Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 52: Tàn ảnh hồi khứ

Tamo uể oải trở về phòng, lòng nặng trĩu bầu tâm sự. Vừa thấy cô, Chishi đã vội đến đón, sốt ruột hỏi thăm:

- Cậu tìm Sakai tính sổ thật sao?

- Tớ... tớ...!!!

Nghe nhắc đến Sakai, mặt Tamo đỏ bừng, phát thẹn đến nghẹn lời. Norido chưa hiểu sự tình thế nào, vẫn lên tiếng trách mắng:

- Chẳng chờ tụi tớ về bàn bạc rồi hãy đi hỏi! Cái tật hấp ta hấp tấp!

- Mọi người để Tamo thở cái đã!

Phát hiện biểu hiện khác lạ của Tamo, Toji lập tức kéo Chishi và Norido ra. Cô dìu Tamo vào ghế ngồi, cúi người, nhẹ nhàng trấn an:

- Thả lỏng nào, Tamo! Cậu vẫn ổn chứ?

- Không hiểu sao, tớ thấy cơ thể rất mệt mỏi!

Biết giấu chẳng được nên Tamo đành gượng cười, khai thật về tình trạng của mình. Sau, cô nhìn sang Chishi, ái ngại trả lời câu hỏi ban nãy:

- Xin lỗi vì khiến cậu phải lo lắng! Sakai thừa nhận đã ngăn cản hai người nhưng không cho tớ biết lý do!

- Tiểu thư Tamo, cô có thư ạ!

Một tên lính bên ngoài cấp báo. Norido vội mở cửa nhận thư giúp rồi chuyển cho Tamo. Đọc xong vài dòng chữ ngắn ngủn, Tamo đứng phắt dậy, nhắn nhủ với hội bạn:

- Là thư của Sakai! Chắc có chuyện gấp gì đó! Tớ ra ngoài một lát! Các cậu cứ ngủ trước đi nha!

- Cậu đang không khoẻ, đi cẩn thận đấy!

Toji kéo tay Tamo, dặn dò trước khi để cô rời đi.

Trong kho sách mới, Sakai ngồi lẳng lặng một mình dưới ánh đèn dầu. Cậu đọc tới đọc lui lá thư vừa nhận được. Đôi ba lần định cầm bút trả lời nhưng lại thôi. Tướng quân trút tiếng thở dài bất lực, tiện tay hơ lá thư trước ngọn đèn cho tới khi nó cháy rụi thành tàn than.

- Xin lỗi thầy!!!

Đang thả phiền muộn theo làn khói trắng toả ra từ đèn dầu, chợt Sakai nhớ ra điều gì đó. Cậu gấp rút lấy mớ bã trà khô tìm được dưới bếp, thận trọng tách nhỏ rồi quan sát.

- Chẳng lẽ...!!!

Ngờ ngợ vì điểm kỳ lạ của bã trà, đôi mày sậm của Tướng quân liền cau lại. Cậu dùng mẩu nhỏ đốt và ngửi thử thì phát giác ra loại độc tính ẩn bên trong.

- Chết tiệt!!!

Sakai siết chặt lòng bàn tay, phẫn nộ trước mưu hèn kế bẩn của kẻ đã hạ độc vào trà.

- Không xong rồi!

Tạm gác lại mớ bã trà độc hại kia, Sakai sốt ruột, khẩn trương đi tìm Tamo.

Lúc này khoảng sân ngoài gốc Đại thụ đã phủ đầy cánh hoa anh đào. Tamo chậm rãi bước lên chúng, chìm đắm trong vẻ đẹp êm ái và lãng mạn.

Bất thình lình, một cơn gió lớn thổi tung, tốc ngược những cánh hoa lên rồi cùng nhau rơi xuống.

" - Đẹp thật!"

Tamo ngước đầu chiêm ngưỡng khoảnh khắc này, nụ cười hé nở trên môi. Chỉ trong tích tắc, hình ảnh "cơn mưa" hoa đào mơ màng biến thành những lá phong đỏ cam rực cháy khiến cô hốt hoảng.

" Phựt" - một nhát kiếm từ phía sau đâm xuyên người Tamo. Ảo ảnh về lá phong cũng tan biến.

Vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, Tamo nhìn xuống dưới bụng mình, thấy mũi kiếm nhuốm đầy máu.

" Soạt" - mũi kiếm được rút ra khỏi người, Tamo liền thổ huyết.

Cô chạm vào vết thương đang tuôn máu, rồi nhìn lòng bàn tay ướt đẫm của mình, run lên bần bật.

" - Tại... tại sao?"

Nỗi bàng hoàng vì mất đi linh lực phục hồi khiến Tamo dường như quên hẳn cảm giác đau đớn. Kiệt sức, cô ngã khuỵu xuống, nhìn máu loang vào những cánh anh đào rực rỡ. Mọi thứ dần trở nên mờ ảo rồi tắt lịm cùng đôi mắt nhắm nghiền của Tamo.

Ở phòng Bộ tứ, Norido bức bối khi Toji cứ đảo qua đảo lại quanh phòng. Cô hắng giọng hỏi:

- Ngày mai chúng ta khởi hành rồi! Cậu không tranh thủ ngủ nghỉ sớm đi!

- Tớ đi tìm Tamo đã!

Cảm giác bất an thúc giục Toji. Cô cầm theo lá thư, vừa mở cửa phòng đã chạm mặt Sakai.

- Sao cậu lại ở đây?

Toji há hốc, ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Tướng quân. Chishi cũng nhận ra điều bất thường, kéo tay Norido ra ngoài hóng chuyện.

- Tamo đâu rồi?

Nhìn một lượt chẳng thấy Tamo đâu, Sakai nôn nóng hỏi. Toji liền chìa lá thư kia ra, chau mày, thắc mắc:

- Cậu hẹn Tamo cơ mà, sao lại hỏi bọn tôi?

- Gì chứ?

Túm chặt lá thư giả mạo, Sakai tức giận đùng đùng.

Hiro chứng kiến tên thích khách xuống tay với Tamo, cơn thịnh nộ dâng trào trong lòng. Ánh mắt cậu đỏ hừng hực, dòng linh lực cuồn cuộn chảy khắp cơ thể. Cậu giơ tay hướng về kẻ lạ mặt, tạo ra tàn ảnh một con rồng trắng xông thẳng đến hắn.

Tránh lộ thân phận, tên đó tránh né, ngã lăn vài vòng rồi hớt hải quay đầu bỏ chạy.

- Tamo, Tamo à!

Hiro vội đến cạnh, đỡ Tamo dậy, liên tục lây mạnh gọi cô. Thấy vết thương của Tamo, thấy bộ trang phục Sudo đẫm máu cùng hơi thở yếu ớt kia, Hiro rơi vào hoảng loạn.

Một cánh hoa anh đào nhẹ nhàng rơi xuống tay cậu, dòng hồi ức sâu thẳm trong tiềm thức chợt ùa về.

<<

"Ầm" - Con rồng lớn lao thẳng xuống hồ tạo thành cơn địa trấn, hất nước trào lên bờ, cuốn trôi đám lính.

Cảnh vật điêu tàn, cõi lòng nát tan, lặng ôm thân xác lạnh tanh của nàng mà dòng lệ vị nam nhân kia không ngừng tuôn rơi.

- Tại sao...?

Một chiếc lá phong đỏ nhẹ nhàng rơi xuống tay hắn, phản phất dư vị của mùa thu.>>

- Aaaaaaa!!!

Nghe tiếng hét lớn của Hiro, Sakai và ba cô gái đã kịp chạy ra gốc Đại thụ.

Hiro bế Tamo trên tay, ngước nhìn cả bọn bằng ánh mắt lạnh tanh. Mỗi bước chân của cậu đều vô cùng nặng nề và kiệt quệ.

Sakai đến gần, toan đỡ hộ nhưng bị ánh mắt cự tuyệt kia ngăn lại. Lướt qua, vai Hiro va mạnh vào người Tướng quân đầy khiêu khích, cậu trở giọng đay điếng:

- Biến đi, tên thất bại!

Sakai giật mình vì thái độ kỳ lạ của Hiro. Dù hiểu rõ Lý sư từ trước đến giờ chẳng ưa gì mình, nhưng lần này giống như một người khác vậy.

Vừa lo lắng, vừa tức giận nhưng rồi Sakai chỉ biết cười nhạt mà tự thừa nhận Hiro đã trách đúng. Bao nhiêu chuyện xảy ra, cậu đều không thể bảo vệ được người con gái mà mình yêu thương.

Hiro và ba chiến hữu đã đưa Tamo đi rồi, Sakai đứng lặng, mất hồn với những suy nghĩ đối lập nhau. Dưới sân phủ đầy cánh anh đào hồng thắm, một tấm lệnh bài nằm lẫn vào đó, thoáng chốc không qua mắt được Tướng quân.

Nhặt tấm lệnh bài đó lên, Sakai dường như đã hiểu ra mọi chuyện.

Trở về phòng Bộ tứ. Norido giúp Hiro đỡ Tamo nằm lên giường bệnh. Cô quan sát vết thương lớn kia, nóng lòng muốn biết nguyên nhân.

- Tamo có linh lực phục hồi cơ mà, tại sao lại thành ra nông nổi này?

- Có lẽ cô ấy bị trúng một loại độc làm suy giảm linh lực!

Sau khi thu thập thông tin và quan sát biểu hiện của Tamo, Yuki rút ra kết luận. Hakusho thở dài, bày tỏ mối quan ngại:

- Tôi tự hỏi Tamo có gây thù chuốc oán với ai không? Hết lần này đến lần khác bị ám sát!

- Giả văn tự của Tướng quân hoàn hảo thế này, chắc chắn không phải là người bên ngoài trà trộn vào!

Giận dữ vì sự tác oai tác quái của tên thích khách kia, Shin đặt mạnh lá thư xuống bàn, quả quyết. Cậu đảo mắt xung quanh chẳng thấy Tướng quân đâu, thắc mắc hỏi cả bọn.

- Sakai đâu rồi?

Kanako vừa bước vào phòng, nghe được, liền cấp báo:

- Quận vương có việc gấp trở về kinh thành! Có nhắn với lính báo tin cho mọi người!

- Gấp cỡ nào cũng nên nói một tiếng với tôi chứ?

Shin phát cáu, gửi đến Kanako ánh nhìn dò xét, bán tín bán nghi.

Để phá tan bầu không khí nặng nề, rối ren này, Yuki liền góp lời khuyên nhủ:

- Tạm thời mọi người cứ về phòng để Tamo tịnh dưỡng với cả nghỉ ngơi sớm! Ngày mai chúng ta còn lên đường đến Cổ trấn! Về việc điều tra tên thích khách, chờ Tướng quân về xác thực rồi sẽ bắt đầu sau!

- Trước mắt cứ theo Quân sư sắp xếp vậy!

Thấu tình đạt lý, Shin gật đầu đồng thuận. Tất cả quay trở về phòng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro