Chap 47: Thiên đăng giữa trời
Công đoạn chuẩn bị coi như đã hoàn tất, mọi người tụ tập trước sân miếu, ghi điều ước lên những ngọn đèn trời.
- Đẹp quá, đây là lần đầu tớ được thả Thiên đăng!
Norido đứng trước ngọn đèn lớn, trong lòng vô cùng hứng khởi. Hakusho liền khoanh tay, hất cằm, tự đắc mà cười phì:
- Tất nhiên rồi, do tôi làm mà!
- Haha, dán luôn cả cái tay cơ!
Nhớ lại gương mặt đau khổ của chàng Kiếm khách khi dám coi thường keo siêu dính, Tamo không khỏi bật cười ngả nghiêng.
- Đồ ăn tới rồi đây!
Toji bê dĩa thức ăn cuối cùng ra, đặt lên bàn rồi gọi cả bọn. Ngạc nhiên vì chẳng thấy đầu bếp Chishi đâu, Usagi ngó quanh tìm kiếm:
- Chishi tỷ hôm nay không nấu sao?
- Có, cô ta vừa làm xong thì chạy đi đâu mất, để ta phụ dọn mệt đứt hơi đây!
Hira chống nạnh bước đến, đôi mày nhíu lại, giọng nói cau có hẳn. Giờ mới để ý, hình như Shin vẫn chưa xuất hiện, Yuki chưa lo cho bản thân ê ẩm sau cú ngã, đã lo cho vị Thống lĩnh mất tích này.
- Shin có nói đi đâu không?
- Từ ban trưa đã chẳng thấy đâu!
Sakai lắc đầu khi bắt gặp ánh mắt Quân sư đảo qua mình.
- Làm sao bây giờ, sắp tới giờ thả đèn trời rồi!
Norido sốt ruột, mong họ sớm trở lại trước khi thiên đăng được châm lửa. Biết rõ ý định cả bọn, Tamo lập tức can ngăn:
- Giờ tản ra tìm sẽ trễ thật đấy!
- Nhưng Thống lĩnh hứa với ta sẽ cùng nhau thả đèn và treo điều ước lên đại thụ cơ mà!
Hira phản đối kịch liệt, vùng vằng đòi đi tìm Shin cho kì được. Chiều lòng Công chúa, Kanako mở lời đề nghị:
- Hay để tôi đi tìm Thống lĩnh giúp Công chúa nha!
- Khoan đã!
Tamo bất thình lình hét toáng lên, đã bị ném cho những ánh mắt đầy ngờ vực. Cô cũng nhận ra thái độ quá khích của mình, liền lấp liếm bằng nụ cười gượng gạo:
- Thật ra Shin có chút chuyện cần giải quyết! Cậu ấy bảo tôi nhắn mọi người vậy đó! Chứ chứ ... cũng không có gì đâu! Chắc sẽ quay lại liền thôi!
- Vậy còn Chishi?
Có vẻ như Norido luôn là người biết gây khó dễ cho Tamo nhất. Cô vốn chẳng thể nói dối lâu, tái mét mặt, ấp a ấp úng.
- Chishi đang bận rồi! Cô ấy nói mọi người cứ thả đèn trước đi!
Hiro chen ngang thông báo vào. Lời Lý sư kể ra cũng đáng tin hơn Tamo rồi. Hira gật đầu, dù có chút buồn nhưng cảm thấy an tâm phần nào.
Thầm cảm ơn Hiro đã giải nguy cho mình, Tamo nhìn sang cậu, híp mắt cười.
" - Trùng hợp vậy sao?"
Sakai liếc sang gương mặt hí hửng của Tamo, phần nào đoán được điều mà cô đang muốn che giấu.
Bầu trời đêm đẹp như mộng, dưới tán đại thụ xanh um, một chiếc xích đu bằng gỗ nhỏ xinh xắn đung đưa theo gió. Khung cảnh này có thể khiến bất cứ ai tức cảnh mà sinh tình.
Thấy Shin đứng kế bên chiếc xích đu, Chishi ngầm hiểu thấu mọi chuyện. Bước đến gần cậu, cô nhẹ nhàng mỉm cười:
- Tamo bảo tôi ra đây! Thống lĩnh có điều chi căn dặn?
- Cô muốn ngồi thử không?
Shin nắm lấy dây thừng treo xích đu, thu hút sự chú ý.
<<
Chishi chỉ tay về phía cây lớn trước cổng miếu, hào hứng mà gợi ý cho Tamo:
- Tán cây lớn quá, mình làm xích đu chơi chắc vui lắm!
- Thật vậy ha? Nghe hấp dẫn đó!
Tamo reo lên, gật đầu lia lịa. Dù cả hai rất tâm đắc nhưng chẳng ai dành thời gian thực hiện ý tưởng này. >>
Hồi tưởng câu nói vu vơ ngày đầu tiên lên núi, vậy mà giờ đây, nguyện vọng của Chishi đã trở thành sự thật. Bản thân cô cũng vô cùng bất ngờ trước sự quan tâm, chu đáo từ Thống lĩnh.
Cô nở một nụ cười thật tươi, mừng rỡ chạy đến, trải nghiệm cảm giác ngồi xích đu, ngắm mỹ cảnh núi Vọng Nguyệt về đêm.
- Cảm ơn cậu nha, Shin!
- Chỉ cần cô vui là được!
Khẽ đung đưa dây thừng đẩy giúp Chishi, món đồ chơi làm bằng ván gỗ nhìn đơn giản thế mà ngốn cả nửa ngày trời. Nhưng với Thống lĩnh, thành quả lớn nhất chính là nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của người con gái mình thương.
Cậu vịnh cho dây treo thôi chuyển động, đứng giáp mặt Chishi, nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm rồi thì thầm gọi tên:
- Chishi...!!!
- Có... có chuyện gì sao?
Tình huống này làm Chishi không khỏi bối rối. Cô siết chặt những ngón tay, ấn mạnh xuống ván gỗ để giữ cho cơ thể bớt run bật lên, ánh mắt cũng đảo sang hướng khác, né tránh cái nhìn chăm chăm.
Thật lạ, tâm trí Chishi đang đấu tranh dữ dội, một phần muốn bỏ chạy, một phần lại chờ đợi câu nói tiếp theo.
- Tôi... thật sự rất thích cô!
Đây có vẻ như là lần đầu tiên Thống lĩnh thẳng thắn bày tỏ cảm xúc bản thân. Dù đoán trước được hay không thì bất kỳ cô gái nào khi nghe lời ngỏ ấy đều khó mà giữ bình tĩnh nổi. Huống hồ gì trong lòng Chishi vốn có hình bóng của Thống lĩnh.
Trong giây phút xao xuyến, cô chỉ muốn xuôi theo trái tim mình. Bàn tay Shin đang hướng về cô, chỉ cần nắm lấy thôi, chỉ cần vậy thôi.
<<
- Thống lĩnh và Công chúa có đính ước với nhau, sau này cậu ấy sẽ trở thành người cai trị Vương triều Semino! Tôi không thể tiết lộ quá nhiều nhưng chỉ cần đi sai một bước sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh cả Vương triều! Mong cô thấu suốt!>>
Lời cảnh báo từ Tướng quân vọng về trong tiềm thức khiến đôi tay Chishi chưa kịp giơ lên đã như đông cứng, chẳng còn cảm giác gì nữa.
- Vậy còn chuyện đính ước với Công chúa thì sao?
Chishi bất chợt chất vấn điều mà cô thắc mắc từ lâu. Đến đây, Shin chỉ biết cúi mặt, cười trừ:
- Chỉ là lời hứa lúc nhỏ!
- Có thể chối bỏ dễ như thế sao? Mà cũng đúng, ngay cả nụ hôn hôm đó, Thống lĩnh còn quên được mà!
Chishi bỗng chốc trở nên mất kiểm soát, lời đáp trả vừa giận dữ vừa đầy sự mỉa mai.
- Hôn?
Gương mặt Shin biến sắc. Cố đè nén để giải quyết dứt điểm hiểu lầm, cậu lập tức phân bua:
- Đính ước không phải là ý định của tôi nhưng việc giấu Hira từng ấy thời gian thì đích thị lỗi ở tôi! Khuất mắt này, tôi sẽ giải thích cho Công chúa!
Rành mạch, dứt khoát rõ ràng, kèm theo ánh mắt cương trực đủ để thấy rằng tâm ý của Thống lĩnh chẳng hề giả dối. Quay lại chuyện hai người, cậu đặt tay trước ngực, cố gắng bày tỏ nỗi lòng mình:
- Còn về nụ hôn, tôi không nhớ không có nghĩa sẽ phủ nhận trách nhiệm!
Shin phản ứng quyết liệt đi quá xa so với tưởng tượng của Chishi. Cô gượng cười, xua xua tay mà trấn an:
- Tôi... tôi đâu có bắt cậu chịu trách nhiệm!
- Vậy... hãy để lần này tôi được khắc ghi trong lòng!
Tông giọng trầm ấm, ánh mắt âu yếm từ đối phương khiến Chishi ngây người. Trước lúc cô kịp thông suốt ẩn ý thì Shin đã cúi người, đặt lên môi cô một nụ hôn chủ động và ngọt ngào.
<<
- Con người nhỏ bé vốn khó có thể chống lại số mệnh, huống hồ chi là can dự vào số mệnh của người khác! Cứ để sông được chảy xuôi dòng, cứ để mây bay về phía chân núi, cứ để trái tim được phép đập đúng nhịp! Thiên mệnh sẽ không chỉ vì sự cự tuyệt của con mà xoay chuyển!
Giờ Chishi mới hiểu vì sao Shin và mọi người lại coi trọng Thiền sư Makoto đến vậy.>>
Lời thầy khuyên làm Chishi thật sự muốn trở nên ích kỷ. Khi phải đứng trước những quyết định trọng đại thế này, cô mới biết được, hoá ra bản thân yếu đuối đến dường nào.
- Chishi...!!!
Shin lên tiếng gọi Chishi, ánh mắt chan chứa hy vọng. Bàn tay cậu lần nữa chìa về phía cô.
- Tôi...!!!
Chishi ngập ngừng, những ngón tay run rẩy bẽn lẽn nhấc lên.
<<
Sakai cố nén tiếng thở dài, đặt tay lên vai Hira, khuyên nhủ:
- Lửa có thể đốt lại được, sau này Công chúa hãy cẩn trọng hơn! Vì có những chuyện, quyết định sai dù chỉ một lần, sẽ chẳng thể gỡ gạc!>>
Mạch cảm xúc bị cắt đứt từ đây. Chishi tức tốc thu tay về, đứng phắt dậy, cúi gập người xuống mà hạ giọng:
- Xin lỗi, nhưng đây không phải lúc!
Sau, cô xoay lưng bỏ chạy một nước để lại Thống lĩnh đứng chôn chân cùng mớ tơ vò hỗn độn.
Đến gần cổng miếu, Chishi choáng ngợp trước ánh sáng rực rỡ của hàng chục ngọn Thiên đăng. Đèn trời rất đẹp nhưng cũng rất xa vời, điều mình mong chờ nhất giờ hoá hư vô. Nước mắt cô bất giác tuôn rơi, có lẽ cự tuyệt người mình yêu còn đau đớn hơn việc bị chối từ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro