Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Vương tử và mỹ nhân ngư

Editor: Channe.

Dụ Sở: "......"

Nếu như là lý do khác thì không sao, nhưng thiếu niên đã nói như vậy thì cô cũng không thể mặt dày cầu xin được......

An Mạch Nhĩ nói ra câu đó vốn mang theo vài phần thú vị. Nhìn vẻ mặt rối rắm của thiếu nữ khiến anh mỉm cười nhưng trong lòng lại không chút dao động.

Anh chịu ôm cô suốt chặng đường đã là một ngoại lệ, nếu bây giờ người khác có thể tiếp nhận thì điều đó có lẽ sẽ tốt hơn.

Dụ Sở cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu: "Như vậy...... cũng được, ngươi bỏ ta ở chỗ này đi......"

Đôi mắt băng lam tuyệt đẹp của mỹ nhân ngư liếc nhìn cô, vừa định buông tay thả cô xuống biển thì bỗng nhiên bị thiếu nữ ôm chặt lấy, ngẩng mặt hỏi:

"Đúng rồi, ngươi tên là gì? Qua mấy ngày nữa ta sẽ trở lại biển, ngươi nghĩ xem muốn ta báo đáp như thế nào?"

Thật sự nhớ rõ mình phải báo đáp.

An Mạch Nhĩ trong lòng có chút buồn cười nhưng khi đôi mắt xanh như băng của anh đối diện cùng đôi mắt nâu kia, vẻ mặt thiếu niên hơi dừng lại một chút, sau đó cắn cánh môi đỏ bừng, nhẹ giọng nói:

"...... Ta là...... An Mạch Nhĩ."

"An Mạch Nhĩ." Thiếu nữ lặp lại cái tên này một lần, giọng nói mang theo chút ôn nhu, khiến cho ánh mắt mỹ nhân ngư trở nên âm trầm. Cảm giác xa lạ len lỏi từ dưới đáy lòng, bỗng nhiên làm anh cảm thấy có chút bực bội.

Dụ Sở còn chưa kịp nhìn thấy rõ vẻ mặt lạnh lùng của thiếu niên thì đối phương đã không chút khách khí mà buông lỏng tay, đem cô đẩy ra khỏi người mình.

Nước biển mảnh liệt lập tức bao phủ cô.

Dụ Sở khóc không ra nước mắt, sau khi sặc vài ngụm nước, gương mặt không tránh khỏi trở nên đỏ bừng. Cô phun nước biển ra khỏi miệng, liều mạng vẫy tay hướng về phía con tàu kia:

"Này —— cứu mạng ——"

Mỹ nhân ngư đã bơi đi xa được một đoạn, bỗng nhiên hơi dừng lại, anh giữ lấy rạn san hô đang nhô ra khỏi biển, nhướng đôi mày thanh tú, quay đầu nhìn lại.

Mùi hương của thiếu nữ dường như vẫn còn quanh quẩn bên người nhưng cảm xúc mềm mại và ấm áp đã biến mất.

Những người trên tàu nhanh chóng phát hiện vương tử ở dưới nước, bọn người hầu nhanh chóng cùng nhau cứu vương tử lên thuyền và đắp một chiếc khăn tắm màu trắng lên người cô. Một nàng công chúa xinh đẹp bước ra khỏi đám đông, lấy khăn tay ra, đỏ mặt, vô cùng cẩn thận mà lau cái trán ướt át của đối phương.

Đôi mắt nâu của vương tử như phản chiếu ánh sáng mặt trời, mái tóc vàng chói lọi nhẹ nhàng dán trên cổ nhưng lại không có một chút chật vật nào, vẫn là ôn nhu tao nhã, nhẹ nhàng nói:

"Ta là Ryan, cảm ơn công chúa đã cứu ta."

Công chúa Dailina cầm váy nhìn Dụ Sở rồi hành lễ:

"Không cần nói cảm ơn, ta thật vinh hạnh khi được nhìn thấy ngài. Hóa ra ngài chính là vương tử Ryan...... Khi tàu của ta đi qua vùng biển phía trước, nghe bọn họ nói điện hạ đã rơi xuống biển, ta rất lo lắng...... Nếu như ngài không sao thì tốt rồi."

Trong mắt người khác, cô quả nhiên là được công chúa cứu, vì vậy Dụ Sở đành phải tuân theo lễ nghi của quý tộc mà lễ phép hôn lên mu bàn tay của cô công chúa:

"Không được, ta nhất định phải cảm ơn công chúa. Nếu không phải có cô, e rằng ta đã chôn mình trong biển rồi."

Công chúa Dailina đỏ mặt, nhỏ giọng nói:

"Nào có, ngài nói quá lời rồi......"

Trên mặt biển cách đó không xa, thiếu niên xinh đẹp đang ngây người mà nhìn cảnh tượng này.

Những ngón tay thon dài trắng nõn của An Mạch Nhĩ chạm nhẹ vào tảng đá cứng, một nửa mái tóc xanh lam của anh được ánh mặt trời chiếu xuống, một nửa chìm trong nước biển xanh, lay động lòng người.

Nhưng trong chính đôi mắt băng lam ấy lại ẩn chứa một thứ cảm xúc hờ hững và lạnh lùng.

Thiếu niên cụp mắt xuống, mím đôi môi mỏng như cánh hoa.

Không nên để người khác biết đến sự tồn tại của mỹ nhân ngư. Trước mặt mọi người ở trên tàu, cô hẳn là nên làm như vậy —— tỏ lòng biết ơn với người khác, cũng như hứa với mình, đều giống nhau là hứa hẹn sẽ báo đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro