Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 [Thế Giới Thứ Nhất] - Phong ba giang hồ (1)

Chúc Trường An vừa tỉnh liền cảm nhận được cơ thể mềm nhũn vô lực, cùng lúc đó một đạo giọng nam tục tằng truyền vào trong tai:

- Cuối cùng cũng bắt được! Mẹ kiếp con nhãi này ranh thật đấy!

Chúc Trường An bị làm như bao tải mà vác trên vai, đối phương động tác thô lỗ bạo lực, đi đường miệng cũng hùng hùng hổ hổ:

- Này thứ mấy cái rồi? Mẹ kiếp rốt cuộc muốn bắt bao nhiêu đứa?

Một giọng nói khác nhẹ trả lời, trong thanh âm tràn đầy kinh sợ cùng nịnh nọt:

- Hổ ca, này là đứa thứ tám, bên kia cũng đang tiếp tục bắt, cũng không biết cụ thể là muốn bắt bao nhiêu.

Đại hán được gọi là Hổ ca vốn định tiếp tục mãnh phun lời thô tục, chợt động tác của hắn cứng lại.

Một bên tiểu đệ không rõ nguyên do vì sao đại hán đứng khựng lại, vì tiểu đệ là cung kính đi theo phía sau đại hán nên cũng không nhìn được chính diện, chỉ đành phải căng da đầu tiến lên vài bước cẩn thận hỏi:

- Hổ...Hổ ca, làm sao...

Tiểu đệ giọng nói chợt tắt, gã mở to mắt nhìn đại hán thẳng tắp ngã xuống, thiếu nữ trên vai đại hán giờ phút này ung dung sửa sang một chút y phục bị đại hán động tác làm nhăn.

Tiểu đệ khiếp sợ đến nói không ra hơi, chờ thiếu nữ mặt vô biểu tình nhìn về phía gã, gã mới bừng tỉnh té ngã lộn nhào muốn chạy trốn.

Nhưng tiểu đệ vừa quay người, trên đầu gối đã bị một lực đạo đạp đến khuỵu xuống đất, tiểu đệ hít hà một hơi, đau đớn truyền tới đại não khiến gã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Khác với tiểu đệ giờ phút này kinh hồn táng đảm, Chúc Trường An phía sau ngược lại nhàn nhã nhiều, nàng lười biếng kêu gọi Độ Chi Châu trong đầu:

[Châu Tử?]

Độ Chi Châu rất mau đáp lại:

[Ta ở, An Tử ngươi từ từ để ta truyền tống tư liệu của thế giới này cho ngươi.]

Chúc Trường An một cái tát chụp xuống gáy tiểu đệ, gã thét một tiếng đau đớn liền hôn mê bất tỉnh.

Chúc Trường An ghét bỏ nhìn thoáng qua vùng dã ngoại hoang vu này, tìm một chỗ sạch sẽ mới miễn cưỡng ngồi xuống tìm đọc tư liệu.

Đây là một cái cổ trang vị diện.

Bối cảnh chính của thế giới này xoay quanh giang hồ và triều đình, hai đại thế lực lớn.

Giang hồ bao gồm Ngũ Gia Tứ Tông Tam Trang Nhất Tự. (Năm thế gia, bốn tông môn, ba sơn trang và một chùa chiền)

Triều đình thì đơn giản hơn một chút, hoàng đế hiện tại chỉ là con rối không có thực quyền, quyền lực trung tâm bị chia làm hai - Nhiếp Chính Vương và Đại Tướng Quân.

Khí vận chi tử, tục xưng nam chủ chính là thiếu chủ của Vấn Kiếm Sơn Trang, thân phận hiển hách, tài mạo song toàn, nhân phẩm xuất chúng, vô cùng được ủng hộ lên chi vị Võ Lâm Minh Chủ.

Tóm lại đây chính là cái chuyện xưa kể về một vị thiếu hiệp hành tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, một đường chém giết yêu ma quỷ quái, cướp của người giàu chia cho người nghèo, thu được vô số hồng nhan tri kỷ cam tâm tình nguyện dâng lên tình yêu, cuối cùng trở thành Võ Lâm Minh Chủ, chuyện xưa hoàn mỹ HE.

Nguyên chủ là cái cô nhi, không cha không mẹ, bị mọi người trong thôn dán nhãn "Thiên Sát Cô Tinh", toàn thôn đều tránh nàng như rắn rết, nguyên chủ mỗi ngày trải qua không phải là đang bị đánh đập chính là sắp sửa bị đánh đập trên đường.

Nguyên chủ lưu lạc thành khất cái, nơi chốn đều bị chán ghét, mỗi ngày đều dựa người ta phát thiện lương bố thí mấy đồng tiền treo một hơi, có khi thảm đến mức ba ngày không có gì bỏ bụng, uống nước sông tục mệnh qua ngày.

Có một ngày, nguyên chủ không cẩn thận rớt xuống sông, trên mặt bùn đất đều bị tẩy đi, lộ ra dung nhan kinh diễm vô song, tình cờ bị Vương Nhị Cẩu thấy được, gã mê luyến đồng thời trong lòng liền dâng lên ác niệm, muốn tiền dâm hậu sát nguyên chủ.

Nguyên chủ đã mười sáu tuổi, bề ngoài lại giống như một cái nha đầu mười hai mười ba tuổi, dinh dưỡng bất lương, khô khô gầy gầy, ngày thường đều bị tóc dài cùng bụi đất che lấp dung nhan, ăn mặc rách rưới nhìn hệt như nữ quỷ, có người thấy nguyên chủ là nữ cũng không có đánh cái gì chủ ý, nhưng lộ dung nhan nguyên chủ liền nguy hiểm.

Nguyên chủ bị Vương Nhị Cẩu theo dõi, gã theo đuôi nguyên chủ đến nơi hẻo lánh liền lập tức phác lên. Nhưng nguyên chủ kiểu gì tinh ranh? Một đường khó khăn đào tẩu cuối cùng nguyên chủ nhảy sông trốn thoát.

Nhưng thật bất hạnh, nguyên chủ vừa lên bờ liền bị bọn buôn người theo dõi, bởi vì bị nước sông tẩy một lần, kia gương mặt lập tức hiện ra chân thật dung mạo, bọn buôn người gắt gao đuổi theo nguyên chủ không bỏ, sau đó đắc thủ bắt được nàng, bởi vì nguyên chủ đã khô cạn hoàn toàn thể lực, nàng quá mệt.

Bị bọn buôn người bắt đi còn có rất nhiều người, đa số đều còn nhỏ, hơn nữa đều là dung nhan dù chưa nảy nở hoàn toàn nhưng vẫn có thể nhìn ra tương lai có thể kinh diễm tứ phương.

Nguyên chủ bị nhốt chung với bọn nhỏ, đến nửa đường, bọn bắt cóc đụng phải xe ngựa của mẫu thân nam chủ đang trên đường hồi sơn trang, nam chủ tinh thần trọng nghĩa bạo lều, xông lên cùng với hộ vệ đem nguyên chủ cùng bọn nhỏ cứu ra.

Nguyên chủ cảm kích đồng thời thật sâu yêu nam chủ vô pháp tự kiềm chế, nguyện trở thành nô tỳ hầu hạ nam chủ để báo đáp ân cứu mạng.

Nam chủ thấy nàng đáng thương, không cha không mẹ liền đồng ý để lại nàng.

Cốt truyện sau đó không có suất diễn của nguyên chủ, bởi vì nam chủ muốn chu du tứ hải, không đem theo nguyên chủ, ngược lại một đường thu vô số hồng nhan vào hậu cung.

Nguyên chủ chính là bị một vị hồng nhan của nam chủ ghen tị nên đánh chết.

Chúc Trường An đọc xong không tỏ ý kiến, ngược lại là Độ Chi Châu bắt đầu phun tào lên:

[Này mẹ nó đây là cái gì não tàn cẩu huyết kịch bản?]

Độ Chi Châu nhìn nguyện vọng của nguyên chủ, không thể nhịn được nữa rống lên:

[Mẹ nó vị này nguyện vọng giả não bị nước vào đầu bị lừa đá...]

Chúc Trường An nhàn nhạt lên tiếng:

[Châu Tử]

Độ Chi Châu cọ tới cọ lui lải nhải:

[An Tử, ta nói cho ngươi nguyện vọng của nguyên chủ, ngươi ngàn vạn đừng tức giận hỏng rồi thân mình...]

Chúc Trường An khảy khảy đầu tóc bết bát của nguyên chủ, buồn rầu nhíu mày:

[Châu Tử, gần đây nhưng có tửu lầu?]

Độ Chi Châu ngừng một chút quét phạm vi xung quanh, lại đáp:

[Ở phía Đông tám dặm]

Chúc Trường An hài lòng gật đầu, đứng dậy định nâng bước, Độ Chi Châu lại nóng nảy:

[An Tử, nhiệm vụ...]

Chúc Trường An không chút để ý hỏi:

[Nguyện vọng của nguyên chủ là gì?]

Vừa hỏi nàng vừa đi tới chỗ gã tiểu đệ ngất xỉu phía trước, lục soát tất cả những thứ giá trị, đến cả gã Hổ ca cũng đều bị vơ vét một lần.

Độ Chi Châu nhỏ giọng nói:

[An Tử, nguyện vọng của nguyên chủ là muốn cùng Giang Vân Bạch hảo hảo yêu đương...]

Chúc Trường An dừng động tác.

Giang Vân Bạch chính là nam chủ.

Độ Chi Châu thấp thỏm kêu gọi:

[An Tử?]

Chúc Trường An bình tĩnh cực kỳ:

[Phía sau đâu?]

Độ Chi Châu nơm nớp lo sợ nói tiếp:

[Nguyên chủ muốn làm phu nhân của Giang Vân Bạch...]

Chúc Trường An lạnh nhạt "Nga" một tiếng, sau đó liền đạp tỉnh gã tiểu đệ cùng Hổ ca.

Hổ ca tỉnh dậy, mộng bức một lát liền nhớ lại mọi chuyện trước khi bị ngất, gã bắt đầu hùng hổ xông tới muốn bắt Chúc Trường An.

Chúc Trường An một chân đạp gã nằm sấp xuống, khóe mắt dư quang thấy gã tiểu đệ đang định chạy trốn, nàng lại một chân đem Hổ ca xem như bóng cao su đá qua đi.

Hổ ca cùng gã tiểu đệ thành công ấp ấp ôm ôm, lăn thành một đoàn.

Chúc Trường An kéo kéo khóe môi, đuôi mắt nheo lại một chút, sát ý tức khắc nùng liệt lên.

Hổ ca cùng gã tiểu đệ ôm nhau run bần bật, đáng thương, nhỏ yếu lại bất lực.

Mẹ nó, tưởng là mèo con, ai ngờ gặp được là một con cọp cái. Mụ mụ cứu mạng!!!

Chúc Trường An trong đầu lười biếng lên tiếng:

[Châu Tử, bổn tọa sẽ không yêu đương]

Độ Chi Châu không dám hé răng.

Tức giận đến mức tự xưng "Bổn tọa", nó nhưng không muốn đụng vào họng súng.

Chúc Trường An ngữ điệu vừa chuyển, ý vị thâm trường một câu:

[Thế giới này nhưng thật ra rất thú vị đâu!]

Độ Chi Châu chuông cảnh báo tức khắc rung lên.

Xong đời!

Độ Chi Châu vừa định khuyên "Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật", Chúc Trường An đã bỏ qua nó, xách theo Hổ ca cùng gã tiểu đệ như xách hai điều chết cẩu, theo đường cũ phản hồi về thôn.

Hổ ca cùng gã tiểu đệ tức khắc kinh hồn táng đảm, không thể tin được thiếu nữ nho nhỏ một con thế nhưng là cái mãnh nữ.

Bình sinh lần đầu tiên đi bắt cóc người không thành ngược lại bị người phản sát, Hổ ca cùng tiểu đệ vốc một phen chua xót nước mắt.

Hổ ca lúc này không nhìn ra được chút nào khí thế, ngược lại cẩn thận hỏi:

- Đại tỷ, chúng ta đi đâu...

Hổ ca bị bạo lực ném ra thành một đường parabol, oanh oanh liệt liệt mặt chấm đất.

Gã tiểu đệ lập tức hít hà một hơi, càng thêm cẩn thận cúi đầu.

Nhìn thôi mà cũng thấy đau, gã nhưng không bằng Hổ ca da dày thịt béo, vẫn là ngoan ngoãn phục tùng bảo mệnh đi!

Thiếu nữ tùy tay vứt luôn gã tiểu đệ xuống đất, nhàn nhạt nói:

- Chính mình đuổi kịp.

Dứt lời nhấc chân bước đi như bay.

Gã tiểu đệ vâng vâng dạ dạ cúi gằm đầu đuổi theo, đi ngang qua Hổ ca liền kéo gã một phen, ý bảo đuổi kịp.

Hổ ca trong lòng chửi má nó, mặt ngoài cũng cung kính theo đi lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro