Chap 78: Giới hạn cuối cùng
Mấy con đom đóm mới đó mà đã bay đi đâu mất, Tamo xụ mặt chán nản. Vẻ đáng thương thế kia, Sakai đành giúp cô một tay. Thuận hướng ánh trăng, cậu rút thanh Xích Nguyệt Đoạn Linh kiếm, cắm thẳng xuống đất. Linh lực giao hòa cùng bảo kiếm, cộng hưởng với ánh trăng mà tỏa sáng rực rỡ. Tamo ngỡ ngàng, không giấu được sự hiếu kỳ phản chiếu trong đôi mắt. Sakai mỉm cười, khẳng định chắc nịch, tiếp thêm hy vọng cho cô.
- Đợi một lát nữa, bọn đom đóm bị linh lực thu hút, tự khắt bay đến!
- Thật sao? Thật sao?
Tamo vui mừng reo lên, nắm lấy tay Tướng quân lắc lắc mạnh. Thật may là có nha đầu nghịch ngợm xuất hiện, kéo cậu thoát ly khỏi mớ suy nghĩ đau thương.
- Hôm treo thẻ nguyện ước, tôi thấy cậu viết "Mong sớm ngày hoàn thành sứ mệnh", xem ra Tướng quân phải gánh rất nhiều trọng trách! Vậy cậu có mong cầu gì cho bản thân mình không?
"Mong cầu cho bản thân mình" - trước giờ chưa ai hỏi Sakai điều này, chính cậu cũng mơ mơ hồ hồ. Chỉ nhớ nguyện vọng ngu ngốc nhất thuở bé là tranh đoạt ngai vị, còn về sau điều cậu nghĩ tới khi sứ mệnh thành toàn là ngủ một giấc thật dài và không cần tỉnh lại nữa. Nhưng từ lúc gặp Tamo, tâm niệm trong Sakai vô thức nhen nhóm tựa ngọn lửa âm ỉ chờ bùng cháy. Mãi chưa nhận được hồi âm, Tamo mủi lòng, lẩm bẩm:
- Cậu không tiện chia sẻ thì thôi!
Thoáng chốc đom đóm khắp nơi ùa về, vây xung quanh cả hai. Tamo nhanh chóng chuyển hướng sang chúng, nhoẻn miệng cười lớn, tíu tít nô đùa. Ánh mắt Tướng quân chẳng thể rời khỏi cô một giây phút nào. Trái tim thổn thức đập rộn ràng theo từng cử chỉ của cô. Làm sao mới gói ghém được khoảnh khắc yên bình hiếm hoi, làm sao mới tiết chế được sự ích kỷ muốn bỏ hết tất cả, thay đổi kế hoạch vì cô.
- Tamo!!!
Sakai khẽ gọi Tamo, hạ giọng ấm áp. Sâu trong đáy mắt, cả hai đều lưu giữ trọn vẹn hình ảnh đối phương. Tuy với tình hình hiện tại, Sakai chưa đủ tự tin sẽ sắp xếp ổn thoả mọi chuyện nhưng cậu chẳng chống cự nổi sự thôi thúc nơi ngực trái.
- Ta muốn nàng trở thành Quận vương phi của ta!
Sakai dịu dàng ngỏ lời, trao gửi hết thành ý. Nha đầu tóc cam ban đầu bỡ ngỡ khó hiểu, sau gò má đã ửng đỏ, cố dò hỏi lại:
- Trở thành Quận vương phi... có nghĩa là kết hôn sao? Có nghĩa là...?
- Nàng đồng ý gả cho ta chứ?
Không để cô vòng vo tam quốc, Sakai khẳng khái ngỏ lời lần nữa. Tamo cụp hàng mi, cảm giác vừa xấu hổ vừa vui sướng lẫn lộn nhảy múa. Hai tay cô mất tự chủ, run bần bật mà bấu víu nhau.
- Chuyện này... tôi phải hỏi mẹ đã!
Tâm trạng Sakai trở nên phức tạp, cậu không ngờ cô dùng kế quản binh thật tài tình. Hợp tình hợp lý như vậy, cậu gật đầu đồng thuận theo.
- Chuyện đại sự tất nhiên phải thông qua ý kiến phụ mẫu! Nhưng ta cũng muốn biết ý của nàng?
- Thông thường người ta cầu hôn cũng nên có nhẫn đính ước chứ?
Tamo tủm tỉm cười, xoè bàn tay lên trước mặt Sakai, chỉ vào ngón áp út. Phong tục mỗi nơi mỗi khác, Sakai đoán cô đang nhắc đến tín vật định tình. Đột xuất quá, cái gì cậu cũng không có, thứ quý giá nhất bây giờ là tấm thẻ gỗ. Đành thế, Sakai đeo dây thẻ vào ngón tay Tamo, ái ngại đôi phần:
- Là ta không chu đáo! Đợi khi hoàn tất sứ vụ, ta sẽ chuẩn bị đầy đủ sính lễ rước nàng!
- Tôi sẽ luôn giữ thẻ gỗ bên mình, tới chết cũng không buông!
Ngoài tưởng tượng, Tamo rất hài lòng với tín vật ấy. Cô tít mắt cười, hạnh phúc tột cùng. Tấm thẻ gỗ gắn kết họ từ những ngày đầu gặp gỡ, qua bao biến cố rồi trở về tay cô. Hữu duyên Tướng quân chọn đúng vật định tình.
- Vậy... nàng nguyện ý gả cho ta chứ?
Đến mức này dù Tamo tiếp tục thử thách thì chỉ cần có được câu trả lời thỏa đáng, cậu sẵn sàng bày tỏ hàng trăm vạn lần.
- Tôi nguyện ý!!!
Tamo nôn nóng chẳng kém Sakai, cô gật đầu lia lịa rồi kiễng gót, hôn lên môi cậu. Vị ngọt khó dứt, Sakai một tay ôm eo, một tay đỡ sau gáy, nhẹ nhàng phối hợp cùng cô. Khoảng trời đêm ngập tràn đom đóm tụ hội chúc phúc cho họ.
- Cảm ơn cậu!
- Ta mới là người nên nói cảm ơn! Cảm ơn nàng vì đã ở bên cạnh ta! Nhưng nàng tính xưng hô với ta như vậy tới khi nào?
Sakai bị chèn ép đã nhiều, lật kèo chút để xem Tamo phản ứng ra sao. Cô rơi vào mớ rối bời, lúng túng đáp:
- Tôi... ta...!!!
Kỳ lạ thay, chờ cô gọi một tiếng "chàng" hồi hộp chẳng khác gì đợi cô đồng ý gả cho cậu, thậm chí có phần phấn khích hơn.
- Khu rừng bên kia nhiều đom đóm lắm!
Giọng Hakusho vọng lanh lảnh phá tan mạch cảm xúc của cả hai. Cậu ta dẫn theo mọi người, giới thiệu nơi ngắm đom đóm. Phát hiện Sakai và Tamo, Hakusho cười gượng, khẩn trương tạ lỗi:
- Tôi vô ý quá! Làm phiền hai người rồi!
- Không, không có gì đâu!
Tamo phát thẹn, luống cuống xua tay. Sakai thì khó chịu ra mặt, vội kéo cao áo khoác trên người Tamo, chỉnh trang kín đáo.
- Sao cơ? Họ đính ước sao?
Nghe lũ đom đóm mách lẻo, Hakusho hào hứng reo lên, bày tỏ thái độ ngưỡng mộ. Thông tin từ chàng Kiếm khách xem như công khai chuyện của Sakai và Tamo. Thật khéo là ở đây có mặt đầy đủ mọi người.
- Chúc mừng Sakai huynh, Tamo tỷ!
Hira vui mừng khôn xiết, hùa với Hakusho. Không khí nhộn nhịp hẳn, ai nấy luân phiên chúc phúc khiến Tamo ngượng ngùng, liền đánh bài chuồn.
- Mọi người cứ ngắm đom đóm đi! Tôi... tôi vào trong thay y phục đã!
Suốt quãng đường về khu hồ tắm, Tamo lâng lâng mãn nguyện, môi không ngớt nụ cười. Cô bước đến cạnh vách treo đồ, cởi áo choàng xuống. Cầm chiếc áo của Sakai, nha đầu tóc cam lặng ngắm thật kỹ, chưa nở buông. Dù sao nơi đây cũng chẳng có ai, cô áp sát mặt vào áo, chìm đắm vào dư vị ngọt ngào.
"- Là mùi của chàng!"
Lưu lưu luyến luyến đủ rồi, Tamo cẩn thận treo áo choàng lên, tiện tay với lấy y phục. Bỗng cô cảm nhận được nền đất đang rung chuyển. Âm thanh càng lúc gần hơn, Tamo đứng yên bất động, tăng cường cảnh giác.
Khi xác định chính xác, cô xoay người, ném y phục về phía tên thích khách, che khuất tầm mắt hắn. Bắt lấy thời cơ, cô lập tức tấn công. Nắm đấm vừa tới cũng là lúc hắn thoát khỏi lớp y phục, giơ bàn tay ra đỡ đòn. Tamo một phen bất ngờ, bị đẩy lùi về sau.
Vẻ ngoài của hắn ta làm cô bất an. Hắn mặc y phục đen tuyền, đeo chiếc mặt nạ bạc che nửa trên gương mặt, chỉ để lộ tròng mắt đỏ ngườm. Đáng chú ý nhất là mái tóc trắng xõa dài - màu tóc gây nên ám ảnh cho Tamo.
- Đây là hồ tắm nữ! Ngươi là nam nhân... tại sao lại vào đây?
Phớt lờ cô, hắn thinh lặng, từng bước nặng nề tiến đến. Tamo căng thẳng, chưa biết thực lực hắn tới đâu để chọn cách ứng phó phù hợp. Nhịp tim cô hỗn loạn, linh cảm mách bảo nguy hiểm cận kề.
Tamo lùi bước va trúng vách treo đồ. Cả vách cùng áo choàng của Sakai đổ ầm xuống. Theo quán tính, cô quay sang chụp lại, vô tình tạo kẽ hở cho tên thích khách khống chế mình.
Từ phía sau, hắn áp sát vào người Tamo, tay trái khoá ngược hai tay cô, tay phải luồn dưới vạt áo giao lãnh. Cảm nhận bàn tay lạnh băng kia lướt trên da thịt, Tamo kinh hãi, không ngừng phản kháng.
- Tên biến thái này! Mau thả ta ra!
Hắn ta vẫn dửng dưng, tựa cằm lên vai, phả hơi thở nóng vào mặt cô. Tamo giãy giụa tránh né, sợ hãi tới độ không hé nên lời. Chạm tới vai trái của cô, tay hắn tỏa ra một nguồn linh lực, cứ thế ấn mạnh vào.
Ở bên cánh rừng đom đóm, Hakusho vẫn luyên thuyên giới thiệu cho cả nhóm về phong cảnh khu vực này, lâu lâu chèn dăm ba câu châm chọc Sakai. Tất cả đều không hay biết Tamo gặp nạn cho tới khi nghe tiếng gào thét thảm thiết của cô.
- Tamo?!!
Tên thích khách hất Tamo ngã ngửa xuống hồ. Chỗ này khá nông, chỉ cần ngồi thẳng dậy là có thể ngóc đầu khỏi mặt nước. Nhưng hắn không cho cô cơ hội đó, nhấn mạnh hai vai, dìm cô xuống đáy hồ.
Cận kề cái chết, Tamo điên tiết vùng vẫy, ra sức cào cấu cánh tay hắn. Bọt nước ngùn ngụt nổi lên, hơi thở cô dần suy kiệt, đôi mắt cũng chẳng còn thấy rõ nữa.
- Mau dừng tay!!!
Sakai hét lớn, phóng thanh Xích Nguyệt Đoạn Linh kiếm đến tên thích khách. Bị bảo kiếm cắt ngang người, hắn tan thành làn khói trắng và biến mất.
Nhìn Tamo nằm bất động dưới hồ, Sakai thót tim, nỗi sợ vô hình dâng trào trong ánh mắt. Cậu nhặt chiếc áo choàng, ngay tức khắc rẻ nước đến bên cô.
- Tamo...!
Y phục Tamo xộc xệch, phần cổ giao lãnh bên trái bị lệch sang một bên để lộ vết tích kỳ hoặc. Thời gian gấp rút, Sakai tạm bỏ qua nó, lấy áo choàng quấn quanh người cô, đưa cô lên bờ. Norido nhanh chân tới hỗ trợ, bắt mạch cho nha đầu tóc cam.
- May quá, Tamo chỉ ngất đi thôi! Mau đưa cậu ấy vào trong nhà đã!
Mọi người tập trung trong gian phòng nhỏ, chờ kết quả từ Norido. Chủ quản rối rít tạ tội vì sơ xuất của đội cảnh vệ, không ứng cứu kịp thời.
- Chẳng trách Ngài được! Hắn ta thân thủ xuất quỷ nhập thần, đánh bại Tamo cũng chẳng dễ dàng gì!
Yuki thở dài, trấn an ông ta. Chishi ngẫm nghĩ rồi đưa ra gợi ý, mở đường điều tra.
- Hắn có mái tóc màu trắng, có khi nào là tên hôm đánh võ đài tìm Tamo trả thù không?
- Tên hôm đó có gan bằng trời cũng không dám đụng vào người triều đình, huống hồ gì là...!!!
Shin liền bác bỏ, giải thích giữa chừng thì sửng lại bởi nét mặt đằng đằng sát khí của Sakai. Cơn thịnh nộ cuồn cuộn chảy trong huyết mạch, Sakai siết chặt nắm tay, hắng giọng:
- Người đâu?!!
- Quận vương gọi thuộc hạ!
Nghe mệnh lệnh, một tên cấm vệ khẩn trương diện kiến. Qua trang phục và cung cách, Shin ngầm đoán hắn ta thuộc đội Cấm vệ binh - lực lượng tối mật triều đình. Xưa nay Sakai hiếm khi sử dụng quyền hành, đây cũng là lần đầu Shin thấy cậu ta gọi cấm vệ. Không rõ sau lưng Sakai còn nắm giữ lực lượng đáng gờm nào khác nữa không, chả trách Đế vương luôn dè chừng cậu.
- Truyền lệnh ta, bắt giam toàn bộ nam nhân tóc trắng trong nội khu và cổ trấn chờ tra khảo!
Nhận lệnh Quận vương, tên cấm vệ tức tốc thi hành. Những người chứng kiến không khỏi rùng mình với tông giọng khàn đặc cùng ánh mắt sắc lạnh hệt mãnh thú của Sakai. Khi giới hạn đã bị chạm tới, cậu không từ bất cứ điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro