Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 53: Trà và Rượu

Cũng như thường lệ, đêm trước ngày rời khỏi núi Vọng Nguyệt, Shin sẽ ghé sang giang phòng của thiền sư Makoto, trò chuyện và nhận lời khuyên.

- Ngồi xuống đi!

Makoto từ tốn rót trà vào cốc rồi lên tiếng. Kính cẩn ngồi xuống cạnh thầy, Shin gượng cười nhẹ, báo tin:

- Ngày mai chúng con lên đường đến Thiên Hoa Cổ trấn!

- Cổ trấn sao? Thú vị đấy!

Lời nói có vẻ hài lòng nhưng hành động lắc cốc trà, cùng ánh mắt đăm chiêu đã đủ khiến Shin cảm nhận được nỗi suy tư của thầy.

"Cạnh" - sau khi lắc cốc trà, Makoto đặt mạnh nó xuống bàn. Nước trong cốc một phần văng toé ra sàn, phần ở lại xáo động dữ dội.

Dù khá bất ngờ với biểu hiện khác lạ ấy, Shin im lặng, kiên nhẫn chờ đợi sự giáo huấn tiếp theo.

- Uống trà bằng cách này chẳng những lãng phí mà còn mất đi cung cách thưởng trà! Nhưng trà trong cốc về cơ bản vẫn nguyên hương, nguyên vị! Điều quan trọng nhất không phải bề ngoài con xử sự ra sao mà là tâm con như thế nào!

Makoto hớp ngụm trà đắng, ngước nhìn đứa học trò mà mình cưu mang ngày nào, giờ đã trưởng thành, oai vệ. Sau, ánh mắt thầy dịu xuống, có chút ưu phiền mà tiếp lời:

- Ta đã sai khi cố chấp cho rằng trà thì phải thật điềm nhiên, ôn nhu! Ta đã sai khi quá bảo bọc con, khi chỉ dạy con cách khiêm nhường, lương thiện mà quên mất con là ai và cần điều gì!

- Thưa thầy, lời thầy dạy luôn đúng! Con chưa bao giờ phủ nhận!

Nghe thầy tự trách, Shin hoảng hốt, khẩn trương bày tỏ tâm ý mình. Makoto nắm lấy bàn tay cậu, thì thầm trấn an:

- Ngày ta để con lên kinh thành với Claus, thì việc thưởng trà phải đổi thành cách khác rồi!

<<

Theo chỉ thị từ Công chúa, Claus đích thân đến núi Vọng Nguyệt dâng lễ, xin đón Shin về kinh thành. Nghe huynh trưởng trình bày ý định, Makoto nhất quyết phản đối:

- Không! Ta không thể giao Shin cho huynh được! Tiểu đệ này không hợp với chốn kinh thành loạn lạc, thị phi!

- Sao lại không? Hãy nhìn cậu bé mà xem, trông thật yếu đuối và nhu nhược! Thay vì sống tẻ nhạt nơi núi đồi, hãy để Shin có cơ hội phát triển! Đây cũng là mệnh lệnh của Công chúa đương triều, không thể làm khác!

Claus khẳng khái tuyên bố, quyết đưa Shin đi cho kì được. Biết khó lòng xoay chuyển cục diện, Makoto siết chặt lòng bàn tay, cười phì:

- Cũng như huynh ngày đó, đúng không? Một khi đã dấn thân, thì mãi mãi chẳng thể quay đầu!>>

Nhắm mắt chiêm nghiệm lại những chuyện đã qua, Makoto nở một nụ cười gượng gạo.

- Từ ngày thân sinh gửi con lại nơi này! Ta đã cố gắng bù đắp, cố gắng hướng con theo cách mà ta cho là tốt nhất! Dù trái tim Claus đã bị chốn kinh đô tha hoá nhưng lời huynh ấy nói chẳng sai! Sau cùng ta cũng nhận ra, bản thân đã tước đoạt đi sự độc lập của con! Nếu muốn trở thành Thống lĩnh đội quân, không thể để cảm xúc chi phối quá nhiều, càng không thể lưỡng lự, thiếu chính kiến!

- Nhưng thưa thầy...!!!

Thấu suốt từng lời từng chữ, Shin vẫn một mực đứng về phía thầy, muốn khẳng định những điều tốt đẹp mà thầy từng dạy. Makoto hiểu ý, lập tức giơ tay ngăn cậu lại, mỉm cười:

- Nếu con là trà thì Sakai là rượu! Bản chất khó mà thay đổi nhưng cách thưởng thức thế nào là do con lựa chọn! Từ giây phút này, ta sẽ không cho con bất kỳ lời khuyên nào nữa! Hãy tự học cách quyết định số phận của chính mình!

Hít một hơi thật sâu, Makoto lấy ra 3 thẻ nguyện ước của Công chúa, trao cho Shin:

- Lẽ ra ta không nên đưa vật này, nhưng cứ xem như đây là thử thách đầu tiên mà ta dành cho con!

Mặt trời vừa ló dạng, chân mây ửng màu cam đỏ tuyệt sắc, khơi mào cho một năm mới đáng mong đợi. Cả nhóm giã từ Thiền sư Makoto, bắt đầu xuống núi.

Đến chân núi, toán lính triều đình đã ở đó đợi họ, sẵn sàng chặn hành trình tiếp theo.

- Tamo, nghe nói tối qua cô bị thương! Hay ngồi kiệu cùng ta nhé!

Công chúa bước đến gần Tamo, mở lời đề nghị. Nghe nhắc, Tamo vô thức chạm vào vết thương. Vì nhiễm độc nên linh lực chỉ có thể giúp hồi phục một nửa, tuy vậy cô vẫn lắc đầu từ chối:

- À, cảm ơn Hira nhưng tôi đi ngựa được!

- Đừng cố chấp nữa! Cứ nghe theo lệnh của Công chúa!

Hiro đứng sau, hắng giọng, khuyên nhủ Tamo. Hira liền gật đầu ủng hộ rồi thúc giục:

- Lên nhanh nào! Ta cũng đang có chuyện muốn nói với cô!

Sau khi sắp xếp ổn thoả, đoàn quân nhanh chóng rời núi Vọng Nguyệt, khởi hành đến Thiên Hoa cổ trấn.

- Nè, chúng ta đến cổ trấn để làm gì?

Norido ung dung trên yên ngựa, ngước sang hỏi Quân sư Yuki. Nhận ra mình chưa giới thiệu cho Bộ tứ biết, Yuki lập tức giải đáp:

- Gần 3 năm trước, Đế Vương đến Thiên Hoa cổ trấn để khai quật di tích cũ thời Sudo và đã tìm thấy tượng Mão thần thất lạc! Cũng chính nơi ấy, Đế Vương phát hiện ra Hoàng tử đang ngủ say dưới chân tượng thần! Nghĩ do Mão thần chỉ điểm, Người sắc phong Hoàng tử Usagi và cứ độ đầu xuân đều đưa Hoàng tử quay về quê hương! Ngoài ra, Thiên Hoa trấn còn là chốn giao thương gấm lụa, mỗi dịp ghé thăm đều phải mang cống phẩm về triều đình!

- Ra là vậy!

Toji tặc lưỡi, tâm đắc cho chuyến đi một công đôi việc này. Hakusho thúc ngựa lại cạnh Norido, hồ hở quảng bá:

- Đến ngay dịp năm mới thế này, chúng ta sẽ được tham gia lễ hội Du Xuân, rất nhộn nhịp, rất nhiều thứ hay ho! Ngoài ra, các đôi uyên ương...!!!

Nói tới đây, kỷ niệm cũ chợt ùa về cắt đứt mạch cảm xúc của Hakusho. Sau, cậu cúi mặt, cười gượng rồi lặng lẽ tiến về phía trước.

- Hakusho sao vậy nhỉ?

Đang chăm chú nghe thì đột nhiên ngắt đoạn, Norido dõi theo Hakusho, ngơ ngác hỏi. Shin thở dài, nắm chặt dây cương:

- Bởi vì đó không còn là nơi cậu ấy thấy hạnh phúc mỗi khi nhớ về!

- Có phải liên quan đến Hikari?

Thái độ cục hứng ngang ngược như vậy chỉ có thể là do một nguyên nhân duy nhất, Norido mạnh dạn tuyên đoán. Thấy ánh mắt cô thoáng buồn, Yuki liền an ủi:

- Cậu ấy sẽ sớm lấy lại tinh thần thôi! Hakusho rất giỏi việc này!

- Chứ không phải giỏi che giấu cảm xúc sao?

Norido cười khẩy, nhói lòng không vì ghen với Hikari mà do thấu rõ tâm tính của Hakusho. Hơn ai hết, cô cảm nhận được sự thật sau những nụ cười kia.

Thắc mắc này chẳng có đáp hồi, cả nhóm giam mình trong thinh lặng.

- Khẩn trương lên, cứ đà này bao giờ mới đến cổ trấn!

Từ xa, Hakusho thất thanh gọi, vẫy tay, hối thúc cùng nụ cười thật tự nhiên như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Tamo ngồi trong kiệu vốn chẳng quen, nhổn nhổn người, xoay tới xoay lui. Hira liền hỏi thăm.

- Không thoải mái sao?

- Đôi chút! Nhưng mà cô có chuyện gì cần nói à?

Tamo quay sang, chớp chớp mắt nhìn Hira. Nén tránh thái độ dò xét đó, Công chúa cúi mặt, cười gượng:

- Có phải tối qua, cô đã cố tình tác hợp cho Thống lĩnh và Chishi?

- Đúng vậy! Shin nhờ tôi sắp xếp đấy!

Câu trả lời đầy thẳng thắng của Tamo như nhát dao đâm thẳng vào tim Hira. Dù hiểu nói ra thể nào cũng khiến Công chúa đau lòng nhưng Tamo vẫn chẳng làm khác được. Cô vỗ vai Hira, khuyên nhủ:

- Tôi biết hai người là thanh mai trúc mã nhưng miễn cưỡng sẽ chẳng mang lại hạnh phúc!

- Là vì cô ấy đã xuất hiện!

Siết chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi, Hira nhếch môi đầy cay đắng. Tamo ngẫm giây lát, nhún vai, bình thản mà đáp:

- Do Chishi sao? Nếu vì Chishi mà Shin thay lòng đổi dạ thì cậu ấy không đáng để cô yêu đâu!

- Tôi nhờ cô việc này được chứ?

Bỏ qua lời Tamo nói, Công chúa liền chụp lấy tay cô, khẩn cầu. Tamo gật đầu, chấp thuận.

- Được!

- Cô đừng can thiệp vào chuyện này nữa! Tôi muốn cạnh tranh công bằng với Chishi! Tôi biết làm vậy là cố chấp nhưng tôi cần xác định rõ tình cảm của huynh ấy!

Khí thế kiên định và quyết tâm toát ra từ đôi mắt Công chúa khiến Tamo có ý định từ chối cũng bất thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro