Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 55: Dị nhân tóc trắng

Mãi bồn chồn vì chuyện của Tamo, Công chúa vô ý để rìu xước trúng ngón tay.

- A!!!

Cô đau đớn, nắm chặt vết thương đang tuôn máu. Chứng kiến cảnh tượng này, Shin sốt ruột, tức tốc đến cạnh trợ giúp.

- Công chúa không sao chứ?

- Muội...!!!

Hira lúng túng, vẫn chưa biết xoay sở sao thì Shin đã rút ra một chiếc khăn, nhanh chóng băng bó cho cô. Lúc nào cũng vậy, lúc nào cô cũng nhận được sự quan tâm và cử chỉ ân cần từ Thống lĩnh nhưng giờ đây điều đó lại khiến trái tim cô thêm vụn vỡ.

- Cảm ơn huynh! Có phải muội rất phiền đúng không?

Công chúa cúi gầm mặt, mắt rưng rưng giọt lệ. Shin kinh ngạc trước câu hỏi lạ lùng của cô, liền lắc đầu, cười phì:

- Làm sao có thể vậy được!

Lời trấn an ấy đã vực dậy tinh thần Hira. Cô chỉ tay về đống củi vừa chẻ, mỉm cười mà khoe:

- Muội chẻ đấy!

- Công chúa giỏi lắm!

Ngắm nụ cười mãn nguyện của Công chúa, Shin chẳng thể kiệm lời khen, bất giác giơ tay xoa đầu cô. Vừa lúc Chishi đến lấy thêm củi, trông thấy, cô vội lia mắt sang hướng khác, gượng gạo:

- Tôi xin một ít nữa nha!

Chishi gom vội mấy thanh củi, gấp gáp rời đi thì Hira hét toáng lên, bám chặt cánh tay Shin, cuống quýt:

- Đúng rồi! Tamo, Tamo vô rừng rồi!

- Vô rừng?

Quay phắt sang Công chúa, Chishi ngạc nhiên hắng giọng. Shin đứng hình vài giây rồi túm hai vai Hira, mặt căng như dây đàn, gặng hỏi:

- Tamo vào rừng khi nào?

- Vừa khi nãy! Là do muội, muội quên mất!

Cả người Hira run bần bật, cố nắm ngực trái để giữ bình tĩnh. Biểu hiện kỳ lạ của cả hai khiến Chishi vừa khó hiểu vừa bực mình, hét lên:

- Rốt cuộc trong đó có cái gì?

- Chuyện gì vậy?

Sự ồn ào kéo mọi người lại. Yuki lên tiếng cắt ngang câu chuyện. Hira vẫn chưa thoát khỏi nỗi thấp thỏm, lập tức giải thích:

- Đây có phải là khu rừng cấm phía Nam không? Tamo đã vào trong đó kiếm củi!

- Gì chứ?

Hakusho phát hoảng, nhìn chăm chăm Công chúa. Shin hít một hơi thật sâu, hạ giọng:

- Là do tôi quên nhắc nhở các cô! Khu rừng này là rừng Hiến tế, đã bị phong toả từ rất lâu!

- Rừng Hiến tế! Tên nghe ghê quá vậy?

Norido xanh mặt, muốn nghẹn cả họng. Siết chặt nắm tay, Shin quả quyết:

- Chúng ta không có nhiều thời gian để bàn bạc đâu! Tôi và Hakusho sẽ vào đó cứu Tamo! Các cô cứ ở yên ngoài này!

- Tôi cũng đi nữa!

Chishi dù chưa rõ đầu đuôi thế nào, vẫn một mực đòi theo.

- Không được! Cô có biết trong rừng nguy hiểm lắm không?

Thẳng thừng từ chối, ánh mắt Shin trở nên hung tợn nhưng sâu bên trong nội tâm cậu bất an và lo lắng trăm bề cho Chishi.

Chishi đột ngột bị mắng như tát vào mặt, cũng sôi máu mà sửng cồ lên:

- Nhưng Tamo là bạn của tôi! Là bạn của tôi đó!

- Hai người bình tĩnh đi!

Toji chen vào giữa, đẩy cả hai ra xa. Sau, cô tự giúp họ phán quyết:

- Cãi nhau lúc này thì được gì? Tôi và Chishi sẽ đi cùng hai cậu! Bốn người vẫn hơn hai chứ!

- Nhưng mà...!!!

Yuki tá hoả với lời tuyên bố từ Toji, giơ tay đến định ngăn cản thì Shin đã chốt hạ:

- Được! Cứ vậy!

Sau khi bốn người họ tiến sâu vào khu rừng cấm, lòng Norido như lửa đốt, đi đi lại lại chẳng yên.

- Này Yuki, rốt cuộc rừng Hiến tế nghĩa là sao?

- Từ thời Sudo, khi người dân còn tin vào chuyện hiến tế để làm yên lòng thần linh thì khu rừng này đã được chọn! Sâu trong rừng có một hồ nước không đáy, tương truyền là nơi cư ngụ của Thuỷ quái! Cứ mỗi độ trăng tròn, người Sudo sẽ nộp một mạng người cho nó!

Ngồi xuống đống lửa rực cháy, Yuki hướng mắt vào miền tăm tối kia, ồn tồn tường thuật.

- Lý nào là thế?

Norido không khỏi bức xúc, há hốc trước câu chuyện hoang đường này. Quân sư chỉ cười nhạt, tiếp tục kể:

- Để bảo vệ con dân trước thảm họa, Công chúa Narumi trở về quê hương, cam tâm tình nguyện làm tế vật cho Thuỷ quái! Nhưng khi cô ấy trầm mình xuống hồ, Bạch Long đã xuất hiện, tạo cơn địa trấn, khiến nước trong hồ biến thành đại hồng thuỷ cuốn trôi tất cả binh lính! Từ đó về sau, khu rừng Hiến luôn bị hơi nước và bóng đêm bao phủ, sẵn sàng nuốt chửng bất kỳ ai xâm nhập vào!

- Đáng... đáng sợ quá!

Sởn cả gai ốc, cả người Norido biểu tình run lẩy bẩy.

Từng bước thận trọng, Hakusho xâu chuỗi lại toàn bộ câu chuyện về khu rừng cấm này.

- Ngoài tướt đi sinh mạng kẻ đột nhập, nơi này còn nhốt luôn cả linh hồn của họ! Tất cả hóa thành cỏ cây, thành những sinh vật phù du tiếp tục đeo bám người đến sau!

- Nhưng đó chỉ là truyền thuyết thôi đúng không?

Nói thì nói vậy chứ Toji cũng thấy lạnh cả sống lưng, liếc ngang dọc đề phòng bất trắc. Hakusho gật đầu, xác nhận:

- Đúng vậy! Lời đồn thổi truyền qua hàng nghìn năm! Thật ra cũng chẳng ai cả gan bén mảng đến kiểm chứng! Hakusho tôi tung hoành bốn bể, nhưng đây cũng là lần đầu tiên tôi vào chốn này!

- Hy vọng câu chuyện không có thật!

Chishi đặt tay lên ngực tự trấn an mình, thì thầm. Nghe thấy, Shin liền phì cười:

- Biết sợ rồi sao?

- Ai bảo thế?

Vẻ yếu đuối đã bị soi thấu, Chishi gào lên, giận dỗi quay phắt mặt. Vừa xoay đi thì đầu một con rắn lớn thình lình đập vào mắt cô.

Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cổ họng Chishi nghẹn đi, hãi hùng đến độ cả cơ thể đông cứng.

- Chishi!!!

Shin thót tim, tức tốc kéo Chishi ra sau rồi vung kiếm chém con rắn.

Con rắn trúng đón, vỡ tan thành những tia nước bắn tung toé trước sự ngỡ ngàng của bốn người họ.

Trực tiếp bị doạ cho kinh hồn khiếp vía, đôi chân Chishi không tự chủ được mà run liên hồi. Shin dìu cô khỏi ngã, vỗ lưng trấn tĩnh cô:

- Không sao, không sao rồi!!!

Nán lâu trong khu rừng âm u này chỉ tổn nguy hại hơn, Shin đốc thúc Hakusho và Toji:

- Mau tìm Tamo, chúng ta phải thoát khỏi đây càng sớm càng tốt!

- Được rồi!

Cả hai gật đầu nhất trí.

Trong ánh trăng loè nhoè, Tamo mơ hồ nhận ra mái tóc trắng xa lạ của người đang ôm mình. Cô dùng hết sức đẩy hắn ta ra, quát lớn:

- Ngươi là ai?

Khi gương mặt người ấy hiện diện rõ ràng, Tamo cố chấp không tin, liên tục dụi mắt mình. Sau, cô lui bước, cảm giác hoang mang chực trào:

- Sao... sao có thể?

Con ngươi hắn đượm sắc máu đỏ vô hồn, chậm rãi tiến gần Tamo. Hắn giơ đôi bàn tay lạnh lẽo ra, môi khẽ mấp máy:

- Narumi!

"- Narumi? Lại là cái tên này? Chẳng phải đó là công chúa thời Sudo gì sao?"

Tamo nhíu mày, sự hiếu kỳ đan xen nỗi thắc thỏm. Cô liền thủ thế phòng ngự. Hắn cứ tiến một bước, cô sẽ lùi một bước.

Đến mép hồ, gót chân Tamo ngấm nước. Cô cẩn trọng nghiêng đầu ra phía sau để quan sát.

Tên dị nhân tóc trắng kia dường như cũng phát giác nguy hiểm, ngay tức khắc kéo cô trở vào trong.

- A!!!

Tiếng hét thất thanh của Tamo lan toả khắp khu rừng khiến nhóm Thống lĩnh tái cả mặt. Chishi bấu lấy cánh tay Shin, thúc giục:

- Là Tamo, cậu ấy ở bên kia!

Chạy về hướng Tamo, họ bị vô số tinh linh nước vây bủa. Đủ mọi hình dạng và kích thước, chúng rất hung tợn, sẵn sàng tiêu diệt những kẻ xâm nhập.

- Cái quái gì thế?

Cay cú với lũ quái vật này, Hakusho tằng hắng. Shin tiên phong rút kiếm ra tiếp chiến, căn dặn cả nhóm:

- Phải hết sức cẩn thận!

- Hừ, lũ nhãi nhép này răn đe được tôi sao?

Hakusho hất tóc, nhếch miệng cười rồi lao thẳng vào cho chúng một trận nhớ đời. Cậu lia kiếm tới đâu, bọn tinh linh tan biến tới đó, nước vung vãi xuống mặt đất.

Xoay sở một lúc đã dẹp yên trận, Hakusho đắc thắng, cười nghênh ngang:

- Tưởng ghê gớm lắm!

- Cậu... cậu nhìn kìa!!!

Chishi chết đứng, chỉ tay về phía những hạt nước bay ngược từ dưới đất lên, gom lại thành hình dáng cũ.

- Thì ra là vậy! Bọn chúng được tạo thành từ nước, dù chúng ta có chém vỡ bao nhiêu lần cũng sẽ phục hồi lại được!

Thấu tường tận cơ chế, Toji liền lý giải vấn đề này cho mọi người hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro