Chap 9: Đại náo thiền viện
Được đặt cách, Tamo dẫn bé nai về Yokatta Mori để Norido luyện tập linh lực trò chuyện với nó. Rằng là vậy nhưng giờ trong tâm trí của Norido chỉ toàn hình bóng chàng Kiếm khách điển trai đã cứu mình thoát khỏi con heo rừng hung tợn. Thấy vẻ mặt thẫn thờ nhớ nhung đó, Chishi bật cười:
- Có lẽ Norido trúng tiếng sét ái tình rồi!
- Con heo rừng nguy hiểm thật nhưng tớ thấy chàng trai phong lưu kia còn đáng gờm hơn!
Mường tượng lại câu nói sến rện của Hakusho lúc đấy, Toji nổi hết cả da gà. Chủ đề hấp dẫn thế này mà chẳng thấy Tamo lên tiếng, cô dáo dác ngó quanh rồi hỏi Chishi:
- Ủa mà Tamo đâu rồi?
Chishi đặt tách trà lên bàn, nhịn không nổi mà cười chảy nước mắt:
- Cậu ấy dẫn con nai Chichi đi dạo rồi! Làm như nuôi chó săn không bằng!
- Chichi? Chắc Tamo lấy từ tên cậu nhỉ?
Câu hỏi bâng quơ của Toji khiến Chishi thu lại nụ cười, chuyển sang nét mặt bất lực, giận dỗi:
- Là do Norido đặt đó!
Ném một cái nhìn cáu kỉnh tới Norido nhưng cô bạn vẫn thất tha thất thiểu, chưa hề mảy may quan tâm đến. Chishi liền gọi lớn:
- Norido!!!
- Chuyện... chuyện gì?
Giật bắn mình, Norido như từ trên trời rơi xuống, hoang mang tột độ.
- Xem ra cậu bị "say nắng" tên đó nặng quá rồi!
Chishi híp mắt nhìn Norido, vẻ đầy ngờ vực. Để tránh bị hiểu lầm, Norido lập tức chống chế, phản đối kịch liệt:
- Ai nói! Ai bảo thế! Không có à nha!
Sau cô tức tốc rời khỏi, giấu đi gương mặt đỏ ngất.
Thời gian xoay chuyển nhanh hơn dự đoán, thoáng chốc đã một tháng trôi qua. Trải qua nhiều khó khăn, bất tiện, Bộ tứ đã dần quen với cuộc sống mới tại Vương triều Semino. Thiền viện là nơi họ thường xuyên lui tới để luyện tập linh lực cũng như khám phá bí ẩn ở vùng đất quyền năng này.
Ban đầu Toji kỳ vọng linh lực dịch chuyển sẽ giúp cô xuyên không trở về nhà thế nhưng phạm vi của nó bị giới hạn và năng lực bản thân lại chẳng đủ. Phóng lao thì phải theo lao, ít ra loại linh lực này cũng hữu ích trong vài trường hợp nhất định.
Toji thả lỏng cơ thể, tập trung vận dụng sức mạnh, toả ra một luồng ánh sáng bao quanh. Tâm trí liên đới với khung cảnh bên ngoài phòng, miệng cô khẽ mấp máy:
- Ra ngoài nào!
Ngay lập tức, Toji dịch chuyển thành công ra khỏi phòng. Và cứ thế cô liên tục thực hiện bí thuật cho đến khi nhuần nhuyễn.
Ước mơ bay chạm tới tinh tú, Chishi miệt mài luyện tập ngày đêm. Cô bật cao lên, dùng linh lực để đứng vững giữa không trung. Khi đã ở trạng thái thăng bằng, cô khoan khoái cười:
- Lên nữa đi, lên nữa nào!
Cơ thể Chishi dần đẩy lên cao, chốc chốc hơn 3 mét. Ngỡ ngàng với thành tích của mình, Chishi reo hò, báo tin vui với mọi người:
- Tớ bay cao hơn hôm qua rồi nè, các cậu ơi!
Còn Tamo vì chưa tìm được loại linh lực mình thích nên chuyên tâm luyện kiếm, cả thể chất lẫn kỹ năng đều tăng vượt bậc. Tuy nhiên, mỗi lần cô chém đứt lìa các cột gỗ thì "câu cửa miệng" độc địa văng vẳng:
- Chết này! Chết này tên Sakai đáng ghét!!!
So với mọi người, Norido là người kiên nhẫn nhất khi cô ngồi hàng giờ đồng hồ chỉ để nói luyên thuyên cùng con nai Chichi:
- Nè! Em ăn thêm đi, Chichi!
Tuy nhiên, loại linh trò chuyện này thật sự khó nhằn, cô chỉ nghe loáng thoáng lời Chichi nên nhiều hiểu lầm nảy sinh. Khi cô cứ mang cỏ tươi ra cho nó ăn thì nó lại bất cần, than thở:
" - Trời ơi! Tôi bảo khát nước mà sao cứ đưa cỏ vậy? Cô đang làm phiền tôi đó, Norido!"
- Nhiêu đây cỏ vẫn chưa đủ à? Chị đi lấy thêm nhé!
Norido tưởng mình hiểu ý Chichi thật nên cười tít cả mắt, hí ha hí hửng đi vác vài bao cỏ tươi về.
Muốn tạo bất ngờ cho Bộ tứ, Hoàng tử Usagi lẻn vào Yokatta Mori, rón rén đứng sau Tamo rồi gọi lớn:
- Tamo tỷ!
- Á!
Tamo bị hù cho giật mình, tay vung lên cao khiến thanh kiếm trượt đi, bay thẳng đến Chishi. Đột ngột vậy, Chishi tá hoả tam tinh, vừa tránh né vừa hét toán:
- Á!!!
Thoát chết trong gang tấc nhưng đầu óc Chishi quay cuồng, chân run rẩy mà ngã nhào. Toji nghe tiếng la thất thanh, thần trí cô chấn động, khẽ gọi tên Chishi:
- Chishi!
Tức khắc, cô dịch chuyển bất đắc dĩ ra chỗ Chishi đang rơi xuống.
- Á!!!
Cả hai hét ầm, ôm nhau té lăn quay.
Thanh kiếm ghim vào nền đất kế bên chân con nai Chichi làm nó sợ hãi, chạy loạn xạ. Norido chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vội vã đuổi theo bắt nó, la inh ỏi:
- Chichi, mi có đứng lại không?
- Thật là náo nhiệt!
Shin vừa bước vào Yokatta Mori đã bị sự ồn ào vây bủa, không khỏi cảm thán khi chứng kiến cảnh hỗn loạn do Bộ tứ gây nên. Yuki bất mãn, giơ tay che mắt để tránh né, nén một tiếng thở dài:
- Nơi này đã mất vẻ yên tĩnh vốn có!
- Đúng là Bộ tứ siêu quậy!!!
Thay vì cau mày khó chịu, Hakusho bật cười sảng khoái. Sau, cậu giúp Norido bắt con nai chạy bừa.
- Đừng để nó náo loạn nữa nhé!
Nháy mắt với Norido, Hakusho nở nụ cười thật tươi khiến cô bủn rủn cả người, mặt đỏ ửng lên, bối rối:
- Ùm... tôi... tôi biết rồi!
- Các cô tập luyện chăm chỉ nhỉ?
Dù đang nói "các cô" nhưng có vẻ như Shin chỉ liếc nhìn về phía Chishi. Được đà bốc phét, Chishi vểnh mặt lên, giọng đầy tự tin:
- Chứ sao!!!
- Cả tháng chắc lên được mức 5 nhỉ?
Shin có vẻ tò mò, hỏi thăm nhưng trong suy nghĩ của Chishi đó như là lời khiêu khích. Dù chỉ mới tới mức 3 nhưng cô dõng dạc trả lời:
- Mức 5 thì nhằm nhò gì! Xem này!
Chishi hít thở thật sâu, tập trung toàn bộ linh lực, nhảy thật cao, đồng thời giang hai tay ra giữ thăng bằng và từ đó dần nâng cao. Qua mức 3, cô hơi lo lắng. Đến mức 4, cơ thể run lẩy bẩy.
Nhận ra sự lúng túng của Chishi, Tamo sốt ruột, không yên:
- Ôi! Cao quá! Liệu có sao không?
Shin vẫn hết sức bình tĩnh mà quan sát nhất cử nhất động từ Chishi. Biết thế cô càng quyết tâm không để bị bẽ mặt.
Khi vừa chạm được mức 5, nguồn linh lực cạn kiệt, Chishi xoay sở bất thành, chao đảo và ngã tự do:
- Á!!!
- Chishi!!!
Cả bọn đứng tim, thét lên.
Như một cơn gió, Thống lĩnh nhanh chóng nhảy lên cao đỡ lấy Chishi. Cô nằm gọn trong vòng tay cậu. Cả hai tiếp đất an toàn.
Nhìn vẻ mặt tái xanh của Chishi, Shin cười phì:
- Tôi có bảo cô chứng minh đâu! Đừng cố sức!
- Gì chứ?
Chishi vùng vẫy đứng dậy, thoát khỏi vòng tay của Shin. Cô giận dữ, quả quyết:
- Tôi đã tới mức 5 còn gì?
- Đúng là thế nhỉ?!
Shin gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi quay mặt, huơ tay che đi nụ cười gượng gạo. Rõ ràng đang chế giễu mình, Chishi trợn mắt, hắng giọng:
- Ý gì đây?
- Tôi không học linh lực này nên không giỏi nhận xét! Chỉ có điều tôi nhảy còn cao hơn cô bay đấy!
Trị cái tính ba hoa của cô, Thống lĩnh thẳng thừng nhận xét. Đến đây thì cả bọn bắt đầu khúc khích cười.
Chishi mặt đỏ bừng bừng,lườm huýt Shin một cái, tuyên bố:
- Cứ đợi đó, có ngày tôi sẽ cho cậu tâm phục khẩu phục!
Con người thật khó hiểu, chú nai Chichi lầm bầm điều gì đó khiến Hakusho phải để tâm đến. Cậu liền hỏi nó:
- Mày có ý kiến gì?
"- Tôi khát nước!"
Chichi đỏng đảnh trả lời. Norido vò đầu bức tóc, phát cáu:
- Chẳng phải chị đã để rất nhiều cỏ tươi cho em rồi sao?
- Trời ạ! Nó khát nước cơ!
Hakusho chống tay lên trán, bất lực. Lời trách làm Norido xấu hổ, chỉ muốn úp mặt vào tường, lắp ba lắp bắp:
- Nước... khát nước ư?
Cả bọn lại có một trận cười bể bụng.
Xoa dịu tinh thần cho Norido, Hakusho vỗ vai trấn an cô, thiện chí mà bảo:
- Xem ra cô phải tập luyện thêm nhiều rồi! Hay để tôi chỉ cho cô nhé!
- Cảm...cảm ơn cậu!
Trái tim Norido sống dậy, mắt sáng bừng lên vì cảm kích.
Thấy Hakusho nhiệt tình như vậy, Yuki cũng mở lời cùng Toji:
- Cô học cách dịch chuyển tới đâu rồi? Có cần tôi giúp không?
- Cảm ơn cậu nhưng tôi nghĩ mình tự rèn luyện sẽ tốt hơn!
Toji mỉm cười đầy tự tin. Tính cách độc lập, mạnh mẽ của cô vô tình tạo nên rất nhiều rào cản cho Quân sư.
Ai cũng có cộng sự cả, Tamo tự nhiên thấy lẻ loi. Cô cũng muốn có người tình nguyện tập luyện cùng. Và mục tiêu đã xuất hiện, cô đến cạnh Hiro với nụ cười khả ái đúng hơn là nụ cười nài nỉ nhưng lại vì thể diện mà sự nài nỉ ấy biến thành lời thách thức:
- Cậu có muốn đấu với tôi một trận không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro