Chap 65: Gỡ mối tơ vò
- Xin chào... chào cậu, Chishi!
Tamo đứng chống tay vào thành cửa, vẫy vẫy chào khách quý với nụ cười ngờ nghệch. Tự nhiên được đón tiếp thế này, Chishi chớp chớp mắt, khó hiểu:
- Tamo, sao thế?
- Chà chà, trời đêm hôm nay đẹp dữ thần! Hay bọn mình ra ngoài dạo xíu nha!
Tamo ngoái đầu ra sân, giả vờ khen lấy khen để rồi đề nghị.
- Không tiện đâu! Tớ có việc muốn nhờ cậu, phải ở trong phòng mới được!
Chishi quả quyết chắc nịt, kèm theo hành động bước một mạch vào trong, đóng sầm cửa lại.
- Chishi vào rồi, phòng ấm áp hơn hẳn nè!
Tamo ho hắng, lớn tiếng "cảnh báo" ba vị bằng hữu đứng sau bức rèm. Ngày thường biết bạn mình hay bất ổn nhưng hôm nay có gì đó lạ lắm. Chishi đặt hộp bông băng xuống bàn, dè dặt hỏi:
- Cậu ổn không vậy?
- Làm gì ổn! À... cậu ngồi đi, ngồi đi nào!
Tamo vội kéo ghế ra, ấn vai Chishi cho cô an toạ, tất nhiên là tư thế xoay lưng với rèm che. Mấy khi có dịp nhờ vả mà thái độ như "gà mắc tóc" kia khiến Chishi phát dỗi, nặng xịt mà rằng:
- Vết thương tớ còn hơi đau, ban nãy đã thử tự băng bó nhưng khó quá! Norido đang bận điều chế thuốc, Toji thì tớ gõ cửa mãi mà chẳng thấy hồi âm nên mới qua làm phiền cậu!
- Bậy bậy, phiền gì đâu! Được rồi, cởi áo ra đi, tớ thay băng cho!
Tamo bị đẩy vào trạng thái rối rắm, vừa hối hả thúc giục vừa giúp Chishi thay y phục.
- Này, các cậu nhìn gì chứ?
Shin lập tức khép rèm, lườm nguýt Hakusho và Hiro đang tò mò hóng chuyện, hạ giọng răng đe cả hai.
Thấy bức rèm đối diện rung chuyển, Tamo chợt nhớ trong phòng này còn có các vị khách tạm trú khác. Huynh đệ bọn họ vốn không sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm nhưng lại thích trốn cùng nơi cùng chỗ, chẳng biết nên khóc hay cười đây.
- Chishi, chờ chút! Tớ hỏi việc này!
Tamo cài nút áo Chishi cho chỉnh tề rồi mở lời.
- Rốt cuộc tại sao Sakai ngăn cản chuyện của cậu và Thống lĩnh? Nếu hôm nay cậu không giải thích rõ ràng, tớ sẽ tẩn cậu ta một trận rồi nói cho Shin biết đấy!
- Tamo, đừng làm vậy! Tướng quân không có bắt ép tớ, là quyết định của tớ thôi!
Chishi hoảng hốt, túm chặt tay áo Tamo, nài nỉ.
"- Sakai ngăn cản Chishi sao?"
Shin hết sức kinh ngạc, chẳng thể tin vào những gì mình vừa nghe. Cậu biết từ thuở bọn họ còn nhỏ, Sakai đã luôn gán ghép cậu và Công chúa nhưng tới mức dùng hạ sách này thì quá vô lý.
Chơi trò đọ mắt, Tamo gây áp lực, buộc Chishi đưa ra câu trả lời thoả đáng nhất.
- Vậy cậu nói đi!
- Thật ra... tớ nghĩ Sakai nói đúng! Nếu nên duyên cùng Công chúa, Shin sẽ trở thành một đấng minh quân, cai trị Vương triều này! Như thế thật là tốt!
Chishi siết chặt lòng bàn tay, miệng gượng cười mặc cho đôi mắt đỏ hoe lên từ lúc nào.
- Đôi khi, tớ muốn nghe thầy Makoto, cứ xuôi theo cảm xúc, thử ích kỷ mà ôm lấy cậu ấy! Nhưng... bàn tay tớ chẳng chịu nghe lời... tớ...!!!
Nước mắt cô nối nhau lăn dài trên gò má, tiếng nấc nghẹn ngào bóp nát cả không gian.
- Đủ rồi! Đủ rồi đó!
"Rẹt" - Thống lĩnh nổi cơn thịnh nộ, thẳng tay xé rách tấm rèm che. Trong giây nghẹt thở ấy, ai nấy đều im bặt, gồng cứng cả người.
- Tamo, chuyện gì... chuyện gì thế? Tại sao Shin và hai cậu ấy lại ở đây?
Chishi thót tim, nói không nên lời. Ba mươi sáu kế, giả điên bỏ chạy là thượng sách, Tamo áp dụng ngay:
- Ý chết, nãy Norido kêu tớ qua phụ điều chế thuốc! Tớ đi trước nhé!
- Đúng đúng, Norido cũng nhờ cả tôi nữa! Dạo này hay quên ghê!
Hakusho rối rắm theo, hớt hải đào tẩu chung với Tamo. Có phước cùng hưởng, có họa mạnh ai nấy trốn, Hiro thở dài bất lực, liền gật đầu chào Shin và Chishi rồi bước vội khỏi phòng.
- Hai vị, xin cáo từ!
Đám ồn ào đã bỏ trốn cả rồi, giang phòng im ắng hẳn.
- Cô nghĩ trở thành Đế Vương sẽ tốt sao? Cô nghĩ đó là điều tôi cần sao?
Ánh mắt Shin nhuốm sắc đỏ sẫm, giận dữ đến mức sôi sục tâm can, cơ thể không còn tự chủ mà điên cuồng run rẩy. Đối với cậu chẳng có gì tàn nhẫn bằng việc người thương mạc nhiên chọn cách rời đi vì muốn "tốt" cho cậu, hay chí ít họ nghĩ như vậy sẽ "tốt" cho cậu.
Ngày trước, khi đất nước lâm vào cảnh chiến tranh loạn lạc, đôi vợ chồng trẻ vì sợ con trai long đong cơ hàn, tính mạng như đèn treo trước gió nên gửi con cho thầy Makoto nuôi nấng. Nhưng họ không biết rằng, trái tim cậu bé đã chết dần chết mòn trong chờ đợi. Cậu trưởng thành dưới sự nâng đỡ và tình yêu thương của thầy, học được cách đối nhân xử thế, luôn bao dung, tử tế với thế gian. Eo le thay, vì lòng tốt ấy mà cậu vô tình vùi dập đoá anh đào vừa chớm nở, để rồi giờ đây cậu lại tiếp tục trở thành "nạn nhân" của chữ "tốt".
Vòng lặp ngớ ngẩn cố tình xoay chuyển để Shin ngộ ra kẻ đáng oán trách nhất chính là bản thần mình. Âm giọng cậu trở nên khàn đặc, giọt nước mắt nóng hổi chảy dài xuống vạc áo.
- Đừng rời xa tôi! Nếu cô thật lòng muốn tốt cho tôi, xin đừng rời xa tôi!
- Shi..Shin...!
Chishi thổn thức, lặng lẽ lau đi dòng lệ của Thống lĩnh rồi đặt lên môi cậu một nụ hôn thay cho câu trả lời.
<<
Màng đêm phủ xuống một lớp sương mờ ảo, không gian thanh vắng bị đánh tan bởi âm thanh leng keng từ hàng trăm chiếc chuông gió. Con đường lát đá lạnh ngắt xuất hiện trước mắt, hai bên là dãy hoa bỉ ngạn đỏ rực màu tang tóc. Bàn chân trần vừa lê được vài bước đã tê cóng, trĩu nặng.
"- Sự tò mò bám trên vai... này cô gái nhỏ, ngươi hãy mau đặt nó xuống... hoặc là đi theo chúng tôi... lời giải đáp ở phía cuối con đường này...!!!"
Tiếng hát tỉ tê ngay bên tai Toji. Một, hai, ba, bốn - những đôi mắt rướm máu lần lượt hé mở xung quanh cô. >>
- Aaaa!!!
Giữa canh năm bị doạ cho hồn xiêu phách lạc, Toji ngồi bật dậy, co rúm người, mồ hôi chảy đầm đìa. Chưa hết bàng hoàng, cô lại bắt gặp bóng đen lấp ló ngoài cửa.
- Ai... ai... đó?
Toji tiết chế nỗi sợ hãi, lên tiếng hỏi. Bóng đen chẳng phản hồi gì. Điều này còn đáng sợ hơn. Cô thắp ngọn nến trên bàn trà rồi hít một hơi thật sâu, tiến về phía cánh cửa.
"Két - Két" - Cánh cửa từ tốn mở ra, không có ai cả. Không có ai cả. Toji tự nhủ do cơn ác mộng khiến bản thân lú lẫn rồi.
"Phụt" - Cơn gió lớn thổi qua, ngọn nến vụt tắt. Cô giật mình, xoay người vào trong, quát lớn:
- Ai đó!!!!
"- Không thể nào! Không thể nào!"
Biết mình đã trúng kế, Toji hốt hoảng lao đến góc giường, xới tung mền gối lên. Đúng như dự đoán, cuộn tranh bốc hơi không chút dấu vết.
Ngày thứ hai tại Thiên Hoa cổ trấn, cả bọn theo chân Lý sư Hiro đi nhận y phục mới và tiếp tục tham quan phố xá.
- Bên kia sao lại đông như thế?
Hira ngong ngóng, dõi theo đám đông đang bu quanh khán đài lớn. Với kinh nghiệm bôn ba giang hồ bấy lâu, Hakusho cười phì, giải thích:
- Là tỷ võ tranh bảo vật hay chiêu thân gì đấy!
- Chiêu thân?
Norido tập trung vào hai từ này, thắc mắc hỏi lại. Chàng Kiếm khách liếc mắt sang nhìn cô, cười gian tà:
- Chính là đấm nhau giành thê tử! Ái chà, phải đến ngắm mỹ nhân quốc sắc thiên hương cỡ nào để tôi còn biết tham gia chứ!
- Được đấy! Sẵn tiện tôi cũng muốn thử loại thuốc mới bào chế!
Norido mặt lạnh như tiền, chép miệng nói bóng nói gió. Rùng sống lưng, Hakusho vội bàn ra:
- Thật thì tôi cũng chẳng có hứng thú gì đâu... haha!
- Tớ thấy hay đó Norido! Chúng ta đến xem thử đi!
Tamo chen vào, đề nghị cả nhóm đến xem dân chúng múa kiếm.
Võ đài sừng sững, bày trí khá khang trang. Tuy quy mô không mấy lớn nhưng lại chiêu mộ hàng chục thanh niên trai tráng. Ai nấy hừng hực khí thế, quyết tâm giành kỳ được giải thưởng.
- Bảo vật hôm nay là miếng ngọc bội phỉ thuý ngàn năm, có chạm khắc hình phượng hoàng vô cùng độc đáo! Ngọc bội này trải qua bao nhiêu đời vua chúa, sau đó lưu lạc trong nhân gian tới tận bây giờ!
Nghe chủ quản cuộc thi giới thiệu bảo vật, Hakusho bày tỏ sự tiếc nuối:
- Tưởng tỷ võ chiêu thân!
- Ngọc bội đó đẹp quá! Ta muốn có một cái!
Dẫu ở kinh thành, Hira sở hữu trang sức, ngọc bội nhiều vô số kể, thậm chí còn quý hiếm hơn cả bảo vật kia nhưng cô vẫn muốn có nó. Kanako nghe vậy, ngỏ ý muốn toại nguyện giúp Công chúa:
- Nếu Công chúa thích! Tôi sẽ hỏi mua đứt miếng ngọc đó!
- Đây là trận tỷ thí công bằng! Cô cũng nên nể mặt chủ quản và người tham gia một chút!
Chàng Kiếm khách phản đối ngay tức khắc. Hira xụ mặt, không muốn dùng phận Công chúa để gây khó dễ như trước nữa. Sau, cô đảo mắt sang những nam nhân cường tráng trong nhóm, tha thiết mong chờ.
Shin, Hakusho và Hiro hiểu ý định, liền ngó lơ, ái ngại trốn tránh. Nhằm cứu nguy ba vị bằng hữu khỏi phật lòng Công chúa, Yuki đứng ra giải thích thay:
- Cuộc thi nhỏ lẻ này vốn không phù hợp với thân phận chúng ta, thưa Công chúa! Nếu họ biết người triều đình tham gia sẽ nghĩ chúng ta cậy quyền, cậy sức, chèn ép con dân!
- Các cậu sợ mất mặt chứ gì? Thế thì để tôi! Tôi sẽ giựt giải về cho Hira!
Vấn đề to tát gì đâu, Tamo giơ nắm đấm lên, cười đắc chí với Công chúa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro