Chương 24 - Công chúa vạn tuế (24)
Mấy người bị bắt ép đi dọn dẹp không phục, liền giết tới lều Hạ Chi Vũ, người một lời ta một ngụm nói lý lẽ.
Hạ Chi Vũ càng là lười nhìn bọn họ nhiều thêm một cái, cho người đem Dư Diêu túm đến trước mặt đám người.
Mấy người nhìn thần sắc Dư Diêu ngày càng khỏe mạnh, sau khi tắm rửa ăn uống xong thì càng khỏi phải nói, tức khắc ngậm miệng, vừa ghen tị vừa thèm thuồng, sau đó với ánh mắt trông mong đầy hy vọng nhìn lều Hạ Chi Vũ, lũ lượt rời đi...dọn vệ sinh.
Hạ Chi Vũ hài lòng cho người đem rác tới xả lũ chỗ bọn họ vừa dọn xong.
Đám người: "..."
Có linh vật Dư Diêu trấn áp, quả nhiên những người không nghe lời liền ngoan ngoãn hẳn.
Dư • linh vật • Diêu: "..."
Không! Nó không muốn!
Nó muốn làm người!
Làm người!
Dư Diêu ủy khuất ba ba đi tìm Hạ Chi Vũ tố cáo, nhóc đi đến đâu đều bị người nhìn đến đấy, cái ánh mắt kia lấp lóe giống như nhìn một con mồi sắp tới tay, đáng sợ vô cùng.
Dư Diêu nghĩ sau này nhóc sẽ bị bóng ma tâm lý!
Dư Diêu vừa định bước vào lều liền bị hai tỷ tỷ trông vô cùng anh khí chặn đường.
Một tỷ tỷ nhỏ giọng, đè thấp thanh âm tới mức Dư Diêu hoài nghi nàng nói không ra hơi:
- Điện hạ đang ngủ, không thể làm phiền!
Nàng vừa dứt lời, Dư Diêu liền ôm ngực ho liên tục.
Hai người: "..."
Nhưng Dư Diêu sắc mặt đỏ bừng, vừa ho vừa thở không ra hơi, tay ôm ngực, không giống như muốn đùa giỡn hay ăn vạ, thậm chí có xu thế đứng không vững.
Hai người nhíu mày, đang phân vân không biết có nên thông báo cho Hạ Chi Vũ hay không, một người định tiến lên đỡ lấy Dư Diêu trước đã thì thanh âm trong trẻo như đàn cầm vọng ra:
- Triệu Nguyệt, Triệu Tuyết.
Hạ Chi Vũ vén cửa lều, nhìn thấy tình trạng Dư Diêu liền tiến lên đỡ lấy nó.
Triệu Nguyệt, Triệu Tuyết ôm quyền hành lễ bị Hạ Chi Vũ xua tay, hai nàng theo bản năng lo lắng thốt lên:
- Điện hạ, đây là...
Hạ Chi Vũ thản nhiên gật đầu:
- Là dấu hiệu của bệnh dịch.
Do thằng nhóc cứ chạy lung tung trong khu cách ly, có vẻ đã tiếp xúc gần gũi với một vài bệnh nhân nên mới bị nhiễm phải.
Triệu Nguyệt và Triệu Tuyết nhíu mày thật sâu, hơi hoảng loạn, muốn tiến lên ôm lấy Dư Diêu từ trong tay Hạ Chi Vũ:
- Điện hạ, bệnh dịch lây nhiễm, người không nên ôm nó, hay là để chúng ta...
Hạ Chi Vũ dứt khoát bế bổng Dư Diêu lên, né tránh hai người, bình thản lên tiếng:
- Các ngươi đứng cách xa một chút.
Nếu không lại phải cứu thêm hai người, rất phiền!
Triệu Nguyệt, Triệu Tuyết tưởng Hạ Chi Vũ lo cho mình, cảm động đến mức hốc mắt đỏ ửng, đi theo một chủ tử như vậy, là may mắn cả đời của các nàng.
Thế là hai người âm thầm thề, nhất định, nhất định phải trung thành tuyệt đối với công chúa điện hạ, dù nàng có bảo họ lên núi đao xuống biển lửa, họ cũng không từ nan, quyết không hối hận.
Hạ Chi Vũ không ngờ mình chỉ đơn thuần là thuận miệng lại thu được lòng người.
Hạ Chi Vũ bình tĩnh phân phó:
- Đừng truyền loạn việc này, gọi Chử Lệnh Cừ đến chỗ ta.
Hai người vâng lệnh, nhưng nhìn Dư Diêu rồi lại nhìn Hạ Chi Vũ, Triệu Tuyết ngập ngừng:
- Điện hạ, hay là để ta ôm nó đi!
Triệu Nguyệt quát nàng càn quấy, rồi mới ôm quyền với Hạ Chi Vũ:
- Điện hạ, hay là để cho ta...
Hạ Chi Vũ phất tay rồi bế Dư Diêu tiến vào lều:
- Đừng lằng nhằng. Đi đi, nhanh một chút.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng ép sự lo lắng nôn nao xuống, bất đắc dĩ rời đi thực hiện mệnh lệnh.
Điện hạ bảo nhanh lên, tất nhiên các nàng sẽ không lãng phí thời gian của điện hạ!
Hạ Chi Vũ đặt Dư Diêu lên ghế quý phi, bắt đầu chẩn mạch theo phương pháp cổ cô từng học.
Dư Diêu thở gấp, ngực phập phồng, cả khuôn mặt hồng hào bắt đầu lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn mà tái xuống.
Nhóc nỗ lực hé mắt, nhìn thấy Hạ Chi Vũ, bỗng nhiên oa một tiếng khóc lên, giống như gặp được tỷ tỷ ruột thịt để giải bày ủy khuất, càng khóc càng lợi hại, vừa ho vừa thở vừa khóc, chật vật đáng thương vô cùng.
Hạ Chi Vũ đau đầu, cô nở nụ cười nhưng giọng nói lại có thêm mấy phần nghiến răng nghiến lợi:
- Nín!
Nam nhi đại trượng phu, khóc cái gì mà khóc!
Phiền!
Dư Diêu hít hít cái mũi, nghẹn lại nước mắt nhưng giọng nói vẫn có phần rưng rưng:
- Tỷ tỷ...
Hạ Chi Vũ sờ trán nó, ừm, bắt đầu có dấu hiệu phát sốt và nói mê sảng. Cô hàm hồ đáp một tiếng.
- Ừ.
Dư Diêu mở to đôi mắt khóc đến đỏ ửng, nghẹn ngào:
- Đệ sẽ chết sao? Tỷ tỷ, đệ sẽ chết phải không? Ô ô...
Nói đến khúc sau lại bắt đầu khóc lên.
Hạ Chi Vũ chọc chọc trán nó, nụ cười càng tươi nhưng ngữ điệu lại tràn đầy uy hiếp:
- Nín! Nam nhi đổ máu không rơi lệ, không được khóc!
Dư Diêu vẫn uất nghẹn, ho khù khụ rồi thở một lúc, lại tiếp tục nghẹn ngào:
- Nhưng đệ nghe nói bị nhiễm dịch sẽ chết, tỷ tỷ...
Hạ Chi Vũ véo gò má Dư Diêu, trong đầu toàn là mấy từ như "hơi mềm", "ít thịt", nghe nó nói như muốn hụt hơi liền không có kiên nhẫn cắt ngang:
- Có ta ở đây, không chết được!
Dư Diêu ngỡ ngàng, lúc sau liền thực sự yên tĩnh xuống.
Có tiểu tỷ tỷ ở đây, nhóc sẽ không chết, tiểu tỷ tỷ rất lợi hại, tiểu tỷ tỷ sẽ giúp nhóc còn sống về gặp lại muội muội! Tiểu tỷ tỷ rất, rất lợi hại, nó phải tin tưởng tiểu tỷ tỷ!
Dư Diêu trong đầu lặp đi lặp lại mấy từ " Tiểu tỷ tỷ lợi hại ", lát sau liền ngủ thiếp đi.
Đúng lúc này, tiếng của Chử Lệnh Cừ vọng từ ngoài màn trướng vào:
- Điện hạ, ngài gọi tiểu nhân?
Hạ Chi Vũ đứng lên, hơi nghiêng đầu, treo lên nụ cười ôn nhu quen thuộc:
- Vào đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro