Chap 18 : Thư Khế [2]
"Triệu Tiểu Mộc đúng là số khổ a"
Triệu Tiểu Mộc lại không biết có người đang đồng tình mình, vẫn đang đuổi theo phía sau bước chân Hạ Thần.
Lúc ở Hạ gia, nhìn thấy Hạ Thần giống như thật sự điên rồi, lại muốn chém chết người. Y có chút hoảng sợ.
Nhưng giờ phút này, y lại có chút vui mừng, hắn cho dù điên cũng không quên y, không bỏ rơi y lại Hạ gia.
Mà cho dù hắn điên đi nữa, hắn cũng là phu quân của y.
Một đường lên núi, Hạ Thần không nói câu nào, Triệu Tiểu Mộc cũng yên lặng theo sau.
Hạ Thần dẫn y đến một hang động phía trong núi, bên trong có một tảng đá dẹt lớn như giường, bên trên còn trải ít rơm.
Nơi này có dấu tích của người từng ở đây.
Hạ Thần ném khúc gỗ trên vai xuống, hắn định mang về Hạ gia làm một cung tên, nào ngờ sáng sớm Lưu thị lại không chịu yên phận.
Hắn dứt khoát hôm nay rời khỏi Hạ gia cho nên liền vác khúc gỗ đi.
Hắn ở Hạ gia, căn bản không có cái gì lành lặn có thể mang đi ngoài dao chặt củi.
Nhìn đi, quần áo trên người hắn cũng vừa cũ, vừa rách, chắp vá khắp nơi. Đây đã được coi là bộ lành lặn nhất.
Hắn ngồi xuống khúc gỗ đưa mắt nhìn Triệu Tiểu Mộc vẫn còn ngơ ngác nhìn khắp nơi.
"Tiểu Mộc Nhi, đến đây"
Triệu Tiểu Mộc nghe hắn gọi, liền đi qua đứng trước mặt hắn, hắn nãy giờ quan sát biểu tình của y, lúc đầu có chút sợ hãi nhưng giờ phút này trong mắt lại tràn đầy ý cười.
Ban đầu hắn còn nghĩ nếu như y không muốn sống cùng hắn, hắn sẽ cùng y hòa ly, về sau y cũng có thể tìm một nhà khác để gả đi.
Người này không sợ hắn sao?
"Ngươi không sợ ta" Hạ Thần hỏi
"Không sợ" y lắc đầu, có gì phải sợ chứ, người này là phu quân y, là người bên cạnh y cả đời.
Sống trong sợ hãi không bằng vui vẻ mà thích ứng.
Hạ Thần kéo y ngồi xuống bên cạnh nói "Sau này theo ta ngươi có thể chịu đói, chịu lạnh, ngươi không sợ?"
"Không sợ" y lại lần nữa lắc đầu, hắn cùng y cả hai đều còn trẻ còn khỏe chỉ cần không lười biến cũng sẽ không đến nổi chết đói đâu.
Lại còn y cũng không phải sống trong nhung lụa, từ nhỏ đã phải lo bữa được bữa mất, giờ chỉ cần không bị đánh mắng nữa là được.
Y lại nói "Ta có thể làm việc, ngày mai ta liền đi xin Đại địa chủ làm việc, một tháng cũng kiếm được mấy chục văn, sẽ không chết đói"
Nghe y nói, hắn chỉ biết mỉm cười, hắn sẽ không để tức phụ của mình phải đi làm công cực khổ. Trong không gian có một đống đồ chỉ cần bán một loại cũng đủ sống vài năm.
Nhưng hắn vẫn muốn kiếm một nghề ổn định đã. Làm ruộng, hắn sẽ không làm a.
"Ta lớn hơn ngươi 10 tuổi, ngươi không chê ta già?"
"Không chê, ngươi không già, ngươi rất oai phong" Triệu Tiểu Mộc tự hào mà khen ngợi.
Môi Hạ Thần cong lên, ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
Người này hắn nắm chắc rồi.
Nói xong, hắm đem túi tiền lấy ra mười lượng bạc đưa cho y nói "ngươi đem mười lượng đưa cho cha nương bên kia, trong đây có năm lượng từ Hạ gia trả, còn năm lượng ta cho họ mua thêm ít thức ăn, cũng sắp tết rồi"
"Ngươi chỉ cần đưa năm lượng nói Hạ gia trả là được" y đẩy tiền lại
"Cầm lấy" Hắn đem tiền nhét vào tay y rồi nói tiếp "đem tiền đưa đi rồi trở lại, chúng ta lên trấn trên một chút. Ta muốn mua ít đồ"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro