Chương 30 - Công chúa vạn tuế (30)
Đừng nói lão đạo sĩ, ngay cả Tô Hàn cũng không thể tin được mà trừng lớn mắt:
- Điện hạ?
Nhiều người đến thế, cứ như vậy bị ăn đến không còn xương, biến mất trên cõi đời!
Hạ Chi Vũ nhìn hắn, mỉm cười:
- Đừng sợ.
Tô Hàn bình tĩnh lại, một lúc sau mới ý thức được có điểm không đúng.
Hắn mới là nam nhân! Hắn mới là người cần bảo vệ điện hạ chứ không phải để nàng đi an ủi hắn! Vị trí của bọn họ có phải đổi ngược rồi không?
Mặc kệ Tô Hàn đang hoài nghi nhân sinh, Hạ Chi Vũ nhàm chán nói chuyện với hệ thống đột nhiên nhảy ra:
[Ký chủ, cô nuôi cổ?]
Những thứ lúc nãy, đều là cổ trùng!
Thế giới của ký chủ cũng không phải loại thế giới hiện đại bình thường, có những thứ đồ chơi này là việc rất dễ hiểu.
Tuy nhiên, cổ trùng này rất đặc biệt, không phải ai cũng nuôi được, mà người không nuôi cổ, tuyệt sẽ không nhìn thấy, không cảm thấy sự tồn tại của nó, trái lại còn bị nó vô thanh vô thức tấn công mà không biết, sự tồn tại của cổ trùng gần như là bất bại!
Cổ trùng đa số đều tham ăn, chỉ cần nhìn một màn nó ăn người đến không chừa xương lúc nãy liền biết, nếu người nuôi cổ không đủ mạnh mẽ để khống chế thì cũng bị chính nó phản phệ.
Nuôi cổ chính là con dao hai lưỡi!
Hạ Chi Vũ thản nhiên thừa nhận:
"Ừ"
Hệ thống lạnh căm căm, đột nhiên nhớ tới lời của chủ nhân trước khi nó xuất phát đi tìm Hạ Chi Vũ, "Nhớ kỹ, không phải cô ấy không được!"
Hệ thống cảm thấy, cho dù là chủ nhân hay là ký chủ, độ biến thái và nguy hiểm đều ngang như nhau!
Không thể trêu vào!
Không thể trêu vào!
Hệ thống mặc niệm trăm lần câu "không thể trêu vào" mới nhớ ra một chuyện quan trọng:
[Ký chủ, cô có "Thời Không Chi Phách" không?]
"Thời Không Chi Phách" là tên của một loại nhộng không gian, loài này không có sức tấn công đối với con người nhưng rất hữu dụng, bởi vì nó cung cấp cho người nuôi một không gian rất rộng, vô cùng tiện ích để chứa đồ.
Nhưng điều khủng khiếp là mẹ nó loại cổ trùng này hoàn toàn có thể cắn nuốt hệ thống nếu phá kén trưởng thành!
Hệ thống cầu trời, cầu phật, cầu chủ nhân mong cho Hạ Chi Vũ sẽ không có.
Nhưng rất tiếc, Hạ Chi Vũ không hề có ý định giấu giếm, thành thật phun lời đả kích:
"Có"
Tâm hệ thống lạnh một nửa, khó khăn nghẹn ra câu hỏi:
[Vậy...ký chủ, nó đã...trưởng thành chưa?]
Hạ Chi Vũ tiếp tục thành thật đả kích:
"Đã"
Hệ thống: "..."
Kẹp chặt cái đuôi nhỏ làm người, à không, làm thống!
Không thể tùy tiện chọc vào ký chủ!
Không thể trêu vào!
Không thể trêu vào!
Hệ thống tiếp tục mặc niệm dưới đáy lòng.
Hạ Chi Vũ nhìn lão đạo sĩ ngất đi, ngón trỏ sờ sờ khoé môi, suy tư nửa ngày, cuối cùng nhếch môi cười:
- Tô Hàn, làm ông ta tỉnh lại.
- Tuân lệnh!
-----------------------
Suốt một tháng trời, hoàng đế liên tục điều nữ quan tới luyện cầm, kỳ, thi, họa cho Hạ Chi Vũ.
Các nữ quan khí thế hung hăng ngút trời đi vào, thề với hoàng đế sẽ nghiêm khắc dạy dỗ Minh Châu công chúa, để nàng trở thành thiên hạ đệ nhất tài nữ của Đại Tân.
Sau đó, hoàng đế chỉ thấy các nữ quan sắc mặt sùng bái mù quáng đi ra.
Hoàng đế: ???!!!
Vào cuối tháng, hoàng đế triệu Hạ Chi Vũ vào chính điện, ánh mắt hoàng đế nhìn Hạ Chi Vũ giống như nhìn một báu vật, lần đầu tiên ông ta cười hiền lành, đến cả việc Hạ Chi Vũ không hành lễ cũng chẳng so đo.
- Ba ngày sau là Cung yến.
Cung yến của một đất nước chính là sinh thần của nhà vua, các vương quốc khác sẽ tề tựu về đây chúc mừng.
Hạ Chi Vũ nhướng mày, mặt không cảm xúc nhìn ông ta bày ra một bộ dáng cha hiền.
- Vậy thì?
Hoàng đế cười ha hả:
- Trẫm nghe nói, cầm kỳ thi họa cái nào nha đầu con cũng thành thạo rồi?
Ông ta nghe các nữ quan khen không dứt miệng về cô.
Hạ Chi Vũ tuyệt không khiêm tốn:
- Ừ.
Hoàng đế không hề bất mãn, rất kiên nhẫn dịu giọng:
- Tới lúc đó, con hãy nhảy một vũ khúc hay đàn một bản cầm tặng cho trẫm là được!
Hạ Chi Vũ hai tay khoanh ngực, nghiêng đầu cười, thần sắc cực kỳ vô tội:
- Ồ? Bệ hạ muốn đem ta làm quân cờ chính trị giữa các nước?
Hoàng đế cả kinh, sau đó đưa tay chỉ thẳng mặt Hạ Chi Vũ, tức đến run người:
- Ngươi...ngươi...
Hoàng đế thở không ra hơi.
Đúng là ông ta muốn làm vậy, nhưng có nữ nhi nào bất hiếu đến mức trắng trợn vạch trần như cô không?!
Hạ Chi Vũ bật cười:
- Ồ? Xem ra ta đoán đúng rồi.
- Ngươi...
Ông ta muốn bồi dưỡng một con cờ dùng để liên hôn, quan trọng là con cờ kia phải làm người thần hồn điên đảo. Như vậy, chẳng phải ông ta có thể dễ như trở bàn tay thâu tóm lãnh thổ đối phương sao?
Một kế hoạch khá là tinh vi lại mang tính chất may rủi nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều tới hoàng đế lắm.
Đến lúc mọi việc vỡ lỡ, ông ta chỉ cần nhẹ nhàng phủi sạch quan hệ rồi hy sinh quân cờ kia là được.
Còn ông ta hoặc là ngồi mát ăn bát vàng, hoặc có chút tiếc nuối nhưng một cọng lông cũng không mất.
Hoàng đế tính toán rất hay.
Trong kịch bản cũ, Dương Ngọc Vi quả thật có một đoạn thời gian bị ép đi liên hôn, nhưng kiệu đi nửa đường lại bị giáo chủ ma giáo đem người cướp dâu. Kế hoạch của hoàng đế bị bóp chết, nhưng ông ta lại sợ nước đối phương tức giận, liền gửi Dương Lan Vi có dung mạo y hệt Dương Ngọc Vi đến thay thế.
Nhưng tuyến thời gian bây giờ còn quá sớm, trong kịch bản, tới tận mười chín tuổi nguyên chủ mới bị ném qua địch quốc, phải là ba năm nữa mới đúng.
Nói về trình độ xui xẻo, nguyên chủ xưng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất. Nàng gả cho hoàng tử địch quốc vừa tàn bạo hỉ nộ vô thường vừa kém bản thân đến ba tuổi, xui xẻo hơn nữa là đối phương lại thích Dương Ngọc Vi nên vừa nhìn thấy nàng liền nhận ra nàng không phải ả ta, lúc đó nguyên chủ đã bị người cường bạo, không còn trong trắng khiến hoàng tử địch quốc càng chán ghét hơn.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết nguyên chủ sẽ phải chịu những chuyện gì.
Cuối cùng, nàng bị địch quốc gửi về trong tình trạng nửa sống nửa chết, hai nước nổ ra chiến loạn, nàng thân là hoàng tử phi của địch quốc, bị ép treo cổ tự sát.
Hạ Chi Vũ nhìn bộ dáng thẹn quá hóa giận của hoàng đế, mỉm cười:
- Ta nghĩ việc này bệ hạ nên đi tìm tỷ tỷ.
- Dương, Lan, Vi!
Hoàng đế gầm lên, lấy một quyển tấu chương hung hăng ném về phía cô.
Hạ Chi Vũ khí định thần nhàn chụp lấy, cười nhe răng:
- Bệ hạ đừng tức giận, cẩn thận kẻo đột quỵ mà quy thiên, đến lúc đó giấc mộng thống nhất giang sơn của ngài sẽ chết yểu nga.
Hoàng đế run run chỉ vào cô, thở hồng hộc:
- Nghịch nữ...nghịch nữ...
Sau đó, hai mắt trợn ngược, hôn mê.
Hạ Chi Vũ mở ra tấu chương, mỉm cười.
Sức chịu đựng quá kém, rác rưởi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro