Chap 77: Ngược dòng hồi ức
Thời gian ở Thiên Hoa cổ trấn vốn hữu hạn, Hakusho tranh thủ giới thiệu một địa điểm tắm suối nóng lộ thiên, hy vọng cả bọn sớm hồi phục thể lực lẫn tinh thần. Để di chuyển đến suối, họ tốn mất nửa ngày đường nhưng nơi đây quan cảnh hữu tình, thơ mộng như tranh vẽ thì xem ra chẳng hoài phí công sức.
Chủ quản hay tin Công chúa ghé thăm, lập tức sai người phong toả khu vực, tăng cường cảnh vệ tạo không gian riêng tư, an toàn cho đoàn khách quý. Sau, ông hối hả đến diện kiến:
- Quý hoá quá thần mới được tiếp đón Đương kim Công chúa! Tệ xá chưa kịp chuẩn bị chu toàn, mong Công chúa lượng thứ!
- Vất vả cho ngươi! Do ta đột xuất ghé qua, như thế này là đã tốt lắm rồi!
Chưa đợi Yuki đại diện, Hira đã lên tiếng trước. Phong thái hành xử thanh nhã, khiêm nhường của cô khiến cả bọn một phen kinh ngạc. Sakai có lẽ là người bất ngờ nhất. Suốt bao năm cậu đốc thúc Công chúa miệt mài đèn sách thánh hiền chẳng bằng vài tháng vi hành, va chạm với nhân gian. Thời gian qua cô nếm trải nhiều điều, học được cách buông bỏ, biết đối nhân xử thế và nhào nặn trái tim mình mạnh mẽ hơn. Sakai mỉm cười hài lòng, phần nào yên tâm mở lối đưa cô tiến gần đến Ngai vàng.
Khu suối gồm hai hồ tắm lớn, nam nữ tách biệt. Bọn họ chia nhau ra, trầm mình dưới nước nóng thư giãn. Trái ngược vẻ im ắng ở hồ nam, các tỷ muội bên này quẩy tưng bừng.
- Da cô mịn thật đấy, Norido!
Hira sờ lên cánh tay Norido, ngưỡng mộ khen ngợi. Norido đỏ ngây mặt, gượng cười giải đáp:
- Chắc là do tôi thường xuyên ngâm thảo dược! Tuỳ theo kết cấu da mà lựa chọn thảo dược phù hợp sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn!
- Tôi không rành mấy thứ này! Có gì cô giúp tôi chọn nhé!
Được mở mang tầm nhìn, Công chúa thích thú vô cùng. Norido vui vẻ nhận lời rồi hướng dẫn cô cách loại bỏ phần da chết trên lưng. Tamo bị bắt làm mẫu bất đắc dĩ, liên tục gào thét khi Hira sơ ý chà mạnh tay. Chishi cũng chủ động chà lưng cho Công chúa, họ cứ tiếp nối mà chà lưng cho nhau.
Đùa giỡn một xíu đã thấm mệt, tỷ muội bọn họ chuyển sang hàn huyên tâm sự. Mạch chuyện bắt đầu từ những điều kỳ lạ của Sakai. Hira chủ yếu muốn Tamo hiểu hơn về huynh trưởng.
- Sakai huynh ấy tuy trầm tư khó đoán nhưng luôn là chỗ dựa vững chắc nhất! Tôi nhớ ngày nhỏ, huynh ấy rất hoạt bát, lúc nào cũng vui vẻ, sốt sắng! Sẽ chẳng có gì nếu như huynh ấy không đột nhiên sở hữu được Xích Nguyệt Đoạn Linh kiếm! Với người khác đó là đặc ân còn với huynh ấy thì ngược lại! Thanh bảo kiếm này vốn thuộc về Yuu Đại đế, ngoài Ngài ra chưa ai điều khiển được nó! Những kẻ cố chấp sử dụng đều lãnh nhận hậu quả khôn lường vì vậy Xích Nguyệt Đoạn Linh kiếm được nhập thổ cùng Yuu Đại đế! Không biết cơ duyên nào đưa nó đến kinh thành, nằm trong tay huynh trưởng! Từ đó, tin đồn ác ý ngày càng lan rộng, thị phi bủa vây! Dù thế tôi cũng không tin huynh ấy có mưu đồ tạo phản, chỉ có vài điều khuất mắc thôi!
Ngưng lại đôi phút, Hira giương ánh nhìn ra phía xa xăm rồi tiếp tục.
- Một trong số đó là nghi vấn Vương phi tự tử! Biểu hiện của Sakai huynh khi ấy rất khó hiểu, cứ luôn miệng trách bản thân làm điều sai trái khiến bà buồn lòng!
<<
Sau khi từ núi Vọng Nguyệt trở về kinh thành, hai đứa trẻ háo hức đến Tâm An điện thỉnh an Vương phi. Ngay cổng chính dẫn vào, chúng đã thấy điều khác lạ. Những chiếc lồng đèn đỏ mừng năm mới bị thay thế bằng lồng đèn trắng, khắp nơi treo băng lụa trắng. Không gian đìu hiu, hương nhang khói dày đặc.
Bước chân Sakai trở nên nặng trịch, linh cảm mách bảo có chuyện chẳng lành. Trong đại sảnh, Thân vương và Quốc sư mặc tang phục, đứng hướng về phía bàn thờ. Mắt cậu bé cay dần, cố mở to để nhìn rõ dòng tên khắc trên tấm bài vị.
- Mẫu phi!!!
Sakai gào lên một tiếng xé lòng, chạy thằng vào sảnh. Sợ con trai làm loạn, Thân vương vội ghì chặt lấy cậu, ngăn cản. Vùng vẫy điên cuồng hồi lâu vẫn không thoát khỏi vòng tay ông, Sakai quỳ gục xuống, vừa ôm đầu, vừa lẩm bẩm:
- Là tại hài nhi! Là tại hài nhi không nghe lời Mẫu phi! Hài nhi sai rồi, Mẫu phi, Người đừng bỏ rơi hài nhi!
Hira nép mình ngoài cửa, chứng kiến tình cảnh này, cô sợ hãi không dám nhúc nhích. >>
Phía bìa rừng gần đó, Sakai đứng một mình, ngẩng đầu ngắm trăng. Ưu tư chất chứa, phủ quanh trái tim đơn độc, hình bóng ngày xưa lướt qua tâm trí cậu.
<<
Hay tin Thân vương chinh phạt quân phản loạn Misuki, Vương phi rơi vào tuyệt vọng, phẫn uất mà đòi công bằng:
- Thân vương, Người vốn biết rõ họ không phải phản quân, tại sao lại nhận lời đi thảo phạt?
- Nàng cũng vốn biết rõ chốn thâm cung này! Chút ơn nghĩa ngày xưa, nàng đã trả đủ cho bọn họ rồi!
Ông ta tức giận bác bỏ, muốn gạt phăng sự yếu lòng của Vương phi, hướng bà tới đại cuộc.
- Nhân quả báo ứng! Nếu Người đã nói vậy, thần thiếp xin được lui về Tâm An điện, cầu phúc cho con trai chúng ta!
. . .
Dưới hiên Tâm An điện, mưa rơi rả rích, Vương phi cởi áo choàng khoác cho Sakai. Thấy cậu ngó nghiêng, mặt nặng mày nhẹ, bà liền nhận ra mà bật cười:
- Con đang tị nạnh với Công chúa sao? Cả con và Hira ta đều yêu thương như nhau!
- Nhưng Hira vốn không phải là...!
Cậu bé nhỏ bức xúc, toan vạch trần thân phận của Hira thì bị Vương phi che miệng lại. Sau, bà ngồi xuống bên cạnh, đặt hai tay lên vai cậu, từ tốn khuyên răng:
- Điều này tuyệt đối phải giữ kín! Sakai, ta không muốn thấy các con tranh giành, đấu đá! Người trị vì Vương triều là ai không quan trọng bằng việc bách tính được hưởng thái bình! Thanh kiếm trên tay con chỉ nên dùng để bảo vệ non sông chứ không phải đẫm máu những người vô tội!
. . .
Được Thân vương giao phó nhiệm vụ trừ khử Công chúa khi lên núi Vọng Nguyệt nhưng sau cùng, Sakai chẳng đủ nhẫn tâm. Cậu đinh ninh trở về sẽ tự thú với Vương phi và xin bà tha thứ. Tiếc là cậu chậm một bước, chỉ còn lại tấm bài vị lạnh lẽo. Đối với một đứa trẻ làm sao hiểu thâm sâu nội tình chốn hoàng cung. Cậu cho rằng do bản thân sai quấy nên Vương phi tự vẫn.
Lo ngại Sakai lỡ lời làm hỏng chuyện, Thân vương ngang nhiên quở trách:
- Nam nhi không được khóc! Cứ thế này, Mẫu phi con sao có thể ra đi thanh thản?!
- Hai người gạt con! Nếu hai người không bảo con làm vậy, Mẫu phi đã không giận, không bỏ rơi con! Con ghét hai người!
Sakai xô mạnh Thân vương, trừng mắt nhìn ông và Quốc sư rồi vụt chạy. Ngang qua cửa, cậu bắt gặp Hira run rẩy bám vào cột, sợ đến tím tái.
. . .
Trận chiến thất bại thảm hại, Natsu tử nạn chốn xa trường, Hikari mất tích còn Hakusho cự tuyệt mà rời khỏi đội. Nỗi đau chưa dừng, Sakai nhận tin dữ từ kinh thành. Thân vương bệnh nặng qua đời, triệu tập cậu về gấp.
Trước mộ phần cha, Sakai thinh lặng. Dù luôn bất thuận với Thân vương nhưng bấy giờ, ông là người thân duy nhất của cậu.
- Do bệnh nặng sao?
Cậu cười khẩy, uất hận nghẹn đắng ở cuống họng. Cơ thể gồng cứng, nắm tay bấu siết nhau. Dường như quá sức chịu đựng, Sakai ngã khuỵu, rơi vào trạng thái hôn mê. Quốc sư đỡ cậu, sốt ruột gọi lớn:
- Sakai, Sakai!!!>>
Cuốn theo câu chuyện của Công chúa, cả bọn trầm ngâm hẳn. Toji chợt dấy lên nghi hoặc, hỏi thẳng:
- Thường thì những người thiền tịnh cầu an rất hiếm khi nghĩ quẩn! Sao lại tự tử nhỉ? Liệu có uẩn khúc gì chăng?
- Lúc đó còn nhỏ quá, tôi chưa rõ thực hư! Chỉ nghe nói Vương phi xuất thân là Công chúa nước láng giềng, sang Semino hoà thân! Khi lâm chung, ngọc thể phải được giữ nguyên vẹn, tránh bị quấy nhiễu nên không thể tiến hành điều tra!
Hira thở dài, bất lực giải thích. Bế tắc, Toji đành tặc lưỡi cho qua.
Một vài con đom đóm bay vào khuôn viên hồ, Chishi kéo tay Tamo, chỉ cho cô:
- Tamo, đom đóm kìa!
- A, đẹp quá! Tớ sẽ bắt bỏ vào vỏ trứng!
Tamo hí hửng, nhanh chóng lội vô bờ, khoác sơ lớp nội y giao lãnh rồi đuổi theo bọn đom đóm. Hira phấn khởi chẳng kém, đòi tham gia cùng nhưng bị cả bọn giữ lại. Toji khanh khách cười:
- Cứ để Tamo bắt đi! Tôi muốn nghe thêm vài chuyện ở Vương triều này!
- Đúng vậy! Sẵn dịp cô kể nốt nhé, Công chúa!
Norido và Chishi đồng thanh tán thành.
Đuổi bắt đom đóm vào cánh rừng già, Tamo đuối sức, thở hồng hộc. Một bóng người cao lớn chắn ngang trước mặt cô, che khuất nửa ánh trăng.
- Tamo, nàng đi đâu đấy? Ăn mặc phong phanh thế kia... còn ra thể thống gì?!!
- A... tôi sợ đom đóm bay mất nên chỉ kịp khoác áo... nhưng đâu tới nỗi nào, có phải không mặc gì đâu!
Cứ sơ hở là nghe Tướng quân mắng, Tamo giận lẫy, bĩu môi. Cô hiểu cậu lo lắng cho mình nhưng trách vậy hỏng mất tâm trạng rồi. Lớp giao lãnh trắng mong manh đã đủ khiến người ta nóng mắt, cô còn thêm câu "Có phải không mặc gì đâu!" thì e rằng giúp đối phương gia tăng nhiều suy tưởng.
- Nàng đang khiêu khích ta à?
Sakai hậm hực, đảo mắt tránh né, đồng thời phủ áo choàng che chắn Tamo. Cô tròn xoe mắt, thình lình tủm tỉm cười. Nha đầu tóc cam suốt ngày bày đủ trò thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro