Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 02

Trường học của Tô Hà cách nhà không xa, đi xe khoảng mười phút là đã đến.

Khi Tô Thừa rời nhà đã là tám giờ, đúng lúc học sinh bắt đầu vào học.

Bảo vệ trường học ngăn Tô Thừa lại: "Trường học không cho người ngoài tiến vào, anh là người nhà của học sinh nào, xin mời xuất ra chứng minh thư để ghi vào sổ."

Cũng rất chuyên nghiệp, Tô Hà đi học ở đây chắc hẳn rất an toàn. Tô Thừa vừa nghĩ, vừa đem chứng minh thư cất trong áo lấy ra, bảo vệ xem xét một chút, rồi cho anh vào: "Anh vào đi."

Tô Thừa đi vào, như nhớ tới tới điều gì: "Đúng rồi, em trai tôi Tô Hà học lớp nào, phiền anh giúp tôi tra một chút."

Bảo vệ trừng mắt: "Em trai anh mà anh cũng không biết em ấy học lớp nào?!"

Tô Thừa bĩnh tĩnh ừ một tiếng.

Ánh mắt bảo vệ nhìn anh rất khinh bỉ, vẫn giúp anh tra xét, tra xong liền nói cho anh biết: "Lớp 12/1."

Tô Thừa nói cảm ơn, hướng lớp 12/1 đi đến.

Lớp mười hai và lớp mười lớp mười một nằm tách nhau độc lập, bởi vì sắp đến kỳ thi đại học, cần bầu không khí cùng hoàn cảnh yên tĩnh, cho nên lớp mười hai nằm ở khu phía Tây, mà lớp mười và lớp mười một nằm ở khu phía Đông.

Mà lớp 12/1 nằm trên tầng bốn cao nhất tại khu phía Tây.

Khi Tô Thừa đến nơi trong lớp đang là giờ Tiếng Anh, nghe âm thanh của giáo viên, chính là người đã gọi điện cho anh, giáo viên chủ nhiệm của Tô Hà.

Anh cao 1m85, rất dễ dàng liền nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Mắt Tô Thừa đảo qua đảo lại một hồi, khi lướt đến góc tối đối diện sát cửa sổ thì bắt gặp Tô Hà.

Hết thảy bàn trong lớp học đều là hai người ngồi, chỉ có Tô Hà là một mình một bàn.

Giáo viên chủ nhiệm tựa hồ là để tập luyện cho cậu, gọi Tô Hà đứng lên trả lời vấn đề.

Tô Hà đứng lên, khuôn mặt trắng noãn có chút hồng, một câu cũng không nói được, giáo viên chủ nhiệm khích lệ hồi lâu, cậu thoạt nhìn vẫn đang rất sợ sệt, cho dù thế nào vẫn không nói được.

Đôi mắt cũng liên tục nhìn chằm chằm dưới mặt bàn.

Cuối cùng giáo viên chủ nhiệm thở dài, bảo cậu ngồi xuống tiếp tục giảng bài.

Tô Thừa nhìn ra được thiếu niên vừa thở phào nhẹ nhõm vừa có chút thất vọng đối với chính mình, lúc đặt bút chép bài thật nhanh như có điều gì buồn bực, môi dưới mím chặt, ánh mắt chăm chú vào sách vở.

Tô Thừa nhìn rất lâu, mãi cho đến khi điện thoại trong túi rung lên, anh mới lấy ra nhìn, là Lâm Đạt, nói có chuyện cần anh xử lý, đã gửi đến hòm thư của anh.

Tô Thừa lại liếc mắt về phía Tô Hà, đáp một câu chờ chút, quay người xuống lầu.

Sau khi anh rời đi Tần Tư như có như không hơi nghiêng đầu, liếc một cái liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm sách vở.

Tô Thừa sau khi về nhà mở máy tính ra kiểm tra tập tin mới đính kèm, đọc lướt qua một lần, gọi điện thoại cho Lâm Đạt.

Lâm Đạt bắt máy, Tô Thừa nói mấy câu mệnh lệnh đơn giản, cuối cùng chần chờ một chút: "Lâm Đạt."

"Hả? Tô tổng?"

"Tôi nhớ nước Mỹ có một bác sĩ tâm lý rất nổi tiếng."

"Tô tổng đang nói Mr. Smith sao?"

"Đúng, cậu giúp tôi hẹn trước với ông ấy một cuộc điện thoại."

"Được, Tô tổng."

Cúp điện thoại, Tô Thừa đứng dậy đi rót một ly cà phê, sau đó mở ti vi, trong ti vi đang phát một chương trình liên quan đến chứng tự bế của thanh thiếu niên cùng biện pháp trị liệu, Tô Thừa vốn chỉ xem sơ qua vừa liếc mắt một cái liền đặt lực chú ý lên ti vi.

Cà phê nguội mất lúc nào cũng không hay biết.

...

Ngày hôm sau Tô Thừa nhận được tin tức của Lâm Đạt, đã hẹn trước thật tốt với Mr. Smith, số điện thoại cũng đã nhắn sang điện thoại của anh.

Tô Thừa mở tin nhắn, bấm số.

"Xin chào ngài Tô Thừa."

Âm thanh Mr. Smith rất ôn hòa, làm người nghe cảm thấy cực kỳ thoải mái.

"Ngài có điều gì muốn hỏi tôi sao?"

Tô Thừa thoáng trầm tư, đem tình huống của Tô Hà nói sơ qua.

"À, như vậy, tình huống tôi đã hiểu, đây là ý kiến của tôi, Tô tiên sinh nghe qua một chút..."

Nửa giờ sau cúp điện thoại, Tô Thừa nhìn đồng hồ, còn cách lúc Tô Hà trở về khoảng năm, sáu tiếng.

Mr. Smith nói, điều người nhà cần làm là quan sát con trẻ từ nhiều góc độ, thầm so sánh với hành vi bình thường của con nhà người ta, khách quan đánh giá hành vi của con em mình, tìm ra sự khác biệt, từ đó ngẫm lại phương pháp giáo dục của chính mình.

Nhưng Tô Hà lại từ chối cùng bất kỳ ai tiếp xúc, thường đem mình nhốt bên trong phòng ngủ, nếu chính mình cưỡng ép xông vào có thể sẽ phản tác dụng.

Tô Thừa nghĩ ngợi một lúc, sai quản gia đi mua máy quay giám sát đem về.

Hơn nữa Mr. Smith còn nói, có thể để cho con em nuôi thú cưng trong quá trình điều trị, giảm bớt nỗi sợ giao tiếp, tăng cường khả năng giao tiếp.

Nói nuôi thú cưng vậy thì nuôi mèo xem ra cũng khá được.

Anh trước đây sang nhà đối tác bạn bè, có vẻ như đối phương cũng nuôi rất nhiều chú mèo dễ thương.

Vì vậy Tần Tư sau khi trở lại phòng ngủ của mình như thường ngày, nhạy cảm nhận ra mình bị giám sát.

Nghề nghiệp của cậu khiến cậu luôn có thói quen bị paparazi quấn lấy, đối với mấy máy quay này, cậu chẳng qua rất quen thuộc.

Vẫn làm như không hề phát hiện thứ gì, từ dưới giường lôi ra một cái rương, mở ra cọ vẽ cùng màu nước của mình, ngồi ở cửa sổ sát mặt đất yên tĩnh vẽ vời.

Tô Thừa ngồi trên ghế sofa nhìn màn hình vi tính của máy quay giám sát.

Anh chỉ là đang quan sát trạng thái sinh hoạt của em trai mình, Tô Thừa bình tĩnh từ nói với bản thân.

Bởi vì đang là buổi tối, rèm cửa cửa sổ sát mặt đất bị kéo lại, trong phòng trống trải, thiếu niên ngồi dưới đất nghiêm túc dùng bút chí phác họa hình ảnh trong tưởng tượng của mình.

Đồng phục học sinh sắn lên tay áo, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, hình ảnh ngón tay thon dài nắm lấy bút chì vô cùng đẹp mắt.

Vẽ một hồi lâu, cậu giống như nghe được tiếng động, bút vẽ trong tay nhất thời dừng lại, nét vẽ bên dưới đậm hơn mấy phần.

Tô Thừa biết là do cậu nghe được tiếng mèo kêu.

Âm thanh phát ra từ mèo con nằm trên ghế sofa.

Anh nhìn thấy Tô Hà đem giá vẽ đặt sang một bên, lần theo âm thanh đi tới ghế sofa trước mặt, người ngồi xổm xuống, nhìn thấy chú mèo con kia.

Mắt Tô Thừa lúc này một lần cũng không chớp, anh cần xem thái độ Tô Hà đối với con mèo này ra sao.

Chỉ thấy Tô Hà do dự rất lâu, vươn người tới ôm mèo con, chỗ trống nơi đáy mắt vốn tê dại chợt lóe lên một tia sáng.

Cậu tựa hồ rất yêu thích mèo con này, động tác ôm cũng cẩn thận từng li từng tí một.

Tô Thừa thở phào nhẹ nhõm, có thể đối với động vật sinh ra lòng trìu mến, chứng minh còn có thể chữa.

Tô Hà cùng mèo con này chơi rất lâu, toàn bộ quá trình không nói câu nào, chính là ngẫu nhiên vuốt vuốt lông, chơi đùa với lỗ tai của nó...

Sau đó Tô Thừa nhận được văn kiện Lâm Đạt gửi đến, mở ra xem một chút, thời điểm chờ anh xử lý tốt xong lại phóng tầm mắt tới video giám sát, phát hiện Tô Hà biến mất.

Anh cau mày, liên tục đổi sáu, bảy cái camera theo dõi, tại bên trong buồng tắm thấy được Tô Hà.

Tô Hà đang cởi ra đồng phục học sinh, đồng phục học sinh trường Lam Bạch là một chiếc áo T – shirt màu trắng, cậu hai tay kéo góc áo, hơi cuộn lên hướng lên trên, lộ ra màu da trắng nõn giống sữa bò, một giọt nước chảy lướt theo đường cong của cậu đi đến bộ vị không thể nói kia.

Động tác cậu cởi quần áo, dáng người tựa hồ điệp, eo nhỏ dẻo dai, xương quai xanh tinh xảo hiện ra trước mặt Tô Thừa.

Tô Thừa sững sờ, theo bản năng đem máy vi tính khép lại, nhưng mà sau khi khép lại, một lại sau, anh lại không nhịn được mà mở ra.

Vào lúc này chỉ thấy một màn sương mù màu trắng, thân ảnh thiếu niên giống như bị che lại, cuống họng Tô Thừa giật giật, mắng một câu bệnh thần kinh.

Không biết là đang mắng ai.

...

Ngày hôm sau lúc Tô Thừa tỉnh dậy, anh nhìn xuống đồng hồ, năm giờ rưỡi, sát vách tựa hồ có động tĩnh.

Anh từ tủ đầu giường lấy qua máy tính xách tay mở ra, mở ra video theo dõi, thấy Tô Hà rời giường.

Thiếu niên xốc lên tấm chăn mềm mại, lộ ra đôi chân trắng mịn, ngón chân phấn nộn như ngọc trong suốt, nhẹ nhàng hơi động, làm người ta hận không thể đi vào nâng nó lên, quỳ xuống liếm láp, cẩn thận từng li từng tí ôn nhu che chở.

Chân trần đạp lên sàn nhà lạnh băng bóng loáng, Tô Hà bước chậm tới tủ quần áo trước mặt, lấy ra một bộ đồng phục học sinh T – shirt mới cùng quần lót.

Tối hôm qua cậu tắm xong đi ngủ chính là mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng lớn, sơ mi vừa đủ che qua mông, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn, đường nét nhìn cực kỳ đẹp mắt.

Tô Hà chậm rãi mở cúc áo sơ mi, áo sơ mi trắng trên bả vai thiếu niên trượt xuống, lộ ra xương quai xanh cùng hõm vai, thoạt nhìn đáng yêu cùng ngon miệng.

Áo sơ mi cởi ra, cái mông vểnh cao của thiếu niên lọt vào trong mắt Tô Thừa, máu mũi Tô Thừa thiếu điều chảy ra, anh vội vã dời ánh mắt.

Sau đó anh phát hiện mình có phản ứng...

Thân là anh trai Tô Hà, anh cư nhiên đối với Tô Hà có ý nghĩ dơ bẩn, cho dù không có liên hệ máu mủ, loại ý nghĩ này cũng khiến anh khó có thể tiếp thu.

Anh vội vã đem máy vi tính khép lại, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Chờ tới khi anh đi ra, Tô Hà đã đi học.

Tô Thừa cảm thấy tiếp tục như vậy không được, thế nhưng Tô Hà cũng không làm ra sự tình gì khiến người người oán trách, nếu như cứ tiếp tục bỏ mặc như trước kia, không biết cuối cùng sẽ tạo ra hậu quả gì.

Cho nên thời điểm Tần Tư lại xuống lầu lấy hoa quả rồi trở về phòng ngủ, Tô Thừa hướng quản gia đòi chìa khóa đem cửa phòng ngủ khóa trái của cậu mở ra.

Cửa bị mở ra tựa hồ làm cho cậu chấn kinh không nhỏ. Thân thủ đang chuẩn bị lấy đi quả dâu tây lập tức dừng lại.

Tô Thừa đi tới trước mặt cậu: "Lại ăn hoa quả?"

Tần Tư rụt tay về, buông mèo con ra, chân rụt lại về phía bên trong, trầm giọng đáp lại.

Tô Thừa ngồi xổm người xuống, cầm một trái dâu tây đặt lên miệng: "Thích ăn cái này?"

Tần Tư không vui ừ một tiếng.

Ý thức lãnh địa của người bệnh mắc chứng tự bế rất mạnh, Tô Thừa hiểu, anh liền học Tô Hà ngồi dưới đất, đây đại khái là việc trước kia anh không hay làm, tự nhiên cảm thấy thật thoải mái.

Hai người trầm mặc không nói gì, Tô Thừa nhìn Tô Hà vẽ vẽ: "Em thích hội họa?". Tìm chủ đề cậu thích nói chuyện, nên sẽ tương đối ổn đi?

Nhắc tới hội họa, mắt Tần Từ sáng rực lên một ít: "Ừm..."

"Van Gogh hay là Da Vinci?"

Tần Tư thấp giọng nói: "Garzoni..."

Tô Thừa biết đây là một nữ họa sĩ người Ý, trước đây từng có người tặng anh một bức tranh của họa sĩ này.

Anh có chút vui mừng nói: "Nhắc tới, chỗ anh có một bức tranh của Garzoni vẽ."

Thật nên cảm ơn người lúc trước tặng tranh.

"Thật không! Em có thể đến xem sao?". Tần Tư kinh hỉ ngửa đầu, theo bản năng tóm chặt y phục của anh, nhưng mà cậu lập tức kịp phản ứng rụt tay về, cúi đầu lẩm bầm nói: "Không xem cũng không sao..."

Tô Thừa bị Tô Hà như vậy đâm một nhát vào lòng, sờ sờ đầu tóc đen của Tô Hà, nỗ lực đè nén ôn nhu cùng hồi hộp nói: "Anh ngày mai kêu Lâm Đạt từ nước Mỹ đem nó gửi về, đại khái phải mất mấy ngày."

Tần Từ ừ một chút, từ trong rổ lấy ra mấy trái dâu tây, truyền tới tay Tô Thừa, ánh mắt có chút sáng lên: "Mời anh ăn..."

Tô Thừa đón lấy, bỏ một quả vào miệng, cảm nhận tâm tình tốt cực kỳ.

Hai người ở chung một đêm này rất hài hòa, đại khái là bởi vì một bức tranh, Tô Thừa cảm thấy thái độ Tô Hà đối với mình tốt lên nhiều. Tuy vẫn là nhìn thấy liền căng thẳng muốn tránh, thế nhưng cảm giác bài xích bên người mơ hồ đã tan rã.

Anh càng thêm nỗ lực cùng Tô Hà giao tiếp thuận lợi, dùng toàn bộ nhẫn nại tốt nhất từ trước tới nay.

Cũng may chứng tự bế của Tô Hà không phải bẩm sinh mà là do hoàn cảnh sau này tạo thành, đối với nỗ lực của anh cũng từ từ đáp lại.

...

Thứ hai tan học khi về nhà, Tần Tư uống sữa bò ấm Tô Thừa cho, ngồi xổm ở trên ghế sofa chần chừ chút, nhẹ giọng nói: "Anh hai... Trường em ngày mai... Họp phụ huynh."

Tô Thừa nói anh biết rồi.

Anh thực ra vẫn luôn một mực chờ Tô Hà mở miệng, còn tưởng rằng Tô Hà sẽ không nói, không ngờ tới Tô Hà không làm cho anh thất vọng.

Anh đang làm cơm rang trứng cho Tô Hà, Mr. Smith nói, đối xử với người bệnh chứng tự bế, tốt nhất nên làm cho y trực tiếp cảm nhận được ngươi đối với y quan tâm, bởi vì người mắc chứng tự bế phản ứng rất chậm chạp, nếu y cảm thấy được không có người quan tâm, trong lòng sẽ tự chán ghét bản thân.

Trên thực tế từ khi hai ngày trước anh bắt đầu nấu cơm cho Tô Hà ăn, Tô Hà đối với anh ỷ lại hơn rất nhiều.

Anh đem cơm rang trứng đổ vào trong bát, từ trong phòng bếp đi ra, đặt ở trước mặt Tô Hà, mở ra tạp dề, nói: "Anh biết rồi, ngày mai anh cùng em đi."

Nghe anh nói, Tần Tư vui vẻ liếc mắt ừ một tiếng.

Tô Thừa sờ sờ đầu cậu: "Nhanh ăn đi, anh đi nấu canh bí đỏ cho em."

Anh càng ngày càng hưởng thụ cảm giác như vậy, cùng sinh hoạt lãnh lẽo tràn đầy công tác hoàn toàn khác biệt, ngược lại tràn đầy sung sướng cùng hạnh phúc.

Nhưng mà kèm theo, chính là càng nhiều lại càng không biết thỏa mãn.

Anh muốn trong mắt Tô Hà chỉ có mình anh, anh muốn Tô Hà chỉ ỷ lại anh, anh không có cách nào khoan dung cho phép Tô Hà đối với người khác ngoài anh ra có hảo cảm trên mức bình thường.

Muốn mỗi một thời khắc đều nhìn thấy Tô Hà, nhìn nhất cử nhất động của cậu, mỗi cái nhíu mày mỗi một nụ cười. Như là bị nhập ma, không có cách nào khống chế ý nghĩ biến thái của chính mình, anh tại nơi Tô Hà thường sinh hoạt đều gắn camera theo dõi, thậm chỉ là tại trường học.

Tô Thừa tự nói với chính mình là vì an toàn của Tô Hà, nhưng mà anh chỉ là ích kỷ không muốn Tô Hà rời đi tầm mắt của chính mình.

Cho nên mỗi ngày Tần Tư đều lấy bị giám sát làm cuộc sống hạnh phúc.

Cậu thật sự là quá nhàm chán, trải qua nhiều thế giới như vậy, chỉ có một mình thanh tỉnh đóng vai một người khác, không có ai để chia sẻ, không có ai hiểu, loại cô tịch này khiến Tần Tư tìm đủ loại cách khác nhau để phát tiết.

Không biết năm nào tháng nào mới có thể kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro