Chap 6 : Linh Tuyền [2]
Đây là Hạ Thư An nhà Hạ gia sao?
Hắn vừa mới cười, mà nụ cười kia thật đáng sợ a.
Người ta bất ngờ cũng phải đi. Hạ Thư An bị khi dễ, ức hiếp. Lúc đầu còn đi chơi với một vài người, lại bị nhị đệ hắn nói đông nói tây. Cuối cùng đám người kia không chơi cùng hắn nữa.
Tuy vậy có một người cũng không phải ghét hắn như những người kia. Đôi khi cũng giúp đỡ hắn một chút. Người kia là Lĩnh Thanh, người giúp cõng hắn về nhà.
Ai giúp hắn hắn nhớ. Những kẻ ức hiếp Hạ Thư An trước đây.
Một kẻ hắn cũng không tha.
Đi đến chân núi, hắn cũng không có buông tay Triệu Tiểu Mộc ra. Trong không gian hắn có rất nhiều đồ ăn, nhưng lại không thể ở trước mặt y mà mang ra.
Thôi thì vào núi xem có đồ rừng gì ăn rồi tính sau.
Đi được một lúc, hắn để y ngồi lên một tảng đá dặn dò "ngươi ngồi yên ở đây, không được đi đâu. Ta đi vào trong xem thế nào, sẽ quay lại ngay"
"Ngươi cẩn thận chút, ta nghe nói bên trong có thú dữ. Hay ta đi cùng ngươi đi"
Không được a! Ngươi đi thì làm sao ta lấy đồ cần dùng ra dùng được
"Ngươi ngoan ngoãn ngồi đây đi. Ta rất nhanh sẽ trở lại"
Bị hắn nhìn chằm chằm, y chỉ có thể gật đầu.
Hắn đi sau vào trong, xác định an toàn, liền chặt một ống trúc, nhẹ tay đưa vào không gian, trong ống trúc liền xuất hiện đầy nước.
Hắn ừng ực uống hơn phân nữa. Lại đến bên cạnh suối vóc một ít nước vào pha loãng linh tuyền ra. Hắn không thể để y uống linh tuyền nguyên chất. Nếu không y chắc chắn sẽ phát hiện dị trạng.
Từ từ bồi bổ cho y cũng không sao, nhưng hắn phải mạnh lại ngay nếu như không chỉ có thể cúi đầu để người mắng chửi.
Mà Hạ Thần hắn không phải là Hạ Thư An mặc người sắp xếp.
Hắn lấy ra từ trong không gian một nỏ tiễn tự chế. Với hắn, chế vũ khí là một niềm vui cực lớn, thời gian không chấp hành nhiệm vụ, hắn có thể cả ngày trong không gian chế tạo vũ khí.
Kể cả thuốc nổ hắn cũng có một lô a. Muốn nổ tung cái thôn nhỏ này hắn cũng chỉ cần một phần trong số hắn có.
Nỏ tiễn nhanh chóng cùng chuẩn xác giết chết hai con gà rừng cùng một con thỏ hoang.
Mỗi người ăn một con gà cùng nửa con thỏ cũng đủ no.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro