Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 60: Dòng lệ lạnh

Hakusho thúc ngựa chạy băng băng trên thảo nguyên rộng lớn. Với tốc độ này, lại ngồi phía trước, Norido dường như hứng trọn cả giá rét lẫn tiếng gió rít đến rợn người.

Thấu được, Hakusho lập tức giơ cánh tay, choàng qua đôi vai run rẩy của cô mà che chắn. Norido bỗng chốc bị hành động tinh tế ấy khiến cho cảm động khôn nguôi. Ngoái nhìn lên ánh mắt xa xăm của chàng Kiếm khách, trái tim cô trở nên đau nhói. Cuộc trò chuyện tối qua giữa cô cùng Công chúa và Yuki tái hiện dần.

<<

- Hikari... cô ấy là người như thế nào?

Norido siết chặt những ngón tay đan vào nhau, lấp lửng, nửa muốn biết sự thật, nửa muốn trốn tránh. Hira và Yuki ngần ngại nhìn nhau, cũng chẳng rõ có nên kể hay không.

- Tính cách của Hikari với Hakusho có rất nhiều tương đồng, cô ấy ngạo nghễ, hoạt bác lại đa tài! Nhưng cũng chính vì vậy mà cả hai vừa hợp, vừa khắc, cứ cãi nhau suốt, chẳng ai chịu nhún nhường!

Thông qua lời tường thuật của Công chúa, Norido phần nào mường tượng được khí chất toát ra từ vị nữ nhân kia. Thà rằng cô không đặt chính bản thân mình lên bàn cân thì khoé mắt đã chẳng cay như bây giờ. >>

- Gió lớn quá, cô có muốn đổi ra phía sau không?

Hakusho nghiêng đầu, khẽ thì thầm bên tai Norido. Hơi ấm từ giọng nói ấy phà phà vào cổ khiến cô bất giác giật mình, đỏ ngây mặt, ấp úng mở lời:

- Đi... đi nãy giờ hơi xa rồi! Hay là chúng ta về nhé!

- Đúng là xa thật! Vị bằng hữu cũng có vẻ mệt rồi! Tạm nghỉ một lát rồi hãy về!

Hakusho dáo dác ngó quanh, tìm kiếm chỗ nghỉ chân.

Giữa đêm rồi mà Quân sư vẫn chưa ngủ, lén lén lút lút đi ra bìa rừng. Hành tung khả nghi như vậy, Toji chẳng kìm nén được sự hiếu kỳ mà bám đuôi cậu.

Rút kinh nghiệm những lần trước, Toji mang theo nhánh cây, nép vào góc tối giả dạng thành tán cây gần đó.

- Có chắc không ai trông thấy chứ, tiểu đệ?

Giọng một nữ nhân thanh thoát, ngọt ngào vang lên. Dưới ánh trăng mờ nhoè, dù chưa thể thấy rõ nhưng vóc dáng ấy, chất giọng ấy, hẳn là một đại mỹ nhân.

- Lâu rồi mới tái ngộ, ta nhớ đệ quá đi mất!

Cô ta khoác vai Yuki, không ngừng bông đùa.

- Tỷ tới đây làm gì? Đã hẹn ở Cổ trấn rồi mà!

Tuy nén một tiếng thở dài bất mãn, Yuki vẫn vô cùng kiên nể cô, khác hẳn thái độ đối với tên lần trước.

- Vì ta muốn gặp tiểu đệ của ta sớm hơn thôi!

Cô ta ghé sát thủ thỉ, bàn tay nhẹ nhàng lướt trên bờ vai Quân sư. Cử chỉ lả lơi ấy khiến Toji nóng mắt, né tránh phải nhìn trực diện.

"- Quái lạ, mình đang nghĩ vớ vẩn gì vậy chứ?"

Toji cố gắng lấy lại bình tĩnh, kiên nhẫn ở lại nghe ngóng tình hình.

- Đến lúc đó, một nửa Vương triều này sẽ thuộc về đệ!

Lời tuyên bố thẳng thừng từ nữ nhân bí ẩn như thể con sóng lớn nhấn chìm tất cả mọi hình ảnh tốt đẹp còn sót lại mà Toji dành cho Quân sư. Bước chân cô loạng choạng, thần hồn đảo điên, không thể trụ vững nữa.

- Thế nào, không cảm thấy hứng thú à?

Quan sát nét mặt vô vị của Yuki, vị nữ nhân kia chau mày, thắc mắc. Câu hỏi chẳng có phản hồi, cô ta bật cười khanh khách, chỉnh vạc áo Quân sư ngay ngắn rồi nhếch mép cợt nhả:

- Hay là Quân sư Semino hứng thú với thứ khác rồi?

- Tỷ...!!!

Yuki vừa định trả lời trả vốn đã bị nữ nhân xinh đẹp đặt tay lên môi ngăn lại. Sau, cô ta liếc mắt về hướng nhánh cây kỳ lạ, thuận tay ôm Yuki một cái, bí mật nhét mẩu thư vào lòng bàn tay cậu rồi khẽ dặn dò:

- Coi chừng con mèo ngốc nghếch ghen đấy!

Dàn xếp ổn thoả, vị nữ nhân kia thi chuyển linh lực, dịch chuyển mất.

Toji trượt chân té nhào ra đất, trước mắt Yuki. Một cảm giác căng thẳng vây bủa Quân sư. Cậu gượng cười, giả vờ dò hỏi:

- Cô đến từ lúc nào vậy?

- Tôi... tôi mới đến! Cô gái đó là ai? Hai người nói gì với nhau? Mối quan hệ giữa hai người là sao?

Toji nhíu mày, có chút giận dữ, hạch sách cậu. Bị tra vấn dồn dập như thế, Yuki hơi choáng, rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

- Cô ta... có xinh đẹp không?

Nhìn gương mặt đỏ ngầu của Toji, Yuki trở nên rối trí. Câu dặn dò từ Đại tỷ thoáng hiện hữu trong tâm trí cậu.

<< - Coi chừng con mèo ngốc nghếch ghen đấy! >>

- Yuki, cậu là Quân sư ngốc nhất trên đời!

Ngay cả khi Toji đã bỏ đi thì đôi mắt ngấn lệ cùng câu hờn dỗi của cô vẫn ám ảnh Quân sư. Có nằm mơ cũng không tin đây là Toji, cậu nuốt vội nước bọt, cố trấn tỉnh bản thân.

"- Ghen sao? Toji ghen sao? Không... không thể nào!"

Ngồi bên cạnh chàng Kiếm khách, Norido ngắm những tàn lửa tí tách bay, ánh sáng lập loè khiến hoang cảnh trở nên mộng mị.

- Hakusho này, đôi khi tôi thấy cậu như một cơn gió, tự do tự tại, phiêu diêu khắp nơi! Thật thú vị!

Trong câu cảm thán của Norido có chút ngưỡng mộ, lại có đôi phần ghen tị. Hakusho nghe xong đã bật cười, đáp trả.

- Nếu cô thích, tôi sẽ dắt cô theo cùng!

- Giống Hikari sao?

Chẳng phải vô tình nữa, Norido chủ động đề cập đến nữ nhân mà Hakusho từng yêu say đắm.

- Ùm!

Hakusho biết thời khắc đã điểm, gật đầu dứt khoát, khoé môi hé đầy lạnh nhạt. Cậu vốn chưa từng có ý định chối bỏ kỉ niệm cũ, cũng chưa từng có ý định chối bỏ Hikari.

Norido cúi mặt, cười trừ, sóng mũi chợt cay cay. Thắt chặt tim, đè nén cảm xúc mình lại, cô tiếp tục đào sâu vào câu chuyện giữa Hakusho và Hikari.

- Hai người từng sâu đậm như vậy, vì sao lại chia xa?

- Giá như lúc đó tôi chọn tin tưởng cô ấy, giá như lúc đó tôi đứng về phía cô ấy...!!!

Lời thú nhận bị đứt quãng, giọng chàng Kiếm khách nghẹn ngào dần, giọt lệ lạnh tanh rơi thỏm xuống.

<<

Một tên lính hối hả chạy vào cấp báo.

- Thưa Thống lĩnh, cánh quân phía Đông đã bị bao vây, tình hình vô cùng nguy cấp!

- Kẻ cầm quân là ai?

Chưa để Thống lĩnh lên tiếng, Sakai đã chen vào, nóng lòng hỏi. Tên lính bị nét mặt Tướng quân doạ cho xanh mét, ấp úng bẩm báo:

- Tướng giặc... là... là Hayashi!

- Hayashi?

Nghe đến cái tên này, Sakai mất hết bình tỉnh, tức tốc lên ngựa tiến thẳng về trận địa phía Đông.

- Sakai... Sakai!!!

Hakusho phát hoảng, rối bời dõi theo bóng Sakai.

- Sao lại thế được? Sao bọn chúng biết hướng điều quân của ta?

Shin căng thẳng, liếc nhìn sang Quân sư Yuki. Bản thân Yuki cũng chẳng lường được, bèn đưa ra phỏng đoán:

- Tôi đã tính toán rất kỹ! Không thể có chuyện sơ xảy như vậy được! Trừ khi... trong chúng ta có nội gián!

Thoạt nhìn thấy mẩu giấy nhàu nát kẹt giữa thắt lưng Hikari, cậu nhanh tay giật lấy.

- Đây là cái gì?

Sau khi xem nội dung trong mẩu giấy, Yuki phẫn nộ trình ra trước mắt mọi người, vạch trần thân phận của Hikari.

- Chuyện này...!

Bờ vai Hikari run lên bần bật, đầu óc quay cuồng, hoang mang tột độ.

- Không... không phải tôi!!!

Cô lui bước, cảm thấy sợ hãi trước những ánh mắt ngờ vực đang dò xét mình.

- Hakusho!

Chuyển sang cầu cứu Hakusho, Hikari bám lấy cánh tay cậu, giọng nài nỉ, hy vọng cậu đứng về phía mình.

- Hikari, trận này cô không cần tham gia! Yuki, mau đổi sang thế trận khác!

Shin giận dữ hạ lệnh. Ngẫm thấy bất ổn, Quân sư liền khuyên ngăn Thống lĩnh:

- Nhưng vị trí hỗ trợ Natsu tốt nhất nên giao cho Hikari! Vả lại cũng chưa chắc cô ấy là nội gián, chẳng lẽ...!

- Tôi đã bảo chuyển sang thế trận khác! Giam Hikari lại, chờ tra khảo sau!

Trước tình thế căng như dây đàn, mọi đàm phán đều vô hiệu, Shin quát lớn rồi bước ra khỏi lều trại.

Yuki nén một tiếng thở dài mà bỏ đi theo. Chỉ còn mỗi Hakusho và Hikari, tay cô vẫn còn nắm chặt cậu, kích động mà hét lên:

- Hakusho, tại sao... tại sao chàng im lặng? Ta thật sự không phải nội gián, ta không phải kẻ mưu hại bằng hữu như vậy!

- Hikari... nàng tạm thời ở lại doanh trại đi!

Hakusho tuy có chút áy náy nhưng chỉ có thể gạt tay cô ra, nhanh chóng đi tiếp viện cho đồng đội.

Đi được một đoạn, linh cảm mách bảo có chuyện chẳng lành, Hakusho vội vã quay trở về. Đặt chân vào lều, cậu chết lặng khi thấy mọi thứ bên trong hỗn độn cả lên, trên nền đất còn vương vài vết máu, giống như vừa mới xảy ra một cuộc ẩu đả.

- Hikari... Hikari! Nàng đâu rồi! Ra đây đi! Đừng làm ta sợ mà! Hikari!

Hakusho điên tiết gào thét, lục tung mọi ngách ngách tìm kiếm Hikari. >>

Lần đầu tiên Norido chứng kiến những giọt nước từ chàng Kiếm khách, trớ trêu thay đó lại chính là những giọt nước mắt hối hận và xót thương mà cậu dành cho mối tình cũ. Một mặt cô không cam tâm, mặt khác chẳng nở trách cậu. Hoá ra, kẻ vô ưu vô lo, phong thái lạc quan đĩnh đạc như Hakusho cũng có giây phút yếu đuối chẳng ngờ.

Norido ngồi sát gần, nhẹ nhàng siết chặt bàn tay cậu, thì thầm:

- Hakusho... cậu đã cố gắng nhiều rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro