Chap 81: Thưởng trà đánh cờ
Lạc trong giấc mộng, Sakai theo chân một thiếu niên mặc giáp sắt hối hả chạy thẳng vào phòng. Căn phòng khá bừa bộn, chăn gối nằm ngổn ngang dưới đất, ga trải vấy vài vệt máu. Trên trần nhà treo băng lụa trắng lủng lẳng. Vị thiếu niên kia nhặt mẫu thư kẹp bên thành giường, đọc xong thì suy sụp, gào thét quằn quại. Cậu ta cuộn chặt lá thư, đến ngay phủ Tể tướng.
Sau khi đối chiếu nét chữ trong hai lá thư, vị thiếu niên đùng đùng nổi giận, rút bảo kiếm kết liễu tên Tể tướng.
"- Là Xích Nguyệt Đoạn Linh kiếm?"
Mọi thứ đều mờ ảo, duy chỉ thanh kiếm quen thuộc này khiến Sakai nhận ra. Rốt cuộc vị thiếu niên kia là ai, cậu không thể nhìn rõ mặt. Đất trời bất ngờ rung chuyển dữ dội, tiếng mái gạch đổ vỡ cùng tiếng la hét kêu cứu thất thanh. Vị thiếu niên vội vã chạy về phía chính điện.
Bầu trời bấy giờ tối sầm, một con rồng trắng khổng lồ đang công phá toà điện, thảm sát vô số binh lính. Tương truyền rồng trắng vốn sống hoà thuận với bách tín, trừ khi bị đuổi giết, chứ chưa từng gây rối, làm càng. Chẳng hiểu nguyên do nào biến nó trở nên hung tợn như vậy. Giáp chiến với nó, vị thiếu niên không hề nao núng, quyết tâm bảo vệ người dân. Hai kẻ đầy thương tích vẫn điên cuồng chiến đấu. Cuối cùng, rồng trắng trúng đòn, thân thể bị cắt đôi, tan biến giữa không trung.
Chứng kiến khoảnh khắc chiến thắng huy hoàng, Sakai ngỡ ngàng, chôn chân xuống đất. Thật đúng là trăm nghe không bằng một thấy, Xích Nguyệt Đoạn Linh kiếm quả nhiên có uy lực sánh ngang với linh thú. Người điều khiển và phát huy được tối đa sức mạnh của nó cũng chẳng thể tầm thường. Tới đây, Sakai đã ngầm đoán ra danh tính vị thiếu niên.
Cậu quay sang tính xác minh cho thật kỹ nhưng Người và cảnh vật xung quanh mỗi lúc mờ nhạt, chìm khuất sau làn sương mù. Tới lúc lớp sương vơi đi, quang cảnh nơi cậu đứng đã đổi khác.
Trước mặt Sakai là bóng lưng một nữ nhân ngồi giữa mặt hồ rộng lớn. Ngoài mái tóc trắng ấn tượng, cậu còn chú ý cả y phục cô ta đang mặc. Chẳng phải là kiểu y phục thời Sudo sao, cũng rất giống bộ mà Tamo được tặng. Linh cảm mách bảo, thúc giục bước chân cậu. Nữ nhân kia dường như nghe thấy động tĩnh, liền ngoái đầu lại.
"- Là Tamo?!"
Cậu chưa kịp phản ứng, Bạch Long phía trên gầm to đe doạ. Nó lượn vòng tạo thành cơn địa trấn. Mặt hồ bị khuấy động, nước cuộn trào bay ngược lên trời. Sakai hoảng sợ hét lớn, tức tốc lao đến, với tay tới nàng.
- Tamo!!!
Lúc cậu bừng tỉnh, tay vẫn còn chìa về phía giường Tamo. Kết thúc cơn ác mộng khốn khiếp, cậu thở phào. Những tưởng nhẹ nhõm phần nào thì nha đầu tóc cam toát mồ hôi lạnh, miệng lẩm bẩm gọi cậu. Sakai nhanh chóng sang bên cạnh cô, lay mạnh vai đánh thức.
- Tamo, Tamo!
Có vẻ người gặp ác mộng chẳng riêng gì Sakai. Tamo bật dậy, cuống cuồng sờ vào ngực trái cậu, quan sát. Mắt cô đỏ hoe, liên tục hỏi:
- Sakai, chàng không sao, không sao chứ?
- Bình tĩnh đã, Tamo! Ta không sao cả!
Kinh ngạc bởi phản ứng kỳ lạ, Sakai giữ lấy cánh tay cô, hết lời trấn an. Tamo khóc nấc từng cơn, lắp bắp giải thích:
- Ta thấy chàng... bị ai đó... đâm một nhát vào tim! Ta thật sự... rất sợ hãi!
"Bị đâm một nhát vào tim" sao? Câu cảnh báo này cậu đã được nghe từ Phụ vương và Quốc sư. Ngày còn nhỏ, cả hai người họ đều mơ thấy cảnh tượng cậu bị Hira đâm chết. Vì lẽ đó họ mới bày kế hoạch giết Công chúa, diệt trừ hậu hoạ. Sakai không tin vào điều vô lý ấy, nhưng bất luận nó xảy ra, cậu cũng không nỡ xuống tay với người mà cậu xem như muội muội ruột.
- Nàng quên ta là tay kiếm mạnh nhất vương triều à? Lấy ai đủ sức hạ gục được ta?
Sakai cười phì, bong đùa một chút xoa dịu sự căng thẳng in hằn trên mặt cô. Sau, cậu xoa đầu Tamo rồi đứng lên, chuẩn bị trở về bàn trà thì cô níu chặt:
- Không! Chàng ở đây đi! Đừng đi đâu hết!
Cục diện thay đổi, Tamo ôm chầm Sakai, nhất định chẳng cho cậu rời nửa bước. Đành vậy, chiếc giường tuy khá bé nhưng cả hai nằm vừa đủ thoải mái.
Thoáng chốc trời đã sáng. Cảm giác các khớp tay tê cứng kéo Tamo thức giấc. Cô phát hiện Sakai còn đang ngủ say, tay cậu vẫn nắm khư khư tay cô từ suốt đêm qua.
Nha đầu tóc cam khẽ nghiêng người sang, ngắm nghía dáng vẻ cậu lúc này. Bẽn lẽn cười thầm, cô giơ tay kia chạm nhẹ vào sóng mũi cậu.
- Nghịch ngợm thế chắc nàng khoẻ hơn rồi nhỉ?
Tamo giật thót mình vì câu hỏi bất thình lình của Sakai. Cô nhíu mày, giận dỗi:
- Muốn ngắm chàng xíu mà coi bộ khó ghê ha!
- À... vậy để ta vờ ngủ tiếp cho nàng ngắm nhé!
Chiều ý Quận vương phi tương lai, cậu cố nhịn cười, diễn nét nghiêm túc và lập tức nhắm mặt. Kết quả càng chọc cô dỗi thêm, giãy nảy nũng nịu.
Thu xếp hành lý, nhóm bọn trở về Thiên Hoa cổ trấn. Theo phân công, ai vào việc nấy.
Thời gian gấp gáp mà tìm mãi chẳng thấy Yuki đâu, Toji bất mãn thở dài. Cô dạo quanh khắp khuôn viên rồi lượn lờ xuống phố, quyết sẽ mắng cậu một trận ra trò ngay khi gặp được.
Nào ngờ, Toji chỉ biết rình nghe lén cuộc trò chuyện giữa Yuki và một nữ nhân nào đó trong quán trà. Cô ta toát lên khí chất ngời ngời, đường nét gương mặt vừa sắc sảo vừa trẻ trung. Nếu Quân sư không dùng kính ngữ ắt cũng khó lòng xác định độ tuổi thật. Càng nhìn càng quen mắt, Toji tá hoả nhớ ra vị danh kỹ váy đỏ ở Vạn Hoa tửu.
"- Tại sao Yuki lại gọi cô ta là tỷ tỷ? Chẳng lẽ ca kỹ Vạn Hoa tửu là người phụ nữ đã bày kế cho Yuki phản quốc?!"
Kìm nén cơn phẫn nộ, cô nép sát vào vách tường bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi. Hana - nữ nhân ấy, uống một ngụm trà lấy giọng.
- Chúng ta sắp đạt đến mục tiêu! Dù tính toán kỹ lưỡng, ta vẫn có chút lo ngại!
- Là tên Sakai đúng không? Tỷ đừng bận tâm! Đệ đủ sức triệt hạ hắn!
Yuki nhếch môi ngạo nghễ, cốc trà trong tay cậu run lắc dữ dội. Giữ yên bàn tay cậu, Hana phì cười, khuyên bảo:
- Chuyện gì dùng não giải quyết được thì nên dùng não! Đừng có tự làm bẩn tay mình!
Sau, cô ta tự rót thêm một cốc trà. Hơi nóng bốc nghi ngút tạo thành một làn khói mờ ảo. Mặc làn khói che chắn, ánh mắt của Hana chẳng vơi bớt tí ma mị nào.
- Khả năng hiện tại, có thể đệ ngang cơ với tên Quận vương Sakai, nhưng thắng được hắn thì cũng thân tàn ma dại! Ta ủng hộ đệ rèn luyện thể lực để tự vệ chứ không phải để giết chóc! Là một Quân sư, hãy ngồi yên một chỗ mà chiêm ngưỡng những quân cờ của mình tàn sát lẫn nhau!
Toji như nín thở trước muôn lời thâm độc. Tim cô đập dồn dập, cơ hàm đông cứng, toàn thân lạnh ngắt, đầu óc rối ren.
Hana hơi cúi mặt, ngón trỏ trái gõ vào miệng cốc ba lần như đang đắn đo suy nghĩ rồi mới lên tiếng:
- Sáng sớm mai, hắn sẽ đưa người tới Vạn Hoa tửu dùng điểm tâm! Bằng mọi giá đệ phải tham gia cùng, không có đệ tất cả sẽ thành công cóc! Trường hợp đệ không thể tham gia, hãy tìm cách phá bỏ buổi hẹn! Như vậy, chúng ta vẫn còn cơ hội hẹn hắn vào một ngày khác!
Dứt lời, cô ta nhướng người về trước, ghé bên tai Yuki thủ thỉ căn dặn:
- Nghe cho rõ, sáng ngày mai bằng mọi giá đệ phải tham gia cùng!
- Đệ rõ rồi!
Yuki đáp trả, dõi theo từng cử chỉ của Hana. Cô ngồi thẳng lưng, hài lòng mà nâng chén trà, uống cạn. Giao xong nhiệm vụ, Hana quay sang bỡn cợt Quân sư:
- Đệ còn mong muốn gì khác không? Đại khái như là tìm một nữ nhân xinh đẹp cùng vui chơi cho khuây khoả?
Yuki chẳng đếm nổi số lần bị Đại tỷ châm chọc nhưng lạ lùng thay câu vừa nãy khiến gò má cậu đỏ bừng. Toji nghe lén cũng phát thẹn theo.
Đệ đệ xấu hổ thật đáng yêu, Hana cười lớn:
- Xem kìa! Yuki đệ đúng là trưởng thành rồi! Nhưng đừng có mà quá sức, sáng mai chúng ta có việc quan trọng đấy!
Thêm một câu đầy ẩn ý, cô ta nhắc nhở cứ như thật. Yuki gục mặt, oan ức không nói nên lời.
Trong phòng riêng, Thống lĩnh cầm bút mãi vẫn chưa viết được chữ nào. Đôi mày đăm chiêu, cơ mặt co thắt, khí sắc u ám. Chishi đứng cạnh hồi lâu, cậu cũng không hay.
- Chàng có chuyện gì nan giải sao?
Cô lo lắng, đặt giỏ bánh mới làm lên bàn, nhẹ nhàng hỏi. Shin giật mình quay sang, biết là Chishi nên gật đầu thừa nhận.
- Chishi đó à? À... ta có vài thứ phải suy nghĩ!
- Bình thường chàng viết tấu sớ đâu phải nhọc tâm thế? Tạm ngưng ăn chút bánh đi!
Chishi cẩn thận mở nắp khay gỗ, bê dĩa bánh đưa cho Thống lĩnh. Cậu nén một tiếng thở dài, gượng gạo cười:
- Ta e nội biến đang xảy ra! Chừng ấy nguy cơ Gitaca đẩy mạnh xâm lược là rất cao!
- Nội biến? Tại sao lại nội biến?
Tin sét đánh ngang tai, Chishi há hốc, ớn lạnh sống lưng. Shin đau đáu mãi, đành trải lòng với cô:
- Nàng biết Sakai luôn bị nghi ngờ dính dáng tới chuyện phản loạn, là người duy nhất mà Đế vương ngày đêm dè chừng! Việc cậu ta triệu tập cấm vệ truy lùng bắt người càng củng cố thêm hiềm nghi của Đế vương! Ta đang nghĩ cách viết sớ tấu trình thật khéo trước khi chiếu chỉ gửi tới đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro