Chap 86: Thiên Hoa phỉ thuý
Đúng giờ hẹn, cả nhóm tập trung ở sân chính, chỉ thiếu mỗi Toji và Yuki. Hakusho chờ lâu không thấy Quân sư, lên tiếng thắc mắc. Chishi ngẫm nghĩ rồi đưa ra suy đoán:
- Có khi nào Yuki sang thảo luận với Toji không?
- Chắc không đâu! Tối qua Toji ngủ khá sớm, vả lại cậu ấy dặn sáng nay đừng làm phiền mà!
Norido liền nhắc nhỡ, tránh việc bọn họ kéo nhau qua phòng Toji ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi của cô. Không thể vì một người làm chậm trễ kế hoạch, Sakai đề nghị:
- Chúng ta cứ đến Vạn Hoa tửu trước! Nếu Quân sư muốn đi, cậu ta sẽ tự đến sau!
Cả nhóm nhất trí theo ý kiến của Sakai, khởi hành đến Vạn Hoa tửu.
Buổi sáng tinh mơ, tiết trời mát mẻ khiến tâm trạng ai nấy thư thái theo. Vạn Hoa tửu thường chỉ đông đúc vào độ chiều tối, vậy nên thời gian này hạn chế được sự ồn ào, giúp bọn họ trò chuyện thoải mái hơn. Họ ngồi vào hai dãy bàn đối diện nhau, một bên nam, một bên nữ.
Như thông lệ, Vạn Hoa tửu sẽ chuẩn bị tiết mục đàn ca, múa hát góp vui trong lúc khách thưởng thức món điểm tâm Thiên Hoa phỉ thuý.
Thiên Hoa phỉ thuý là dạng bánh nhân mặn gồm có thịt cừu băm nhuyễn kết hợp với mười bảy loại rau củ xanh đặc sản theo mùa ở cổ trấn. Bánh này sẽ ăn kèm với nước súp đặc biệt nấu từ trà Hoa Sương - loại trà hiếm phải được thu hoạch và chế biến nhanh chóng trước khi mặt trời mọc thì mới đảm bảo giữ nguyên hương vị thơm ngon.
Món Thiên Hoa phỉ thuý bày trí cực kỳ trang trọng trên đĩa khắc phượng rồng. Ba đến năm chiếc bánh màu xanh rêu xếp chồng lên nhau ở giữa lòng đĩa trũng, xung quanh chan nước súp trà nên nhìn tổng thể hệt như cảnh non bộ giữa hồ xuân.
Bên dãy bàn nữ bàn tán xôn xao về món ăn đầy nghệ thuật và cũng vô cùng hấp dẫn này. Thấy bọn họ vui vẻ, Hakusho phấn khởi theo. Cậu nghiêng người, lén dúi ngọc ấn Vương phủ vào tay Sakai, cười đùa châm chọc:
- Đã tới lúc phải trả cho cậu để cậu còn viết thỉnh hôn thư nữa chứ! Không ngờ Quận vương mặt mày u ám lại thành thân sớm nhất trong bốn huynh đệ chúng ta!
Quá đỗi hiểu bản tính của bằng hữu mình, Sakai cười trừ lấy lệ. Hakusho tỏ ý không hài lòng, tiếp tục tìm cách cạy miệng Sakai.
- Nhưng mà Tamo còn ham chơi, vô tư như vậy liệu gả vào Vương phủ có thích ứng nổi với các lễ nghi không? Chưa kể chuyện tam cung lục viện...!
- Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện tam cung lục viện, cũng chưa từng có ý định áp đặt lễ nghi với Tamo! Nàng ấy là duy nhất, nàng ấy là luật lệ!
Quận vương liếc sang Hakusho, khẳng định. Ánh mắt quyết đoán kia làm Hakusho giật mình. Sau, cậu nhịn cười, vỗ vai Sakai:
- Ấy! Tôi đùa chút, cậu nghiêm túc thế! Dù sao cũng đa tạ cậu đã tin tưởng giao ngọc ấn cho tôi!
- Tôi giao cho cậu chủ yếu để biết cậu sống chết ở chốn nào! Chỗ ngân phiếu cậu dùng đều được lưu lại địa điểm!
Sakai nhếch môi cười khẩy vì sự ngây thơ của chàng Kiếm khách. Thật tình nếu không tin tưởng vào Hakusho thì còn lâu cậu mới làm vậy. Có điều cậu muốn sẵn dịp trị cái tật ba hoa hay khịa kia.
Hakusho há hốc. Hoá ra bấy lâu bản thân bị theo dõi mà chẳng hay biết. Lòng cậu cay lắm nhưng chỉ có thể lườm huých vị hảo bằng hữu.
- Sakai, cậu được lắm!
Khi các ca kỹ múa hát, Hana nương theo nhịp điệu, xoay người về phía dãy bàn nam, rót rượu cho ba người bọn họ. Shin không mấy để tâm, Sakai thì dè chừng đôi phần. Riêng Hakusho kéo ly về, miễn để cô tiếp rượu, thậm chí còn ném ánh nhìn cau có cho cô.
Hana tủm tỉm cười, bẽn lẽn lượn qua dãy bàn nữ. Lúc này, tất cả các ca kỹ đồng loạt đứng sát vào nhau, giơ quạt lên cao tạo thành vách ngăn cách hai bên phía bàn. Điệu múa che khuất hoàn toàn tầm nhìn sang bàn nữ, Sakai bất chợt cảm thấy sốt ruột.
Mũi ám tiễn sắc nhọn từ ống tay áo của một ca kỹ đột ngột phóng ra, xoẹt nhẹ qua cánh tay Norido. Nghe cô hét lớn, cả bọn cuống cuồng. Tamo và Chishi ngồi cạnh, lập tức quay qua xem xét tình hình. Nhưng có vẻ Norido không phải là mục tiêu.
Thừa cơ hội đám đông hỗn loạn, Hana tiếp cận Hira, dùng vải lụa quấn quanh cơ thể Công chúa rồi bế cô nhảy khỏi cửa sổ. Tamo tức tốc nhảy theo Hana. May thay dưới lầu vẫn còn ngựa, cô thúc ngựa quyết bám sát ả ta.
Sakai chậm một bước, biết cả bọn đã mắc bẫy, giận dữ mà đấm tay xuống thành cửa. Hakusho giúp cậu gọi phi điểu, nhờ nó dẫn đường cho bọn họ đuổi theo.
Tamo rời khỏi trấn, đuổi thẳng vào rừng trúc rồi mất dấu. Quang cảnh bốn bề đều là cây trúc mọc dài đến bất tận, giống lạc vào mê cung. Cô choáng ngợp, liên tục gọi tên Hira. Tiếng động lạ thu hút Tamo, cô giật mạnh dây cương lao tới đó. Không ngờ chân ngựa mắc vào sợi dây thừng giăng sẵn khiến nha đầu tóc cam ngả nhào về phía trước. Cô thủ thế lăn lộn vài vòng dưới đất, tuy tránh được chấn thương nhưng cũng khó mà đứng dậy ngay.
Tamo áp tay xuống đất, chống gối, đang nhấc người dậy thì bất ngờ giáp mặt với lưỡi kiếm bén lẹm. Lưỡi kiếm đầy khiêu khích kê dưới cổ cô, từ từ đẩy cằm cô lên.
- Là ngươi?!
Tamo ngước nhìn Hayashi, bao nhiêu căm phẫn dồn nén từ lâu trực trào qua tiếng răng nghiến ken két. Giọng điệu Hayashi chẳng có gì thay đổi, vẫn bỉ ổi và quái rỡn:
- Gặp lại nhau rồi, linh lực phục hồi của ta!
Hắn tiện tay chĩa mũi kiếm vào cổ, cốt để chiêm ngưỡng khả năng phục hồi mà hắn hằng ao ước. Hết lần này tới lần khác bị tên đê tiện này hạ nhục, Tamo không muốn tiếp diễn. Cô dứt khoát nắm chặt lưỡi kiếm, mặc nó cứa sâu vào tay. Máu chảy không ngớt, sắc đỏ ghi trọn trong đồng tử cô.
Tamo đẩy lưỡi kiếm lìa xa khỏi cổ, vừa giằng co với hắn vừa cố đứng lên. Trái ngược cô, Hayashi rất thong thả, không dùng quá nhiều sức. Hắn vốn có sở thích xem tình cảnh khốn khổ của người khác.
Lưỡi kiếm bị Tamo đẩy ra một đoạn. Hắn ta bĩu môi khinh miệt, giật mạnh kiếm lên rồi đá vào vai cô. Tamo bay thẳng đến hàng trúc, toàn thân đau đớn, đầu óc cuồng quay.
Hayashi bật cười lớn. Hắn quẹt tay lấy máu trên lưỡi kiếm, thèm thuồng nếm thử.
- Ngươi đừng để máu chảy lãng phí thế chứ! Máu nhà ngươi thật sự giúp vết thương lành nhanh hơn! Lần trước hẳn ta lấy quá ít, chưa đủ đạt tới cảnh giới mong muốn! Chi bằng hôm nay...!!
Âm thanh ghê rợn của mũi kiếm ma sát dưới nền đất hòa cùng nhịp bước chân hắn tiến dần đến Tamo. Cái cảm giác tựa địa ngục đang gọi tên. Nha đầu tóc cam có chút rợn người, mắt không rời mũi kiếm.
Một nhát linh lực từ xa bổ tới, hất văng Hayashi. Hắn trọng thương, nằm dưới mớ trúc gẫy ngổn ngang.
Sau đòn phản công, Sakai lộ diện, vội vã đến đỡ Tamo. Lòng bàn tay Tamo dù đã được linh lực chữa lành nhưng vết máu đầm đìa còn vương đủ tố giác tội lỗi mà Hayashi gây ra. Sakai phẫn nộ, siết chặt thanh Xích Nguyệt Đoạn Linh kiếm.
Chưa kịp hoàn hồn, Hayashi liên tiếp lãnh nhận những nhát kiếm đầy uy lực của Sakai. Mỗi nhát đều là chí mạng. Lưỡi kiếm như xé toạc cơ thể hắn, cứa sâu vào tận xương. Mồm hắn tuôn máu đẫm y phục, trông thảm hại tột cùng.
Hayashi đau đớn, bò lết lại gần thanh kiếm, định với lấy thì Sakai đã giẫm lên chuôi kiếm, đá về Tamo, tiếp vũ khí cho cô.
- ... hôm nay ta nhất định buộc ngươi phải trả hết, cả vốn lẫn lời!
Sakai cười khinh bỉ, tiếp nối lời đùa cợt ban nãy của hắn. Tên điên này có giết chết trăm ngàn lần cũng không khỏa lấp nổi cơn uất hận. Sakai nhìn tay kiếm Tamo run run, đoán biết cô cũng muốn phanh thay xẻ thịt hắn ta. Để thành toàn cho cô, Sakai lùi bước, chỉ đứng sau yểm trợ khi cần.
Hayashi đương nhiên không nằm chịu trận. Hắn khai thông linh lực, dịch chuyển né nhát kiếm của Tamo. Thoát khỏi vùng nguy hiểm, hắn rút ra hai thanh chủy thủ, lập thế phòng ngự. Quyết tâm sở hữu thuật chữa lành không cho phép hắn tháo chạy như đợt trước.
Hayashi hướng mắt nhìn Tamo chăm chăm, tiềm thức thôi thúc bắt lấy mục tiêu. Hắn khiến đối phương lo ngại không chỉ vì khả năng kiếm thuật hay sức mạnh thể lực mà còn bởi vì tâm tính bất chấp, điên loạn. Một con sói ghẻ lạc bầy, chẳng từ thủ đoạn để được công nhận. Một gã tay trắng luôn liều mạng hơn người bình thường. Tuyệt đối phải đề phòng. Sakai giang tay che chắn Tamo, đẩy cô lui về sau.
Bấy giờ, cánh rừng trúc chào đón thêm nhóm của Thống lĩnh. Bốn người bọn họ loay hoay mãi, dường như đã mất phương hướng. Một luồng gió bí ẩn len lỏi qua hàng trúc, rít từng hồi thê lương.
- Cẩn thận!!!
Hakusho bước lên trước, sẵn sàng tiếp chiến. Phong thái ngang tàn mạnh mẽ bảo vệ bằng hữu của cậu khiến đối thủ bật cười. Giọng cười lan rộng khắp khu rừng, điệu bộ cay nghiệt pha lẫn sự chua xót.
Thoáng nghe qua, Hakusho đã nhận ra cố nhân. Vị cố nhân ấy không để cậu đợi lâu, liền xuất hiện cùng đồng đội Kuro.
- Là... là Hikari..?!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro