Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 66: "Tỉ võ chiêu thân"

Tamo khoác bộ lễ phục năm mới của Sakai rồi buộc cao tóc, cải nam trang nhằm "hợp lệ hoá" trong trận tỉ thí.

- Tên Tướng quân đó ai bảo về muộn chứ! Xem như tớ "khai trương" giúp bộ đồ tết này!

Quan sát cô luộm thuộm khi diện trang phục quá khổ, Toji thở dài, cảnh báo:

- Rộng như vậy sẽ bất tiện cho cậu đấy!

- Không sao! Nhiêu đây thấm tháp gì!

Tamo cười phì, cố xoắn ống tay áo cho gọn. Norido càng nhìn càng ngứa mắt, liền bước đến giúp cô. Có sự hỗ trợ từ lang y dù bệnh tật hay quần áo đều được "chữa lành".

Tiến lên khán đài, Tamo hí hửng vẫy chào cả nhóm đứng phía dưới.

- Trận đấu hôm nay vô cùng đặc biệt vì có sự góp mặt của một vị nữ hiệp hào kiệt, chính là Tamo cô nương!

Chủ quản giới thiệu đồng ý rằng oách cực nhưng Tamo lại ngượng chín mặt. Nếu biết nữ nhân được tham gia thì việc gì cô phải cất công cải trang, đã vậy còn bị phát hiện tức khắc, quả thật là vô nghĩa.

Hakusho ôm bụng bật cười nghiêng ngả mà chế giễu:

- Ngây thơ hết phần thiên hạ! Cô ta nghĩ chỉ cần mặc trang phục nam nhi và cột tóc cao là cải trang thành công sao?

Câu nói cuối cùng của cậu khiến Hira lưu tâm, bất tri bất giác nhớ đến một người.

Tiếng chiêng vang rền báo hiệu cuộc tỉ thí chính thức bắt đầu. Nhờ chăm chỉ luyện tập kết hợp kinh nghiệm chinh chiến xa trường nên tất cả đối thủ đều không ngước nổi mặt trước đường kiếm điêu luyện của Tamo. Chishi vỡ oà, tán dương nhiệt liệt:

- Tamo giỏi quá, giỏi quá!

- Đúng là có dịp mở mang tầm mắt! Tôi cũng muốn thử so tài cao thấp một trận với Tamo!

Hakusho phấn khích theo, hoàn toàn bị màn tỉ võ đầy mãn nhãn cuốn hút. Năng lượng nhiệt huyết bùng cháy từ Tamo toả lan xuống dưới khán đài, xóa tan cảm giác ái ngại ban đầu của các vị bằng hữu. Bấy giờ, họ chẳng còn coi rẻ trận tỉ thí này nữa mà hào hứng hoà vào đám đông, cỗ vũ cho nha đầu tóc cam.

Tamo được tiếp thêm động lực, cười đắc chí khi nghĩ giải thưởng sớm muộn gì cũng nằm gọn trong lòng bàn tay mình.

Chỉ còn duy nhất một đối thủ. Hắn ta bước lên võ đài, mái tóc dài trắng toát cùng ánh mắt đỏ ngầu làm Tamo đứng hình vài giây. Rõ ràng cô không hề quen biết hắn nhưng nhìn ngoại hình bên ngoài trông rất giống ai đó. Nhưng rốt cuộc là ai.

Tên đối thủ vừa có lợi thế về cơ bắp, vừa có kỹ năng kiếm thuật xuất chúng. Mỗi lần hắn tung chiêu đều cực kỳ mạnh mẽ, nội lực dồi dào cuồn cuộn chảy. Tamo chẳng dám khinh suất, vung kiến phản công dứt khoát, nhanh chóng đẩy hắn thụt lùi về sau. Bước chân hắn sắp chạm vào vạch kẻ, nếu vượt qua ranh giới này đồng nghĩa với việc thua cuộc.

Khán giả bên dưới hò hét ầm ĩ, hồi hộp theo sát nhất cử nhất động của cả hai bên. Tên tóc trắng vốn tham gia nhiều cuộc tỉ thí tương tự, học được mánh khóe gian lận nên chẳng e ngại mà sử dụng ngay.

Hắn lẻn rút ra một mũi kim nhỏ, đầu nhọn có tẩm độc, đầu còn lại cột sợi chỉ mỏng để dễ dàng thu hồi sau khi hoàn thành kế hoạch.

- A!!!

Đột nhiên cảm thấy vùng cổ nhói lên, Tamo vội lấy tay xoa xoa. Chất độc lập tức phát tán khiến cơ thể cô dần tê liệt, đầu óc có chút choáng váng.
Mơ mơ hồ hồ, tay Tamo vẫn giữ chặt thanh kiếm, quyết không khuất phục.

"Két, két" - hai bên áp sát, lưỡi kiếm cắt vào nhau, điên cuồng giằng co. Nhìn sâu vào ánh mắt đỏ sậm của hắn, một hình ảnh kỳ lạ tái hiện trong tiềm thức cô.

<<
Con ngươi hắn đượm sắc máu đỏ vô hồn, chậm rãi tiến gần Tamo. Hắn giơ đôi bàn tay lạnh lẽo ra, môi khẽ mấp máy:

- Narumi!>>

Đầu Tamo đau điếng, não căng thẳng tột độ, tim rối nhịp và bàn tay run rẩy liên hồi. Cô nghiến chặt răng, cố kiềm nén cho qua cơn co giật.

Tên đối thủ mừng thầm vì thủ đoạn thành công vượt hơn mức mong đợi. Hắn chớp lấy cơ hội, vung kiếm càn quét, hất tung vũ khí của Tamo.

Thanh kiếm lướt đến ngang cổ, Tamo ngã người về sau tránh né. Nhưng dây buộc tóc bị cắt đứt, mái tóc cô bung xoã bay ngược lên.

"- Chuyện gì đã xảy ra chứ?"

Thấy ánh mắt mình phản chiếu dưới lưỡi kiếm đối thủ, Tamo mới sực tỉnh, nhận thức được nguy hiểm kề cận. Trước khi tiếp đất, cô duỗi thẳng cẳng, ngáng ngang chân hắn khiến hắn cũng ngã chỏng trơ ra.

Hắn nuốt cục tức chẳng trôi, dùng kiếm đâm liên tục xuống người Tamo. Trận tỉ thí có vẻ không còn đơn thuần là cuộc thi nữa rồi.

Tamo tránh né, lăn nhào đến nhặt lấy thanh kiếm của mình rồi phóng vút mạnh đến hắn.
"Beng" - sau cú va chạm, thanh kiếm hắn ta gãy đôi, còn thanh kiếm Tamo ghim xuyên qua bảng tên người đăng ký tham dự.

- Aaaaaa!!!

Gã điên đó gào thét, túm cổ Tamo, nhấc bổng lên. Mặc kệ cô vùng vẫy, hắn ta siết mạnh tay như muốn bóp ngạt chết cô vậy. Chứng kiến hành động tàn bạo, dân chúng vừa sốt ruột, vừa bức xúc mà xì xầm:

- Này... này ... hắn định lấy mạng vị cô nương ấy thật à?

"Bốp" - Quá sức chịu đựng, Hiro lao lên võ đài, gạt phăng tay hắn ra rồi đấm cho một phát tối tăm trời đất.

- Tamo!!!

Cậu vội dìu Tamo dậy, kiểm tra xem cô có bị thương chỗ nào không.

- Trưởng bối...!!!

Tamo thở hồng hộc, mặt mày trắng toát, cố bám lấy cánh tay Lý sư.

- Không sao... không sao rồi!

Phát hiện vết đỏ trên cổ nha đầu tóc cam, Hiro căm phẫn, sôi sục cả ruột gan.

"- Tiểu nhân!"

Tên đối thủ dù đã trượt khỏi vạch kẻ vẫn cố chấp thừa lúc Lý sư đang lấy thuốc giải cho Tamo thì trở lại đánh lén cả hai.

"Ầm" - Một thanh kiếm lớn từ trên cao cắm trực diện xuống sàn đấu khiến hắn ta bị hất bay khỏi khán đài, trọng thương nguy kịch.

Sau làn khói mù mịt, sắc đỏ huyết toát ra từ lưỡi kiếm như thiêu đốt những con mắt của thế nhân.

- Là Xích Nguyệt Đoạn Linh kiếm?

Nhận ra bảo kiếm huyền thoại, Hakusho không giấu được sự trầm trồ.

Xích Nguyệt Đoạn Linh kiếm là bảo kiếm do tiểu vương triều Taido rèn đúc liên tục suốt ba năm, cũng là món vũ khí độc nhất vô nhị ở thời đại lúc bấy giờ. Ngoài độ chế tác công phu, vượt bậc, Xích Nguyệt Đoạn Linh kiếm còn có khả năng hấp thụ linh khí từ trăng máu, trở thành bảo kiếm mà vạn người khao khát.

Tuy nhiên, do tích tụ quá nhiều linh khí, bảo kiếm Taido dần biến chất khiến bất cứ ai chạm vào nó, nhẹ thì bị rút cạn linh lực, tệ hơn sẽ hoá tâm ma. Người duy nhất miễn nhiễm, điều khiển được Xích Nguyệt Đoạn Linh kiếm chính là thái tử Yuu. Tương truyền, thái tử Yuu đã dùng bảo kiếm này thanh tẩy Bạch Long, sau đó sáp nhập hai vương triều Taido và Sudo thành đại vương triều Sudo.

Từ ngày Yuu Đại đế nhập thổ vi an, Xích Nguyệt Đoạn Linh kiếm cũng nằm yên phận ở kinh thành Thiên Hoa. Thấm thoát một ngàn năm trôi qua, trong một đêm trăng máu, bảo kiếm ấy bất ngờ thức tỉnh, phá vỡ thành trì, bay về hướng Vương triều Semino.

- Không lẽ nào...!!!

Chẳng riêng gì Thống lĩnh, nếu là con dân Vương triều Semino đều đoán được danh tính người sắp xuất hiện.

Giữa khoảng không, bóng dáng vị nam nhân bất phàm, đứng hiên ngang trên đầu cán kiếm. Ánh mắt này, gương mặt này, chẳng thể sai, Tamo mừng rỡ hét lên:

- Sakai, là Sakai! Cậu trở về rồi sao?

- Về đúng lúc lắm người huynh đệ!

Hakusho bật cười lớn, phấn khởi khôn xiết. Sau, cậu nhếch môi một cách ma mị:

- Mang cả Xích Nguyệt Đoạn Linh kiếm! Kì này Tướng quân của chúng ta chơi lớn rồi! Thú vị, rất thú vị!

- Sao lại dùng bảo kiếm ở đây chứ?

Trái ngược với chàng Kiếm khách, Shin bày tỏ thái độ quan ngại.

Chủ quản cuộc thi hoan hỉ đến diện kiến Sakai, tân bốc chẳng ngớt lời:

- Cuộc tỉ thí hèn mọn này được Quận vương để mắt chính là phúc phận của tiểu nhân! Quả nhiên chỉ có tay kiếm bậc nhất Semino như Quận Vương mới xứng sở hữu Xích Nguyệt Đoạn Linh kiếm! Giải thưởng hôm nay xin dành cho Quận Vương!

- Chủ quản, ông có nhầm không? Tên kia rõ ràng đã bị tôi đánh bại!

Hiro phát cáu khi chủ quản đổi trắng thay đen, tuyên bố sai lệch như thế. Ông ta ngại lớn chuyện ảnh hưởng đến uy tín, cũng sợ phật lòng Quận vương, bèn đánh liều đưa ra đề nghị:

- Nếu các vị cảm thấy bất phục, chúng ta có thể đánh thêm một trận!

- Không, không cần đâu! Sakai và chúng tôi là một đội, ai thắng cũng như nhau mà!

Tamo hớt hải, xua tay phản đối thay cho họ. Sakai chưa từng có ý định hơn thua nhưng nghe hai từ "chúng tôi", cậu lại khó chịu ra mặt.

Soi thấu tâm can tình địch, Hiro nắm lấy tay Tamo, kéo lùi ra sau rồi khẳng khái chấp thuận:

- Được, vậy mong Quận vương chỉ giáo rồi!

- Trưởng bối...!!!

Tamo cuống quýt, nài nỉ Lý sư chẳng xong, liền quay sang thuyết phục Sakai:

- Sakai, đúng là tên lúc nãy đã ngã qua vạch! Phần thắng này cậu nhường Trưởng bối được không?

- Không!!!

Tướng quân thẳng thừng trả lời, một tiếng cộc lốc và lạnh tanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro