Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 44: Hoạ lệ tàng long

<<

Đám lính hung hãn vây bắt một bé gái độ tầm bốn, năm tuổi, nhốt vào củi gỗ lớn. Sau khi chúng rời đi, cô bé hoảng sợ, giật mạnh cửa, tìm cách trốn thoát. Chứng kiến người đồng trang lứa mình lâm vào cảnh bế tắc, Sakai cầm lòng không đặng, liền lẻn tới trợ giúp.

- Suỵt, đừng lên tiếng!

Cậu ra hiệu cho cô im lặng rồi lụm viên đá lớn, đập liên tục vào ổ khoá. Vừa đập, hai đứa trẻ vừa dáo dác nhìn xung quanh xem có ai phát hiện không.

"Cộp" - âm thanh mà cả hai mong đợi nhất. Cuối cùng mọi sự cố gắng đã được đền đáp, Sakai cứu được cô bé, mãn nguyện mà tít mắt cười.

- Tay cậu chảy máu kìa!

Cô bé trông thấy vết xước trên mui bàn tay Sakai, hoảng hốt, vội túm lấy mà cẩn thận xem xét. Dù có chút đau đớn nhưng cậu vẫn xua tay, trấn an:

- Không sao đâu! Nam nhi đại trượng phu, bị thương tí này thì nhằm nhò gì!

Sakai hất mặt cùng nụ cười tươi rói đầy khí phách khiến mắt cô bé long lanh lên, cảm giác xúc động pha lẫn sự ngưỡng mộ.

- Con bé kia trốn mất rồi!

Đám binh lính phát hiện củi gỗ trống trơn, liền tức tốc đuổi theo hai đứa trẻ.

- Mau chạy đi!

Sakai kéo tay cô bé, hối hả bỏ chạy. Đến gần vực sâu, cả hai sựng chân, nhìn nhau đầy lo lắng.

- Quận Vương mau vào đây, ngoài đó nguy hiểm lắm!

Những tên lính đứng xa xa, chẳng dám manh động, chỉ có thể réo gọi Sakai quay trở lại. Tuy nhiên, kẻ đứng đầu có vẻ to gan hơn, lập tức lên tiếng:

- Nha đầu đó là con gái tội nhân, Quận Vương hãy giao nó cho chúng tôi!

- Không được!

Sakai bước lên phía trước, hùng hổ giang hai tay che chắn cho cô bé. Bầu trời chợt tối sầm, mây đen và giông bão bất ngờ kéo đến. Trước khung cảnh hỗn loạn, những tên lính thừa dịp xông tới, túm lấy Sakai rồi truy đuổi cô bé. Cô luống cuống, trượt chân ngã nhào xuống vực.

- Đừng mà!

Sakai bấu chặt bàn tay tên lính, cắn cho một phát khiến tên lính buông cậu ra. Nhưng quá muộn, cô gái nhỏ bé đã rơi xuống.

"Vù" - tiếng gió như xé tan không gian, một con rồng trắng to lớn xuất hiện, cõng cô bé trên lưng và lượn ngang qua Sakai. Ánh mắt dữ tợn của nó khiến cậu bị doạ cho xanh mặt, ngã vật ra đất, sợ hãi đến ngất đi. >>

- A!!!

Sakai giật mình thức tỉnh sau cơn ác mộng. Mắt cậu mở trừng trừng, mồ hôi đổ đẫm cả áo.

- Sakai!

Thấy Tướng quân bình an vô sự, Tamo mừng rỡ ôm chầm lấy cậu. Sakai chưa kịp ổn định tâm trí, lại thấy Shin, Hakusho và cả thầy Makoto tập trung bên giường mình, ngớ người, thắc mắc:

- Có chuyện gì sao?

- Cậu còn hỏi có chuyện gì sao?

Tamo nức nở, hét toáng lên. Cô thức trắng đêm, thấp thỏm lo lắng cho an nguy của cậu, ấy vậy mà lúc cậu tỉnh dậy, lại đi hỏi một câu ngáo ngơ thế kia, hỏi sao không khiến cô sinh uất ức.

<<

- Sa...Sakai?!

Cô hớt hải lấy tay lau đi giúp cậu, khoé mắt rưng rưng tự lúc nào. Dù không phải lần đầu tiên cô trông thấy Tướng quân bị thương vì cứu mình nhưng cảm xúc liên tục dâng trào, nhất thời không kìm nén được.
Hành động nắm chặt cổ tay để ngăn cô lại, Sakai chỉ muốn nói rằng cậu vẫn ổn. Tuy nhiên, do ảnh hưởng từ nguồn linh lực ăn mòn từ Bạch Long, cơ thể Sakai tổn thương nghiêm trọng. Cơn đau nhói chí mạng bất chợt ập tới, cậu gục đầu trên vai Tamo, hô mê bất tỉnh.>>

Diễn cảnh tối hôm ấy tái hiện, Sakai nhìn sâu vào đôi mắt ướt nhoè của Tamo, cười phì, vỗ về cô:

- Tôi không sao rồi!

- Cậu thật sự ổn chứ?

Shin như muốn xác nhận lần nữa thì Tướng quân đã hiểu ý cậu mà gật đầu trước. Hakusho thở phào rồi tặc lưỡi trách móc:

- Cậu ngủ một ngày một đêm rồi, hỏi sao chúng tôi không lo!

Dưới bếp, Chishi và Norido đang vô cùng tất bật, người nấu ăn, người điều chế thuốc nhưng cơn đói cồn cào khiến Hira bực dọc mà hối thúc:

- Khi nào mới có bữa tối vậy?

Norido phát cáu, liếc sang cô Công chúa khó chiều này, phản kháng tức khắc:

- Sakai còn đang hôn mê, Tamo mất ăn mất ngủ, cô không giúp còn giở chứng à?

- Gì chứ? Đâu phải ta không lo cho họ! Sakai là huynh trưởng của ta, cùng ta lớn lên, sao ta có thể đứng yên...!!!

"Ọt ọt" - đang lớn giọng biện minh thì bụng Hira biểu tình. Cô ngồi gục xuống, ôm bụng tỏ vẻ đau khổ. Nén một tiếng thở dài, Chishi bê dĩa thức ăn đến, đưa cho Công chúa:

- Ăn trước chút này đi!

- Chishi, nay cậu dễ tính quá vậy?

Norido hắng giọng, cảm thấy có chút gì đó khó hiểu về cô bạn mình. Bằng tất cả sự thành tâm, Chishi nở nụ cười đầy tự nhiên, ôn tồn bảo:

- Chỉ là chuyện nên làm thôi!

- Nhưng mà rốt cuộc các cô từ đâu đến?

Hira yên vị trên ghế, vừa nhai ngoàm ngoàm vừa thắc mắc hỏi. Có vẻ cô đã chịu bỏ lớp vỏ bọc Công chúa của mình xuống để tìm hiểu sâu hơn về những con người phương xa kỳ lạ này.

- Chắc là ở một chiều không gian khác!

Biết dù giải thích kiểu gì Công chúa cũng không hiểu thấu, Norido đành dùng thuật ngữ thật khó để chặn đầu. Quả đúng như dự tính, Hira nuốt chẳng nổi loại ngôn từ này. Để tránh mất mặt, cô cười phì, ra dáng am hiểu tường tận:

- Ra là vậy ha!

- Tôi cũng rất hiếu kì về Bạch Long, cô có thể kể cho tôi nghe một chút được không?

Chishi bê thêm một dĩa bánh ra bàn cho Hira, kèm theo yêu cầu nho nhỏ. Bị mua chuộc rồi, Công chúa buộc phải kể cho cả hai nghe truyền thuyết về Bạch Long.

- Từ thuở khai thiên lập địa, Bạch Long từng được xem như là một vị thần đầy quyền lực! Có lẽ vì vậy mà rất nhiều người muốn tìm gặp với cả sự thiện lành lẫn ý đồ xấu xa! Ba năm trước, sau lễ thần Xích Nguyệt, đứng từ lang can Đình Nguyệt, tôi nhìn thấy bầu trời phương Tây xuất hiện những đợt sấm chớp dữ dội, bóng của một con rồng lớn bay lượn trên trời! Người dân cho rằng Bạch Long đã hiển linh, nhưng Quốc sư Claus lại khẳng định có ai đó đã chọc giận Bạch Long, thảm hoạ sớm muộn sẽ xảy đến!

- Vậy kết quả như thế nào?

Norido nóng lòng muốn biết, vội vã đốc thúc Hira. Tới đây, gương mặt Công chúa thoáng chút buồn bã, chỉ có thể miễn cưỡng nở một nụ cười trừ:

- Những ngày sau đó, mưa gió triền miên, mùa màng thất bác, chiến tranh xảy ra liên tục! Tôi cũng không biết có phải do Bạch Long đã nổi giận không! Nhưng sau đó một thời gian, tôi mới nhận được hung tin về cái chết của Natsu! Nhóm Thống lĩnh tan tác, Hikari mất tích, Hakusho bỏ đi, Vương gia đột ngột qua đời nên Sakai huynh về kinh thành ở ẩn! Khoảng thời gian đó chỉ toàn là đau thương!

- Có lẽ vì vậy mà họ hiếm khi nhắc đến chuyện cũ!

Chishi vỗ vai an ủi Công chúa, cô có thể thấu hiểu được nỗi buồn trong đôi mắt ấy. Norido nén tiếng thở dài, bất tri bất giác lái sang một chuyện khác:

- Vậy Natsu gì đó là người như thế nào?

- Natsu thật ra... à... xin lỗi, người này, tôi không thể nói được!

Suýt nữa đã tiết lộ bí mật, Hira lập tức chữa cháy rồi đứng dậy và rời đi ngay lập tức. Thấy điệu bộ gấp gáp đó, cả hai nhìn nhau, tự khắc họ đã đoán được phần nào tầm quan trọng của nhân vật Natsu trong sự kiện ba năm về trước.

Dạo bước ngoài hiên vắng, Hira mang cả bầu tâm sự nặng trĩu. Ám ảnh quá khứ, bất an tương lai, cô nắm chặt tay đặt trước ngực như cầu xin tai hoạ đừng đổ xuống Semino thêm một lần nào nữa.

- Công chúa, người có tâm sự gì sao?

Kanako bước đến, khoác chiếc áo choàng cho Hira, nhẹ nhàng hỏi thăm. Công chúa lắc đầu, căn dặn Kanako rồi bước vào phòng mình.

- Không có gì đâu! Chuẩn bị tranh vẽ cho ta nhé!

Cô rút dưới nệm nằm ra một tập tranh lớn, giở từng bức là từng mảnh ký ức tươi đẹp có, ưu buồn có. Tất cả đều được Công chúa tỉ mỉ vẽ lại. Cô dừng ở bức hoạ một người, một rồng. Tay vị thiếu niên kia đang khẽ chạm vào mặt rồng trắng, cử chỉ vô cùng âu yếm, còn ánh mắt Bạch Long lúc bấy giờ cũng rất đỗi dịu dàng.

- Natsu, có phải Bạch Long đang khóc vì tỷ không?

Quay về nơi Bạch Long xuất hiện, Yuki chật vật kiếm tìm chút manh mối. Cỏ ẩm ướt, tiết trời se lạnh, thật khó để ai đó diện cớ ra ngoài dạo chơi nhưng Toji đã lên tiếng, cố ý hỏi:

- Đang dạo mát sao, Quân sư?

- À, đúng... đúng vậy!

Yuki vội vươn vai, đứng dậy, cười gượng gạo nhìn cô. Tác thành cho ý kiến hay ho này, Toji lập tức đề nghị:

- Vậy chúng ta cùng đi nha!

- Chuyện này... được thôi!

Quân sư ngập ngừng đôi chút, dù linh cảm Toji đang nghi ngờ mình, cậu vẫn không sao khước từ được đôi mắt cương trực kia.

- Bạch Long có khác gì so với con rồng mà Hikari tạo ra nhỉ?

Đi được một lúc, Toji liếc sang Yuki, hỏi trực tiếp vào vấn đề cô khúc mắc. Cậu thận trọng suy xét trước khi lý giải rành mạch cho Toji hiểu:

- Con rồng đó chỉ là ảo ảnh do linh lực tạo nên, so về sức mạnh vốn chẳng thể sánh được với Bạch Long!

- Vậy Bạch Long từ đâu đến, tại sao lại mạnh như thế?

Toji nghiêng đầu, làm ra nét khó hiểu để khai thác tiếp thông tin từ Quân sư. Lỡ bị đẩy vào tròng, dù muốn hay không cậu cũng phải mở miệng:

- Bạch Long đã có mặt từ ngàn năm trước, nắm giữ sức mạnh của thần, tới nay thông tin cụ thể về Bạch Long vẫn còn là bí ẩn lớn!

- Đó là lý do cậu đi tìm sách để đọc sao?

Toji quyết lật tẩy Yuki cho bằng được, ánh mắt cô có chút sắc bén, có chút đắc thắng. Trò đấu trí này vốn là sở trường của Quân sư. Cậu bật cười ha hả, nắm chặt hai bên vai cô, rồi ghé sát bên tai mà thì thầm:

- Cô quên rồi sao, tôi phận là Quân sư, làm sao có thể bỏ qua kiến thức quan trọng này!

Toji choáng ngợp trước câu nói và hành động ghê rợn ấy, bất tri bất giác lùi bước tránh né.

Nắm thế chủ động trong lòng bàn tay, Yuki lướt nhanh qua cô, gieo vào trong tiềm thức cô một nụ cười ma mị cùng giọng điệu đầy ngạo nghễ:

- Vương triều Semino chỉ nên có một Quân sư thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro