Chap 70: Nến treo trước gió
Tẩu thoát thành công, Kanako tím tái mặt mài, hớt hải chạy về thì gặp Sakai ngay cổng chính. Cô liền hành lễ không quên gửi đôi lời thăm hỏi:
- Quận vương, trời đã khuya rồi không tiện ra ngoài! Người có việc gì cứ sai bảo tôi!
- Thật sao?
Sakai cười phì một tiếng, cảm thán trước sự thành khẩn của cô. Thái độ bất thường vô tình gây áp lực cho Kanako. Mới thoát chết trong gang tấc, giờ tiếp tục rơi vào tình cảnh nan giải, cô trở nên lúng túng:
- Quận vương, Người có việc gì xin cứ sai bảo!
- Ban nãy uống hơi nhiều, cảm thấy người không được khoẻ! Nghe nói trà giải rượu cô pha rất hiệu quả, ta thật sự muốn thử qua!
Sakai cố nói chậm từng lời để đối phương nắm được dụng ý cũng như nhận ra bốn chữ "trời cao đất dày" là gì. Nghe tới đây, Kanako hiểu ra mọi chuyện, vội vàng quỳ xuống, khẩn xin:
- Quận vương, do tôi nhất thời suy nghĩ nông cạn, xin Người khai ân đại xá!
- Cô muốn khai ân đại xá cho việc gì? Mạo danh Quận vương, sử dụng thuốc cấm hay là hành thích nữ tử của ta?
"Keng" - mũi kiếm sắc lẹm kề sát bên cổ Kanako. Sakai chẳng giữ được bình tĩnh, lập tức lên giọng.
- Cô là người của Vương phủ, chắc cũng rõ tất cả những điều này đều đáng tội chết!
Một khi Quận vương đã quyết thì khó lòng thay đổi được cục diện, cô đành đánh liều trông cậy vào uy danh của Quốc sư Claus - người đưa mình vào Vương phủ, cũng là người mà cậu ta cung kính nhất từ trước tới giờ.
- Quận vương! Xin Người nể mặt tôi tận trung với Vương phủ suốt bao năm, xin Người nể mặt Quốc sư Claus mà cho tôi một cơ hội tiếp tục cống hiến!
- Năm đó chỉ nhờ cô viết giúp vài lá thư, chẳng ngờ có ngày bị mạo bút tích, gây ra hậu quả khôn lường! Là do ta khinh suất! Hai chữ tận trung của cô, ta không nhận nữa! Từ nay về sau, cô không còn liên can gì đến Vương phủ, nhiệm vụ bảo vệ Công chúa, ta sẽ giao người khác đảm nhận! Cô đi đi!
Kết câu lạnh lùng, Sakai rút kiếm về, chừa đường sống cho Kanako. Dẫu vậy, cô ta vẫn chưa biết thân biết phận, bất cam mà nắm lấy tà áo cậu, tiếp tục van nài.
- Quận vương, xin Người suy xét lại! Tôi quả thực không còn nơi nào để đi!
- Buông ra trước khi ta đổi ý!
Sakai hắng giọng, kèm theo ánh mắt lạnh băng và âm thanh ken két từ vỏ kiếm bị siết chặt. Bấy giờ, bàn tay cố chấp kia mới buông xuống, Kanako rời đi ngay trong đêm tối.
"Cốc-Cốc-Cốc" - Tamo định thổi tắt ngọn đèn thì nghe gõ cửa. Đã canh ba rồi mà ai còn đến tìm. Trông thấy Công chúa ôm gối, khúm núm đứng bên ngoài, cô chẳng khỏi sửng sốt, hỏi:
- Hira, chuyện gì vậy?
Tamo dắt Hira vào trong, rót cho Công chúa một tách trà rồi ngồi chờ đợi câu trả lời. Nhưng mãi không thấy phản hồi mà bộ dạng sợ hãi của vị khách lúc nửa đêm này càng làm Tamo lo lắng. Cô kéo ghế lại gần, xoa xoa vai trấn an Hira:
- Bình tĩnh, bình tĩnh nào!
- Tamo à, có ma, ở đây có ma đó!
Hira túm lấy tay Tamo, cuống quýt báo tin chấn động. Báo ai không báo, báo đúng đứa sợ ma, Tamo xanh mặt, lắp ba lắp bắp:
- Ma... ma... ở đây?
- Tôi nghe nói khắp cung phủ này nơi đâu cũng có ma!
Công chúa cố gắng ghé sát tai Tamo thì thầm nho nhỏ. Kể từ giây phút đó xuất hiện người cùng hội cùng thuyền với Hira. Cả hai ngồi trên giường, mạnh ai nấy ôm chặt gối.
- Kanako đi đâu mãi không thấy về, tôi sợ quá nên mới qua tìm cô!
Hira phân trần, đảo mắt sang trông cậy vào nữ nhân tóc cam đang run như cầy sấy. Tamo ấp úng thú nhận:
- Nhưng mà... tôi... tôi cũng sợ!
Ớn lạnh sống lưng mà không gian cứ tĩnh lặng thế này thì hẳn cả hai sẽ thức tới sáng, với cả bản tính cũng tò mò nên cô đành liều mạng hỏi tới:
- Nhưng sao ở cung phủ này lại có ma?
- Ngày trước nơi đây từng xảy ra một cuộc đại chiến, tất cả mọi người trong cung đều bị sát hại! Tuy trong sử sách không ghi chép nhưng cô nghĩ xem tại sao cổ trấn lại có nhiều khu vực bị phong toả như vậy! Chắc chắn do oan hồn của họ vẫn còn lởn vởn xung quanh!
Công chúa níu áo, nép vào người nha đầu tóc cam, khe khẽ kể lời thiên hạ đồn đoán y như thật. Tamo sởn gai ốc, chẳng dám thở mạnh nữa.
- Thảm... thảm sát ư?
Nến tàn quá nửa thân, ấy vậy mà không lúc nào cháy đủ mười tám ngọn. Đôi tay Toji lạnh đến tê cóng, lẩy bẩy liên hồi, muốn châm lửa qua bấc nến khác cũng khó khăn muôn phần. Bao nhiêu nhẫn nại, bao nhiêu thành kính cũng chẳng khiến Mão thần động lòng. Cô cười khẩy một cái, tự trách bản thân không biết lượng sức, tự hổ thẹn vì sự yếu hèn của mình.
- Nếu cô đến đây để xin cho hắn thì vô ích thôi!
Nghe giọng Sakai quả quyết, Toji giật mình, ngước lên đã thấy cậu ta đang đứng thắp hương. "Hắn" mà Tướng quân đề cập là ai. Toji vừa hốt hoảng, vừa nghi hoặc. Trước mắt, cô đành giả vờ lảng tránh hòng thăm dò đối phương:
- Cậu nói gì vậy... tôi không hiểu!
Sakai cười phì, lặng thinh ngẩng đầu chiêm ngưỡng pho tượng Mão thần sừng sững. Ngày cậu phát hiện sự thật về Quân sư, trời cũng rét buốt, rét buốt hệt trái tim của cậu ta.
<<
- Chỉ một mẩu giấy đã đoán được rồi sao? Không hổ danh Quận vương trí dũng song toàn!
Yuki vỗ tay tán dương nhưng lại với điệu bộ cao ngạo, tự đắc. Đây là dáng vẻ kẻ đã gây ra từng ấy tội lỗi, lừa dối đồng đội, gắp lửa bỏ tay người đấy sao. Sakai không muốn tin cũng chẳng thể chấp nhận được. Cơn giận cào nát ruột gan, khoé mắt cậu đỏ đục, môi cố bật lên từng tiếng:
- Tại sao? Chúng ta đã từng thề nhất kiến trung kiên... tại sao vậy Yuki?
- Lời thề trẻ con đó? Tôi cứ tưởng mỗi mình Thống lĩnh tin thôi chứ!
Quân sư hanh hách cười lớn, tỏ ý tiếc thương cho sự ngu muội kia. Điều bọn họ trân trọng nhất bị coi rẻ mạt, căm phẫn dồn nén bất thành, Sakai túm lấy vạc áo Yuki, thẳng tay đấm đến toé cả máu. Những tưởng cú đấm ấy sẽ giúp cậu ta thức tỉnh, trái lại đẩy mọi thứ đi xa hơn.
Yuki chùi vệt máu ở khóe mép, sau, cho vào miệng nếm thử. Mùi máu tanh nồng, nụ cười điên dại biến chất hé rộng trên môi cậu. >>
Chuyến viếng thăm đến đây đủ rồi, Sakai cúi mặt xuống đã va phải ánh mắt thất thần của Toji. Có vẻ cô đang sốt ruột chờ phản ứng tiếp theo từ cậu. Hoá ra, Thế gian vẫn còn có người rũ bỏ đạo lý, bất chấp bảo vệ kẻ tàn độc như vậy. Nên mừng cho hắn hay tiếc cho cô đây.
Trong kiếp nhân sinh, bất cứ ai đều không thể tránh khỏi sai phạm nhưng vùi chúng vào quá khứ hay dẫn chúng đến tương lai chính là sự lựa chọn. Có những sai phạm khi đã lún sâu, thật tâm rất khó để quay đầu. Khi mười bảy ngọn nến tắt lịm, chí ít ngọn thứ mười tám còn cháy le lói trên tay Toji. Phải chăng hy vọng ấy phải do chính cô tạo dựng.
- Thay vì xin tội giúp hắn, cô hãy xin Mão thần cho bản thân một trái tim mạnh mẽ để vượt qua giông tố sắp tới!
Câu Tướng quân nhắn nhủ mang theo hàm ý tuyên bố rằng cậu đã biết rõ ngọn ngành. Toji nghiến chặt răng, sợ vô tình nói những điều không nên nói. Nấn ná lâu chỉ tổn khiến cô nặng lòng hơn, Sakai quay phắt đi.
- Tại sao... Tại sao cậu không tố giác cậu ta chứ hả?
Nghe giọng Toji gào khóc thê thảm sau lưng, Sakai trút hơi thở dài. "Tại sao" - liệu cô cần lý do hay cần đồng minh.
- Thế tại sao cô không làm vậy?
- Tôi...!!!
Toji cứng họng, gượng cười bất lực. Trãi qua nỗi dày vò tâm can, đứng giữa vách ngăn sự thật và dối trá, Tướng quân trao cô chiếc "chìa khoá" mà cậu nắm giữ suốt bấy lâu nay:
- Tảng băng nào cũng từng là nước cả! Toji, hãy giữ vững ngọn lửa trên tay, đó là thứ duy nhất giúp hắn ta trở lại!
Sau khi Sakai rời khỏi, Toji bắt đầu chiêm nghiệm khoảng thời gian vừa qua. Cô ngắm nhìn ánh sáng đơn độc nhỏ bé, bất tri bất giác mỉm cười.
- Mão thần, dù phải đánh đổi cả mạng sống tôi nhất định sẽ giúp Yuki hoàn lương! Xin Ngài hãy tiếp thêm sức mạnh cho tôi!
"Phừng - phừng - phừng" - những ngọn nến đồng loạt bùng cháy, vẹn mười tám chẳng thiếu chẳng thừa.
Gió ngừng thổi, tiết trời cũng dịu dàng hơn, Toji sau cùng đã cảm nhận được hơi ấm từ ánh sáng kia.
<<
Hàng nghìn bước chân huỳnh huỵch khiến cả đất trời rung chuyển. Tiếng la hét kêu cứu thất thanh đến chói tai. Tamo gợn mình chứng kiến diễn cảnh bát nháo, quân lính đánh nhau, tàn sát người trong cung phủ. Đau đớn hơn những người bị sát hại hoàn toàn không có khả năng phản kháng, mặc họ dập đầu cầu xin tha mạng thì kết cục vẫn nằm dưới lưỡi kiếm vô nhân tính kia.
Một cung nữ thôi thóp, lết đến, với tay ôm chân Tamo. Cô ngồi thụp xuống, hối hả đỡ lấy cô ta.
- Công chúa... cứu... Công chúa...!!!
Cung nữ nói được vài câu rồi trút hơi thở cuối cùng. Tamo chưa kịp hoàn hồn, toán lính đã ập tới, dẫn đầu là tên tướng cao to, khoác bộ giáp vương đầy màu. Cô chẳng có vũ khí, chẳng vớ được gì tự vệ, buộc phải chọn cách bỏ chạy.
Nấp vào góc phòng tối, Tamo dõi theo bóng quân lính ráo riết truy sát bên ngoài. Bọn chúng lụt soát từng phòng, gặp ai giết nấy, không chút do dự. >>
Hira bị nhịp tim thình thịch bên cạnh doạ cho thức giấc. Cô vội lay mạnh nha đầu ngủ mớ dậy.
- Tamo... Tamo... cô sao vậy? Đừng làm tôi sợ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro