Chương 28
Chương 28.
Thế giới 1: Bá đạo tổng tài muốn sủng tôi (28)
Bạch Ngọc dùng hết sức đấm một cú, trực tiếp đánh Vương tổng nằm bò trên mặt đất.
Vương tổng không ngờ Bạch Ngọc đã bị Bạch Lâm dùng dây thép trói lại, thế mà cậu vẫn có thể mạnh bạo cởi ra được!
Cuối cùng thì người này mạnh đến mức nào chứ?
Mặc dù Bạch Ngọc đã thoát khỏi dây thép, nhưng cổ tay cậu lại bị cứa ra rất nhiều vết thương, một mảnh máu me hỗn độn, vô số máu tươi từ cổ tay không ngừng chảy ra ngoài.
Từng giọt máu nối đuôi nhau tí tách rơi xuống đất, vẽ trên nền sàn từng đoá hoa đỏ máu.
Cho dù Bạch Ngọc đánh ngã Vương tổng, nhưng giờ cậu cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà. Cảm nhận được cơn đau truyền đến từ cổ tay, suýt chút nữa cậu đã không thể đứng vững.
Vương tổng đau đớn ôm kín bụng, bụng ông ta đau muốn ċɦếŧ. Rõ ràng bên cạnh ông ta có nhiều người như thế, còn đem Bạch Ngọc trói lại rồi.
Không ngờ vẫn phải ăn một cú đau như vậy.
Trong lòng ông ta nghẹn cơn tức.
Một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, thế mà toàn thân đều là gai.
Hôm nay ông ta phải nhổ sạch gai trên người cậu, dạy cho cậu biết cách ngoan ngoãn phục tùng.
"Mẹ nó, ông đây không tin hôm nay không dạy dỗ được cậu!"
Vương tổng gian nan bò dậy, ra lệnh cho mấy tên đàn em.
"Dạy dỗ cậu ta một trận cho tôi! Ở địa bàn của tôi, tôi xem cậu có thể cứng đến mức nào!"
Vương tổng vừa dứt lời, những gã đàn ông cường tráng xung quanh bắt đầu vây lấy Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc lạnh mặt không nói gì, siết chặt nắm đấm lao tới.
Nếu dùng cơ thể của chính cậu, những tên rác rưởi này đáng là gì cả.
Nhưng cơ thể của nguyên chủ quá yếu, mới chảy có chút máu mà đầu cậu đã bắt đầu choáng váng.
Dù vậy, cậu vẫn đánh ngang ngửa với những người này.
Chỉ là suy cho cùng cơ thể này vẫn quá yếu, thể lực không gánh nổi, cậu dần dần rơi vào thế yếu.
Bạch Ngọc cắn chặt răng, hai mắt đỏ bừng, cho dù liều mạng, cậu cũng không thể gục ngã.
Trong từ điển của Bạch Ngọc, cậu thà chiến đấu tới ċɦếŧ còn hơn ép mình phải chịu nhục!
Bạch Ngọc thực hiện một cú quật vai hạ gục một tên lực lưỡng.
Một tiếng “đoàng” chợt vang lên, viên đạn bay nhanh sượt qua mặt Bạch Ngọc, để lại trên má cậu vết máu dài dữ tợn.
Bạch Ngọc sửng sốt.
"Sao nào? Không phải cậu đánh giỏi lắm à? Vậy để tôi xem nắm đấm của cậu nhanh, hay đạn của tôi nhanh hơn?"
Vương tổng nhìn Bạch Ngọc đầy mỉa mai, ông ta đi đến trước mặt cậu, áp súng trong tay vào trán cậu.
Hoa hồng tuy đẹp đấy, nhưng phải nhổ sạch gai mới có thể cầm trong tay được.
Mà hiện tại Bạch Ngọc cũng giống vậy.
“Nào, tự cởi quần áo ra, nếu không tôi bắn ċɦếŧ cậu!”
“Ông nằm mơ!”
Thấy vậy, gã vệ sĩ phía sau Vương tổng liền đá vào đầu gối Bạch Ngọc làm cậu khuỵu gối xuống đất.
Trong mắt Bạch Ngọc hiện lên tia tuyệt vọng, bóng dáng Nhiếp Lăng Vũ chợt hiện lên trong đầu.
Không biết vì sao.
Tới tình trạng này rồi, cậu vẫn cứ nghĩ đến hắn……
Nhớ tới tên đàn ông đáng ghét kia.
Chắc là vì bàn tay đang đặt trên trán có thể kết thúc sinh mạng cậu bất cứ lúc nào đi.
Không biết có thể kiên trì đợi Nhiếp Lăng Vũ tới không, nhìn hắn một lần cuối cùng……
Rõ ràng cậu muốn hạnh phúc ở bên hắn, cho đến khi nhiệm vụ kết thúc, rồi chậm rãi biến mất……
Nhưng không ngờ lại biến thành như vậy.
Vương tổng nghe Bạch Ngọc nói thế, ông ta tức muốn hộc máu: “Cậu có tin tôi thật sự bắn cậu không?”
“Ông nổ súng đi.”
Bạch Ngọc từ từ nhắm mắt lại, chờ đợi cái ċɦếŧ ập đến.
Nhưng mà, ngay lúc này.
Có một tiếng “rầm” lớn vang lên.
Cánh cửa bị đá văng!
Nhiếp Lăng Vũ giống như Tu La đứng ở cửa.
Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng đột nhiên co rút.
Bạch Ngọc chật vật quỳ trên mặt đất, đầu bị một khẩu súng chĩa vào, khắp người toàn là máu. Đặc biệt là ở cổ tay, nơi đó một mảnh máu me. Quần áo trên người cũng bị xé rách, lộn xộn.
Lúc này, đôi mắt Nhiếp Lăng Vũ như là chim ưng, phủ đầy băng sương cùng khói mù. Khuôn mặt vốn đẹp trai ngời ngời, nay lại dữ tợn như ác ma đến từ địa ngục.
Hắn không chần chờ giơ súng trên tay lên, bắn vào cổ tay Vương tổng.
Khẩu súng lục trong tay Vương tổng lập tức rơi xuống đất.
Tình thế đảo ngược trong nháy mắt.
Tựa hồ không chút do dự, ngay sau đó một phát súng khác nối tiếp, một tiếng “đoàng” vang lên.
Sau đó liền vang lên một tiếng kêu thảm thiết vô cùng, Vương tổng che kín đũng quần, lăn lộn trên mặt đất.
Nhìn dòng máu ghê người chảy ra khỏi cơ thể ông ta.
Mấy tên đàn em của Vương tổng bị hình ảnh này doạ sợ quỳ xuống đất, liên tục xin tha.
Bên cạnh Nhiếp Lăng Vũ có vô số người vây quanh, trên tay mỗi người đều cầm vũ khí tiên tiến nhất, không ngừng cảnh giác đề phòng mấy gã đàn em Vương tổng giở trò.
Nhiếp Lăng Vũ bước tới, ôm Bạch Ngọc vào ngực.
Trái tim đau nhói như bị dao cứa.
"Xin lỗi, anh đến chậm."
Chỉ là một câu nói rất bình thường, nhưng lại làm Bạch Ngọc rơi nước mắt.
Cậu áp đầu vào ngực Nhiếp Lăng Vũ, trong lòng đầy ấm ức.
“Không phải anh bảo em cút sao? Anh còn tới đây làm gì? Anh cứ để mặc em ċɦếŧ ở chỗ này đi.”
"Xin lỗi, Tiểu Ngọc, xin lỗi em!"
Nhiếp Lăng Vũ ôm chặt Bạch Ngọc, khắp người cậu toàn là vết thương. Nhìn những vết thương này, Nhiếp Lăng Vũ đau lòng muốn ċɦếŧ.
Lúc còn ở nhà, dù cho Bạch Ngọc bị dao cắt ra một vết thương nhỏ xíu, hắn cũng đau lòng hết nửa ngày.
Nói chi hiện tại cả người Bạch Ngọc toàn là máu.
Nhiếp Lăng Vũ hận không thể tát mình hai cái. Nếu hắn không nổi cơn ghen, Bạch Ngọc cũng không gặp chuyện như vậy!
“Tiểu Ngọc...... Sau này anh không bao giờ đối xử với em như thế nữa, tất cả đều là do anh sai.”
Nhiếp Lăng Vũ ôm Bạch Ngọc chặt hơn, phảng phất như chỉ cần hơi buông lỏng người trước mắt sẽ biến mất.
Hắn một tay ôm eo Bạch Ngọc, một tay khác bảo vệ đầu cậu, ôm cậu chặt hơn.
Không ai chú ý tới, trong một góc khuất nhỏ.
Bạch Lâm cầm súng trên tay, nhắm thẳng vào đầu Bạch Ngọc. Trong mắt cậu ta chứa đầy vẻ hung ác.
Khi nhìn thấy kết cục của Vương tổng, Bạch Lâm biết cậu ta trốn không thoát.
Trong lòng cậu ta ngập tràn thù hận. Dựa vào cái gì mà Bạch Ngọc có thể được yêu chiều như vậy, còn cậu ta lại như rác rưởi bị đuổi ra khỏi nhà họ Nhiếp.
Bây giờ, chắc chắn Nhiếp Lăng Vũ sẽ không tha cho cậu ta. Nếu đã vậy, cậu ta phải lôi Bạch Ngọc ċɦếŧ chung!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro