, nhấc lên đầu gối, thúc mạnh.

Bạch Dung Họa hít hà một hơi kẹp chặt hai chân, nhân cơ hội đó, Hạ Chi Vũ kéo ra khoảng cách, nắm lấy cánh tay hắn quá vai quăng ngã.

Bạch Dung Họa kêu rên một tiếng, tiếp theo, ngực hắn đã bị một đôi giày nhỏ xinh giẫm lên, tiếng nói Hạ Chi Vũ từ trên cao vang xuống:

- Không hại ta?

Bàn chân dùng lực giẫm mạnh, Bạch Dung Họa nghe tiếng xương sườn răng rắc nứt vỡ, hắn khụ ra một búng máu.

Hạ Chi Vũ thanh âm lạnh lùng:

- Môn chủ quý nhân hay quên sự, lúc trước tìm người cưỡng bức ta tìm đến sảng khoái vô cùng, quay đầu lại nói sẽ không hại ta! Môn chủ, ngươi đầu óc không tỉnh táo không có nghĩa là người khác cũng xuẩn như ngươi vậy!

Bạch Dung Họa chỉ cảm thấy thật lạnh lẽo, hàn ý từ bốn phương tám hướng như bao vây khắp người hắn, làm hắn nhịn không được thấp thấp kêu rên.

Cô...phải phán hắn tử hình sao?

Bạch Dung Họa ánh mắt hoảng hốt.

Cô nhất định sẽ không tha thứ hắn, hắn...sẽ còn cơ hội sao?

Cô từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt rét lạnh tới xương:

- Nghe được sao?

Bạch Dung Họa nhấp nhấp môi, vết máu tô lên môi hắn một màu đỏ tươi đến chói mắt, khiến gương mặt vốn tuấn mỹ nay càng thêm lượng sắc.

Sau một lúc, Bạch Dung Họa sắc mặt tái nhợt nặng nề nhìn Hạ Chi Vũ, thấy cô gương mặt lạnh lùng, thật lớn khủng hoảng cùng bất an bao vây hắn, hắn nhịn không được muốn giải thích, bản năng muốn cứu vãn một chút hình tượng trong lòng cô, hắn giọng nói khô khốc :

- Thực xin lỗi, Minh Châu, ta...

Hiển nhiên, hắn cứu vãn không được.

Hắn không có lời nào có thể ngụy biện cho việc cầm thú mà lúc trước đã làm của bản thân.

Hạ Chi Vũ mặt ngoài tức giận đến nổ mạnh, trong lòng lại bình tĩnh không gợn sóng, chỉ có tràn đầy trào phúng cùng châm chọc.

Hiện tại xin lỗi thì có ích lợi gì? Người nên nghe cũng đã nghe không được!

Nguyên chủ không cần cô giết người báo thù, Hạ Chi Vũ cũng lười ra tay, cô thu chân lại, xoay người vào cung điện.

Bạch Dung Họa thấy cô phải đi, liền hoảng loạn ngồi dậy gọi lại cô:

- Minh Châu, nàng đừng đi!

Hạ Chi Vũ không quay đầu lại. Bạch Dung Họa cũng không dám đuổi theo.

Hắn sợ hãi ánh mắt cô chán ghét nhìn chính mình.

Hắn chịu không nổi, hắn sẽ điên!

Đợi bóng dáng cô biến mất trong tầm mắt, Bạch Dung Họa mới như thoát lực nằm xuống, ánh mắt dại ra.

Bạch Dung Họa là thực sự hối hận đến điên rồi, lúc ấy hắn trong mắt trong lòng đều là Minh Nguyệt, nơi nào để một cái phế vật công chúa vào mắt? Cho nên khi bị người cắt ngang chuyện tốt, hắn mới có thể tức giận ra lệnh cho thuộc hạ xử lý nàng.

Hắn không biết từ khi nào bản thân đã động tâm, nhưng nàng mỗi một ánh mắt, mỗi một nụ cười là có thể tác động đến cảm xúc của hắn, thậm chí những động tác nhỏ thô lỗ nàng làm, ở hắn xem ra lại đáng yêu đến nổ mạnh.

Cảm giác bản thân giống như một tên mao đầu tiểu tử, không nhịn được chạy tới xem nàng, muốn được nghe giọng nói của nàng, muốn ánh mắt của nàng nhìn hắn, nhưng khi nhìn thấy nàng lại nhịn không được tim đập thình thịch.

Hắn nghe nàng muốn chạy tới nơi bị dịch bệnh truyền nhiễm, liền không nhịn được bất an, lo lắng, sợ hãi nàng sẽ xảy ra chuyện, lại nhịn không được nhớ nàng, trằn trọc mong ngóng nàng trở về.

Đại phu nói đây là tâm bệnh, mà nàng là dược của hắn.

Cuối cùng hắn vẫn là đuổi theo nàng, lén lút theo đuôi nàng, nhìn nàng càng ngày càng tỏa sáng rực rỡ, uy phong lẫm lẫm được mọi người sùng bái, nhìn một nam nhân khác ở bên cạnh nàng, ánh mắt nam nhân kia nhìn nàng giống hệt hắn.

Ánh mắt của kẻ tương tư.

Hắn thừa nhận là mình ghen ghét nam nhân kia. Dựa vào cái gì hắn chỉ có thể lén lút theo đuôi, còn nam nhân kia lại có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh nàng đâu?

Nhưng hắn đã phạm sai lầm không thể thay đổi.

Bây giờ nhớ đến ánh mắt chán ghét lạnh băng của nàng nhìn hắn, hắn chỉ cảm thấy sợ hãi, đau lòng cùng hối hận, đau nhức từ tim lan tràn khắp lồng ngực khiến hắn cơ hồ thở không được.

Minh Châu...

Nếu lúc ấy nàng thực sự xảy ra chuyện gì...

Chỉ nghĩ đến việc nàng sẽ bị người làm bẩn, hắn đã khống chế không được trong lòng lệ khí, hận không thể lột da rút xương những kẻ không có mắt kia!

Bạch Dung Họa nhắm mắt, nghĩ đến việc bản thân suýt nữa thì tổn thương đến nàng, hắn lại nhịn không được tự trách, ho khan ra máu liên tục.

Bạch Dung Họa nhìn vết máu cười khổ một tiếng.

Đây là báo ứng đi?

Hắn hoảng hốt nghĩ tới, nếu như hắn chưa từng tổn thương nàng, hắn có phải hay không còn có cơ hội đâu?

Hắn tiểu tổ tông...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro