Chap 57: Lay chuyển tâm can
Nhận ra bóng dáng lấp ló của bốn người họ ở bìa rừng, Norido và Hira tức tốc chạy ùa đến đón.
- Chuyện... chuyện gì xảy ra vậy?
Norido hốt hoảng khi trông thấy Hakusho bế Tamo, Shin dìu Chishi cùng gương mặt thất thần của Toji. Hira cũng bị doạ cho tái mét, bám lấy Tamo:
- Hakusho, Tamo bị làm sao vậy?
- Có gì tôi sẽ kể lại với mọi người sau! Giờ chúng ta phải xem tình trạng của Tamo trước đã!
Toji chen ngang, vội vã đốc thúc cả bọn.
- Đến lều trị thương của doanh trại đi! Theo tôi!
Yuki khẩn trương đề xuất và dẫn đường cho họ.
Vào lều trị thương, Hakusho đặt Tamo nằm yên vị trên giường rồi lùi lại nhường chỗ cho Norido.
- Sao người Tamo ướt sũng thế này?
Norido chau mài, bức xúc khi chạm vào cơ thể Tamo. Tamo đã được chăm sóc rồi, Toji an tâm phần nào, liền quay sang hỏi thăm Chishi:
- Vết thương của cậu trông có vẻ nặng lắm!
- Không, không sao! Tớ sẽ lấy thuốc về lều tụi mình băng bó! Các cậu cứ ở lại trông Tamo đi!
Chishi cười gượng, xua tay bác bỏ câu nói của Toji, không muốn cả bọn phải lo lắng thêm. Sau, cô vội vội vàng vàng ôm mớ bông băng và rời khỏi.
Bắt mạch kiểm tra cho Tamo xong, Norido trở ra, thở dài rồi báo tin:
- Tình trạng của Tamo không có gì trầm trọng cả, nhưng tới giờ vẫn chưa tỉnh! Trước mắt mọi người tạm rời khỏi lều để tôi thay y phục khác cho Tamo, tránh việc cậu ấy cảm lạnh! Lát nữa quay lại, tôi có điều muốn hỏi thêm!
Tranh thủ chút thời gian, Hakusho viết vội một lá thư, cột vào chân Đại bàng rồi thả nó bay đi. Hoàn thành nhiệm vụ, cậu trở về thì đụng trúng tên lính gác bên lều của Hiro.
- Đây là...?
Hakusho chú ý tới bộ y phục sẫm màu mà tên lính cầm trên tay, hạ giọng truy hỏi. Hắn gật đầu trình báo:
- Đây là y phục của Lý sư Hiro! Người kêu tôi đi giặt ạ!
Tò mò cộng chút ngờ vực, Hakusho sờ thử vào bộ y phục ấy, cảm thấy ướt át hệt như y phục của Tamo. Cậu đảo mắt quan sát thật kỹ, cuối cùng cũng phát hiện ra thứ mà mình tìm kiếm. Nụ cười nhếch mép ẩn hiện trên môi.
"- Thú vị rồi đây!"
Chishi một mình trở về lều Bộ tứ. Vừa vén rèm bước vào thì ngực trái cô chợt đau nhói. Cô vội túm lấy vết thương, cố gượng tiến về phía giường nằm. Nhưng chỉ ráng thêm được vài bước nữa, đầu óc cô đã cuồng quay, xung quanh dần mờ ảo.
"Cạch" - Chishi đánh rơi hộp bông băng, cơ thể run rẩy, tay càng lúc càng siết chặt vết thương, máu cũng vì thế mà tuôn ra liên tục.
- Đau... đau quá!
Cô bất giác nấc lên khe khẽ, dường như đang dần mất đi ý thức. Buông xuôi, Chishi ngã khuỵu xuống.
- Chishi!!!
Shin kinh hãi, lao đến đỡ cô. Thấy gương mặt nhợt nhạt, đau đớn của Chishi, Shin giận dữ mà hắng giọng trách móc:
- Bị thương nặng thế này tại sao không nói ra chứ? Chishi, từ bao giờ cô trở nên cố chấp như vậy?
- Tôi không cố chấp! Chỉ là... tôi đã đòi đi theo... bị thương thế này cũng là do tôi tự chuốc lấy! Tôi không muốn trở thành gánh nặng...!!!
Chishi gượng dậy, dù hơi thở đang dần suy yếu nhưng vẫn cười khẩy một cái để tự vấn bản thân mình.
- Ai bảo cô là gánh nặng chứ? Lại đây đi!
Chịu hết nổi với cái lý do ngu ngốc, Shin quát lên, dìu cô về giường ngồi.
- Thả tay ra để tôi xem vết thương thế nào?
Shin sốt ruột đề nghị. Nới lỏng bàn tay là cơn đau rát ập đến ngay, Chishi nhíu mày, cơ mặt co nhúm.
- Từ từ, từ từ thôi!
Shin nhẹ nhàng trấn an, hơi thở cũng dần chầm chậm hoà theo cùng nhịp với cô. Nhìn lòng bàn tay ướt đẫm máu, cậu biết vết thương vốn không hề nhẹ như họ nghĩ ban đầu.
"- Thật kì lạ! Phần vai áo của Chishi vẫn nguyên vẹn, không có dấu hiệu bị cứa rách, vậy sao vết thương đó đến từ đâu chứ?"
Tâm trạng hỗn loạn khiến Shin chẳng thể suy nghĩ được gì nữa. Sau, cậu lên tiếng thúc giục Chishi:
- Chishi, mau cởi y phục ra! Tôi giúp cô băng bó, máu chảy nhiều quá rồi!
Lời đề nghị lần này thật khó chấp nhận, Chishi đỏ mặt, lập tức từ chối.
- Không... không sao! Tôi có thể tự làm! Tôi... aa!
Có lẽ vì quá kích động, cơn đau lại réo lên, Chishi ôm ghì vết thương, khoé mắt rơm rớm lệ.
- Chishi!!!
Shin hoảng hốt, định chạm vào người Chishi thì cô đã tránh né, một mực cự tuyệt:
- Tôi không sao!
Shin rút tay lại, cúi mặt cười phì, trong lòng đã ngầm hiểu trăn trở của cô.
- Chishi, cô yên tâm! Tôi chỉ giúp cô băng bó vết thương, hoàn toàn không có ý định gì khác!
Trong mộng, Tamo lờ đờ tỉnh giấc. Cô ngồi dậy, quan sát xung quanh. Vẫn là căn phòng ấy, cô như thể không tin vào mắt mình, vội vứt chăn đi, tót nhanh xuống giường.
"- Chẳng phải mình vừa nghe tiếng của Hakusho sao? Sao lại bị kéo vào giấc mơ này rồi?"
Thấy trên xào có một chiếc áo choàng, Tamo khoác vào người rồi tìm cách trốn đi. Cô mở hé cánh cửa, ngó ra ngoài, chốc chốc có cung nữ, thị vệ đi qua, căn bản không thể đào tẩu được.
Cô chuyển sang lối cửa sổ. Đây luôn là hướng thuận lợi nhất. An toàn thoát thân, Tamo men theo hàng cây u tịch hướng về phía cổng phủ.
"- Chỉ còn cách nhảy qua thôi!"
Tamo nghĩ đơn giản nhưng trong giấc mơ này, cô hoàn toàn bất lực, cố gắng lắm mới leo lên tường được một chút, đã bị hụt chân ngã chỏng cẳng.
- A!!!
Cú ngã nhào đau đớn khiến toàn thân cô ê ẩm, đứng dậy còn muốn loạng choạng.
- Nàng tính bỏ đi nữa à, Thái tử phi?
Giọng nói sởn gai ốc phát ra sau lưng, Tamo lập tức quay sang diện kiến.
"- Lại... lại là cái tên điên này!"
Tamo cau có, khó chịu ra mặt. Nhìn vẻ bất bình của cô, Tế tướng đương triều cười khẩy rồi trêu đùa:
- Có gì Thái tử phi phải chờ Thái tử về rồi hãy bàn luận chứ? Trốn trong đêm thế này, thật không phải phép!
- Liên quan gì đến nhà ngươi?
Loại người này tốt nhất không nên cả nể, Tamo nhướng mày, hắng giọng.
- Lần này ra chiến trường, chưa biết chừng Thái tử lành ít dữ nhiều, nàng nhẫn tâm rời đi không lời từ biệt sao?
"- Người hắn đang nhắc đến là Sakai?"
Tamo sắp xếp mọi thứ trong đầu, mài mại hình dung được sự việc. Nhưng điều này càng làm cô thêm căng thẳng.
Tên Tể tướng tiến nhanh đến cạnh Tamo, nhẹ nhàng dùng tay nâng cằm cô lên, buông lời cợt nhả:
- Hay nàng đã quá cô đơn, muốn tìm người hàn huyên tâm sự? Chi bằng hãy để ta trò chuyện cùng nàng?
- Không tới phiên ngươi, tên điên!
Hất phăng tay hắn đi, Tamo trợn mắt đầy giận dữ.
- Không ngờ, công chúa Sudo thú vị thế này!
"- Sudo? Hắn ta đang nói về công chúa Narumi sao? Chẳng lẽ mình đang ở trong thân phận của cô ta?"
Tamo lùi bước, nhìn hắn đăm đăm, vừa hoài nghi về tình cảnh trước mắt, vừa mông lung về chính bản thân.
"- Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra?"
Ở lều Bộ tứ, Thống lĩnh từ tốn trút bỏ một bên vai áo Chishi. Vết thương phía ngực trái của cô chia thành ba đường dọc lớn, hệt như móng vuốt quái thú để lại, đang tứa máu đen ngòm khiến cậu chết trân. Hơi thở Shin dồn dập, nắm tay siết chặt mà kìm nén cơn phẫn nộ trực trào trong tim.
- Chết tiệt!
Trông ánh mắt hung tợn ấy, Chishi có thể nhìn ra bao nhiêu phần lo lắng, bao nhiêu phần đớn đau. Đây chính là lý do cô không muốn cậu can thiệp, sợ rằng người vì mình mà lao tâm khổ trí, mình vì người mà lay chuyển tâm can.
Nhưng đáng tiếc chẳng thể tránh khỏi, nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần, Chishi chỉ biết cắn răng mà chịu đựng. Shin bôi thuốc đến đâu, chỗ vết thương ấy co rút lại, thấu tận xương tủy.
- Đợi... đợi đã..!!!
Toàn thân gồng cứng vì cơn đau, Chishi giữ chặt tay Shin, ngăn cản cậu điều trị. Mắt cô đỏ xè, mạch máu nổi cộm lên da, tưởng chừng muốn vỡ tung.
- Thả lỏng, thả lỏng nào! Loại vết thương này nếu không chữa kịp thời sẽ ăn sâu vào cơ thể, đe dọa đến tính mạng của cô!
Một mặt Shin vỗ về trấn an, một mặt cảnh báo để Chishi hiểu mà tiếp tục hợp tác trị thương. Tuy vậy, cô vẫn túm khư khư tay Thống lĩnh, nhất quyết chẳng buông.
- Sẽ ổn thôi! Hãy tin ở tôi!
Shin nén một tiếng thở dài, áp mặt cô vào vai mình, tin rằng chỉ cần mắt không thấy thì cơn đau sẽ được vơi bớt. Thân nhiệt ấm áp, mùi hương nhẹ nhàng từ Thống lĩnh xoa dịu Chishi, cô thả tay ra, thuận theo ý cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro