Chap 49: Dưới tán Đại thụ
- ... Narumi!!!
Tiếng nói Hiro nhỏ dần qua nhịp mấp máy của khuôn miệng. Cậu ngước đầu lên, hướng nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của Tamo.
<<
Thiếu nữ có mái tóc trắng dài, được buộc gọn gàng, khoác trên người bộ lễ phục Sudo cao quý. Mỗi bước đi của cô để lộ bàn chân trần đầy vết cỏ xước, ngấn đỏ và đang ứa máu. Đến bên bờ hồ, cô soi mình xuống nước, gương mặt thanh tú nhưng mang một nỗi buồn man mác.
- Ta nguyện trao linh hồn cho thần linh!
"Ầm" - Cô gieo mình xuống nước. Sau âm thanh chấn động dữ dội, những bọt nước trắng xoá liên tục xuất hiện phá tan sự phẳng lặng của mặt hồ.
- Narumi! Narumi!>>
- Tamo! Tamo!
Thấy Tamo đột nhiên đớ người, bất động, Norido liền với qua, kéo tay áo cô mà gọi lớn. Tamo không khỏi giật bắn mình, vô ý huơ tay làm đổ bình rượu.
- Cẩn thận chứ!
Hiro nhanh chóng trở về chỗ ngồi, đặt bình rượu đứng lên rồi giúp Tamo lau chỗ bàn ướt.
- A, xin lỗi Trưởng bối!
Tamo lúng túng nhưng ngoài cuống quýt tay chân, cô vẫn chẳng phụ giúp được gì. Để xua tan cảm giác ái ngại này, cô tay với lấy một bình rượu khác:
- Xin lỗi mọi người! Uống tiếp thôi nào!
- Đủ rồi!
Sakai ngồi đối diện quan sát vẻ bất thường của Tamo từ đầu đến cuối, lập tức giữ chặt lấy bàn tay cô, ngăn cản ý định trở thành ma men say mèm.
- A!
Nhưng cách này có vẻ càng làm Tamo rối hơn. Cô vụt tay lại, liếc mắt tránh né, hai gò má có chút ửng đỏ.
- Tamo say rồi, đừng có uống nữa!
Chishi nhấn mạnh từng chữ một, vừa răng đe vừa cảnh tỉnh cô. Norido cũng gật đầu tán thành ý kiến của Chishi.
- Chúng ta còn đi treo điều ước mà! Hôm nay uống tới đây thôi!
- Để tôi pha chút trà gừng giải rượu cho Tamo nhé!
Hiro vừa mở lời đề nghị thì đã đứng phắt dậy, một mạch bỏ xuống bếp, tránh để cô từ chối. Thấy vậy, Kanako cũng xin phép rời bàn tiệc:
- Tôi phụ Lý sư một tay vậy! Các vị cứ đến đại thụ treo nguyện ước trước!
Chậm rãi xuống thềm nhà bếp, nhìn cách pha trà tỉ mỉ của Hiro, Kanako khẽ lên tiếng:
- Chỉ là một cốc trà thôi mà!
- Kanako đó à? Không cùng mọi người treo điều ước sao?
Do quá chăm chú vào công việc, Hiro có phần bất ngờ khi thấy Kanako ở đây. Kanako bước nhanh đến bên cạnh cậu, giữ lấy cốc trà đang pha dở, mở lời:
- Tiện thể tôi cũng muốn uống, hay để tôi pha luôn phần này! Lý sư làm thêm chút bánh cho buổi thưởng hoa đi!
- Cũng được! Nhờ cô vậy!
Hiro bỏ tay ra khỏi cốc trà, gật đầu mỉm cười rồi giao lại cho Kanako. Trong khi Lý sư đang nhóm thêm củi, Kanako nhìn vào cốc trà, gương mặt cô soi trong nước cùng ánh mắt đầy tâm trạng.
- Lý sư có vẻ rất quan tâm đến Tamo!
Hỏi thẳng thắn thế này vốn không phải phong cách của Kanako. Hiro hiểu ra câu chuyện không đơn giản dừng ở từ "quan tâm", cậu lặng thinh một hồi rồi gật đầu thừa nhận:
- Đúng vậy, Tamo rất quan trọng với tôi!
Đến đây, Kanako đứng chẳng vững nữa. Trái tim cô chợt nhói đau, cõi lòng vỡ vụn. Tay cô siết chặt cốc trà, nước mắt rơi thỏm vào tạo thành những vòng xoáy nước loang tròn loang tròn mãi. Cố che giấu nỗi niềm, Kanako gượng cười phì:
- Tamo trông đáng yêu thật nhỉ!
Vừa hàn huyên, cô vừa lén rút trong vạc áo ra một gói giấy nhỏ, nhanh chóng trút bột thuốc vào cốc trà rồi lắc nhẹ cho độc dược hoà tan. Sau, cô quay sang đưa cho Hiro và căn dặn:
- Chỉ còn chừng này chắc Tamo cũng đủ giải rượu rồi!
- Cảm ơn Kanako! Ra đại thụ thôi nào!
Hiro đặt cốc vào khay bánh và nhanh chóng rời khỏi bếp. Đợi Hiro đi rồi, Kanako mới thả lỏng nắm tay đang siết cứng của mình. Có lẽ từ nãy đến giờ, cô đã kìm nén quá lâu, đến tê liệt cơ thể lẫn cảm xúc.
- Phù vân, chỉ là phù vân!
Kanako ném hồ điệp đan dây mà Hiro tặng vào lò lửa. Cô muốn thiêu đốt mọi thứ, là hy vọng, là tương tư và là mối tình đẹp như mộng mà cô hoạ ra. Bao nhiêu uất ức, căm phẫn, tự trách cứ bản thân, tất cả cảm xúc ấy ngưng đọng trên khoé mi trĩu nặng nhưng không thể xuôi thành dòng.
Usagi phát hiện một chiếc xích đu xinh xắn bên dưới tán đại thụ. Cậu lập tức phi thẳng đến, mừng rỡ reo lên:
- A, các tỷ nhìn xem!!!
Tamo cũng háo hức vô cùng, đuổi ngay theo sau.
- Thật tuyệt vời!
- Ta cũng muốn thử, ta cũng muốn thử!
Mắt Hira sáng rỡ, buông tay Shin mà ùa lại chơi cùng. Ngoại trừ Usagi, thì hai cô nương kia chẳng khác gì hai đứa trẻ con.
- Đúng là mãi chẳng chịu lớn!
Hakusho chứng kiến cảnh này, không khỏi bật cười. Cậu nghĩ chỉ có trẻ con mới thích thú mấy trò này, ai dè đâu Norido cũng hớn ha hớn hở, lao nhanh về phía xích đu.
- Gì chứ?
Hakusho quay phắt qua nhìn Norido, ngỡ ngàng trước thái độ của cô.
Trong khi cả bọn quay quanh chiếc xích đu ấy, chỉ có Shin và Chishi lặng thinh, đứng xa xa dõi theo.
- Dù sao cũng cảm ơn cậu, Thống lĩnh!
Chishi rất khó xử nhưng vẫn mở lời trước. Shin chỉ cười nhẹ, ánh mắt nhuộm một nỗi buồn da diết:
- Không có gì đâu!
- Công chúa sẽ là lựa chọn tốt nhất cho cậu! Hãy trân trọng cô ấy!
Chishi hít thật sâu rồi dùng hết dũng khí mà bộc bạch. Cách tốt nhất ngăn bản thân thôi tiếp tục hy vọng là trao người mình yêu cho người xứng đáng hơn. Lời khuyên này thật hay giả có còn quan trọng nữa hay không. Shin nhắm chặt mắt, giam giữ mọi cảm xúc.
- Tôi hiểu rồi!
- Nè, Chishi, Shin, mau đến đây!
Norido hét lớn gọi cả hai, vẫy vẫy tay ra hiệu. Shin bước đi một mạch, lướt qua Chishi để. Bàn tay cô chẳng tự chủ được, theo quán tính định với lấy Shin nhưng đã muộn rồi, chỉ đành buông xuống trong im lặng.
- Cậu tính treo hết đống này hả, Tamo?
Toji tá hoả khi thấy Tamo bê cả thùng thẻ nguyện ước. Tamo nhe răng cười, giơ ngón cái lên thể hiện sự nhất trí:
- Đúng vậy! Chắc gì điều ước sẽ thành hiện thực! Tớ treo dư xíu để trừ hao mà!
- Cái này hơi lố rồi đó, cô nương!
Norido chống nạnh, nhíu mày trách mắng Tamo. Lập trường của nha đầu tóc cam rất vững, cô vội vội vàng vàng chọn cành thấp nhất để treo trước. Miệt mài được một hồi thì kín hết chỗ, cô đành loay hoay với các cành cao hơn.
- Cứ vậy chắc tới sáng Tamo mới treo xong!
Yuki gượng cười, lắc đầu bó tay trước tình huống này. Chishi thở dài, đề nghị:
- Hay là để tớ bay lên treo giúp nhé!
- Không, phải tự tay treo mới thành tâm chứ!
Tamo giãy nảy, một mực khước từ mọi sự hỗ trợ. Biết có khuyên cũng bằng thừa, Sakai tiến thẳng đến cạnh cô, lên tiếng:
- Để tôi!
- Đã nói tôi muốn tự tay treo mà!
Tamo cáu gắt, phản đối quyết liệt.
Mặc kệ cái miệng kia lải nhải, Sakai cúi người, nhắc bỗng Tamo lên rồi đặt cô ngồi gọn trên vai mình. Cậu thực hiện đúng nguyện vọng của cô, chỉ gián tiếp hỗ trợ, việc treo thẻ vẫn là tự tay cô treo.
- A a... !!!
Hợp tình hợp lý quá, Tamo đâu dám cãi chỉ là cô cảm giác có chút xấu hổ, ngượng ngùng. Sakai liền hắng giọng, hối thúc cô:
- A cái gì, mau treo nhanh đi!
Cả bọn bắt đầu treo thẻ nguyện ước lên tán cây đại thụ. Chishi bay lên treo, treo giúp cho Usagi và Norido. Riêng Tojimo cũng theo phương án tự thân nên mãi loay hoay chọn cành phù hợp. Yuki nhân cơ hội, mở lời:
- Hay để tôi...!!!
- Không cần đâu, tôi có thang rồi!
Toji cười phì, chỉ vào chiếc thang mà cô thủ sẵn từ trước.
Tamo treo được vài thẻ thì cảm giác ái ngại biến mất, thay vào đó là sự hăng máu tột cùng. Cô liên tục thúc giục Sakai chạy từ cành này sang cành khác.
- Bên này, bên này còn trống nè, Sakai!
- Vẫn chưa hết nữa sao?
Sakai nuốt nỗi bất lực vào trong. Đôi vai cậu có vẻ đã mỏi nhừ, lỡ phóng lao phải theo lao thôi.
- Tôi đang treo nguyện ước cho cậu nè!
Tamo nghiêng đầu xuống thông báo, đồng thời đưa thẻ cho Sakai xem rồi cười tít cả mắt. Trông thấy dòng chữ xấu hoắc trên thẻ đề là "Mong rằng Tướng quân Sakai không bị thương nữa", cậu vừa xúc động vừa cười như chết đi sống lại.
- Đồ ngốc!
- Nhìn xem, Tướng quân của chúng ta đã "sống lại" rồi!
Hakusho tấm tắc cười, khoác tay qua vai Shin. Shin thuận ý, gật đầu:
- Tốt quá rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro