Chap 39: Bánh Quế Hoa
Tamo trở về phòng, bất ngờ vì sự tĩnh mịch đến lạ. Nghe tiếng của cô, Toji cố gượng dậy, uể oải mà giải thích:
- Hôm nay bọn tớ gặp quá nhiều chuyện rồi! Mai ngủ dậy, tớ sẽ kể sau nha!
- À...!!!
Tamo há hốc, liếc sang giường Norido và Chishi thấy cả hai đã ngủ say tự lúc nào. Trước khi quay lại giấc mơ đẹp, Toji chỉ tay về phía giường Tamo, nhắn nhủ:
- Lúc nảy Hiro có đem quyển sách qua cho cậu, để trên giường đó!
- Ùm, cảm ơn Toji! Cậu mệt cứ ngủ trước đi!
Tamo gật đầu, khẽ lấy đèn dầu mang đến giường mình. Tuy dưới ánh sáng nhỏ bé, nhưng từng dòng chữ hiện lên thật rõ ràng.
Càng về khuya, ngọn nến càng cháy sáng hơn. Đôi mắt của Tamo cũng ríu lại sau vài chương sách dài. Phó mặc cho cơn buồn ngủ, cô nhắm nghiền mắt, tận hưởng mộng mị sắp đến.
Một làn khói trắng được thổi vào phòng Bộ tứ thông qua ống tre ghim xuyên vách cửa.
<<
- Hãy luôn để mắt đến Tamo! Nguồn sức mạnh quá lớn này sẽ thu hút lòng tham của kẻ khác!>>
Sakai ám ảnh lời dặn của Thiền sư, giật mình thức giấc. Cậu bồn chồn bật dậy, một mạch tiến thẳng đến phòng Bộ tứ. Đứng bên ngoài chẳng nghe động tĩnh gì, cậu nhẹ lòng đôi chút. Nhưng ngay khi định bỏ đi, một tia sáng chói lóa chiếu ngang tầm mắt Sakai khiến cậu dừng bước.
" - Đây là...?"
Cậu đến gần quan sát, phát hiện đó là ánh sáng từ ngọn nến xuyên qua lỗ hổng trên vách cửa phòng Bộ tứ. Sắc mặt Tướng quân bỗng chốc thay đổi hẳn.
Canh năm tờ mờ sáng, Tamo lại bừng tỉnh sau cơn ác mộng. Gương mặt cô trắng bệch, mồ hôi tuôn như mưa, đầu óc hãy còn cuồng quay vốn không thể nhớ được đã mơ thấy gì. Vừa mở cửa ra ngoài, Tamo đã giật mình khi bắt gặp Sakai đang ngồi dựa vào cột hành lang mà ngủ gật.
" - Sao lại ngủ ngoài cửa thế này? Hay là...?"
Suy nghĩ miên mang, Tamo xoa xoa cánh tay mình, cảm nhận cái lạnh ban sớm. Cô cởi áo choàng, hai tay nắm chặt hai bên đầu áo, nhẹ nhàng tiến gần đến đắp cho Sakai.
Càng tiếp cận, gương mặt lúc ngủ của cậu khiến Tamo có chút lưu tâm. Hoá ra, những lúc như thế, cô mới ngộ rõ tướng mạo anh tú và dịu dàng từ chàng Tướng quân. Tiếng cười thầm bất giác vang lên đánh thức Sakai. Thấy ánh mắt kia hé mở, Tamo rối bời, mất đà té nhào tới, úp thẳng áo choàng vào người cậu.
Sakai vốn có tinh thần cảnh giác cao độ, lập tức trở người, kẹt sát cô xuống đất. Cánh mũi họ vô ý chạm vào nhau. Khi biết là Tamo, Sakai sửng sốt, ngừng tay. Khoảng cách này thật làm cho người khác xấu hổ, Tamo vội kéo áo choàng lên cao che mặt.
- Xin lỗi cô!
Sakai nhanh chóng đứng lên, không khỏi lúng túng. Còn Tamo vẫn trùm áo kín mặt, ba chân bốn cẳng bỏ chạy vào phòng nhưng mới tới cửa đã va sầm vào, té ngửa ra sau.
- A!!!
- Cẩn thận!
Sakai vừa tính giang tay đỡ cô, chợt nhớ về khoảnh khắc ngại ngùng lúc nảy, liền rút tay lại. Tamo ngã lăn quay trên nền đất, ê ẩm. Bản thân cậu chẳng giúp được gì, chỉ biết quay mặt đi, ho hắng giọng một cái.
Có một người đứng từ xa, âm thầm chứng kiến tất cả. Nụ cười nhếch môi quái dị hiện hữu trên môi hắn.
Mặt trời mới ló dạng, Chishi đã tranh thủ ra sân tập bắn cung. Tinh thần thượng võ được lan truyền, cả Norido và Toji cũng cùng nhau luyện kiếm.
- Vừa thủ vừa đánh, cậu chọn thương là hợp nhất rồi đó!
Sau khi đi vài đường, Toji lau vội vệt mồ hôi trên trán, mỉm cười khen ngợi khả năng dùng thương của Norido. Norido nâng cây thương lên cao, lòng đầy tự hào:
- Tớ nhất định sẽ trở thành cao thủ, trước là tự vệ, sau là hỗ trợ cho mọi người!
- Hay lắm! Rất có thiện chí!
Hakusho bước đến cùng Shin, mỉm cười, vỗ tay cổ vũ Norido.
"Phựt" - tiếng mũi tên cắm vào bia bắn thu hút sự chú ý của họ. Hakusho thoạt nhìn sang Chishi đang căng não ngắm bắn, có chút ngạc nhiên:
- Thế mà tôi tưởng cô ta ghét cung tên!
- Chishi hơi e ngại khi đánh cận chiến! Bù lại khả năng nhắm bắn khá tốt nên chọn môn bắn cung này! Dù không trực tiếp ra trận nhưng chẳng thể để mọi người bảo vệ mãi được!
Toji giải thích rõ lý do bọn họ miệt mài cố gắng như thế. Ngẫm một lúc, Shin khẽ mỉm cười. Cậu tiến về phía Chishi, ngỏ ý:
- Có muốn tôi chỉ vài bí quyết không?
- A, là Thống lĩnh sao?
Chishi vội quay sang, chào hỏi. Nếu được cung thủ kỳ cụ giảng dạy, hẳn sẽ rút ngắn được thời gian luyện tập. Cô vui vẻ chấp thuận:
- Tất nhiên rồi! Mong cậu chỉ giáo!
- Nhanh vậy ư?!
Vài hôm trước Chishi còn chưng ra gương mặt khó dễ, mà giờ đồng ý cái rụp, Shin lấy làm bất ngờ.
- Ra trận mà bắn từng mũi thế này thì chưa cầm tới mũi thứ hai, cô đã bị hạ sát rồi! Trước mắt cô tập bắn mũi đôi rồi tăng lên dần, được không?
Thống lĩnh cầm lấy cán cung của Chishi, bắt đầu thị phạm cho cô.
Đứng phía xa thấy thầy - trò Shin và Chishi thao thao bất tuyệt, Norido ngỡ ngàng:
- Dạo này Chishi lạ lắm! Thay đổi mòng mòng luôn!
- Nếu theo hướng tích cực thì rất đáng thử đấy chứ!
Toji mỉm cười, bày tỏ sự hài lòng. Ngó quanh thấy trống vắng, Norido liền hỏi Hakusho:
- Sao không thấy Yuki với Sakai nhỉ?
- Cô hỏi làm gì? Sao tự dưng quan tâm họ dữ vậy?
Hakusho liếc sang nhìn, giả vờ giận dỗi. Norido cảm giác bị trách oan, giẫm chân đành đạch, hét lên:
- Trời ơi là trời! Nghĩ đi đâu vậy chứ?
- Haha! Tên Yuki thì mày mò kinh sách gì đó! Còn Sakai hôm nay đột nhiên ngủ nướng, chẳng hiểu sao nữa!
Hakusho tự trả lời rồi tự đặt nghi vấn cho bản thân. Nghe đến đây, Toji liền nói chen vào:
- Tamo cũng vậy đó! Hôm nay ngủ nướng dữ thần!
"Cốc, cốc, cốc" - Hiro gõ cửa phòng Bộ tứ hồi lâu vẫn chưa thấy hồi âm. Cậu đành đẩy nhẹ cánh cửa kèm một câu hỏi thòng:
- Tamo có trong đó không?
Bước vào căn phòng vắng lặng, Hiro tiến về phía giường Tamo, nhìn cô ngủ say như chết. Để ý kỹ, cậu trông thấy quyển sách về Bạch Long đang nằm dưới bàn tay cô.
Có vẻ Tamo đã chăm chỉ đọc đến mức ngủ quên lúc nào không hay, Hiro bất giác mỉm cười, ngồi xuống cạnh giường.
" - Để Tamo đọc sách cũng chẳng dễ dàng gì!"
Hiro khẽ vén tóc mái Tamo sang vành tai, để ngắm rõ gương mặt thanh thoát, hồn nhiên ấy. Ánh mắt cậu chẳng rời khỏi cô, lướt dần từ hàng mi cong xuống cạnh sống mũi và đáp hạ ở đôi môi. Sự rung động nảy nở trong lòng Lý như hoa xuân e ấp. Cậu giơ tay đến, định chạm vào đôi môi ấy thì phía đuôi mày của Tamo chợt nhúc nhích, mí mắt đờ đẫn từ từ mở ra.
Hiro tức tốc thu tay về rồi đứng phắt dậy, giả vờ như mới đến, vội hỏi:
- Tamo còn ngủ sao?
- Trưởng bối, chào buổi sáng!
Tamo gật đầu chào Hiro, cố dụi mắt cho mau tỉnh. Không để cô thắc mắc về lý do mình xuất hiện ở đây, Hiro đặt giỏ tre đựng thức ăn lên bàn, rồi quay sang căn phòng trống vắng:
- Tôi có mang qua ít màn thầu và bánh quế hoa! Mà có vẻ chỉ có mình Tamo thôi nhỉ?
- Wow, Trưởng bối làm đó sao?
Tamo mở giỏ thức ăn ra xem, háo hức reo lên. Hiro gật đầu, nở một nụ cười xác nhận. Lậm thói được voi đòi tiên, Tamo đang ngậm màn thầu, vẫn không thôi nghĩ về món bánh mà cô thích nhất.
- Nếu có bánh trứng nữa thì hay quá!
Lý dư nghe cô nhắc đến tên bánh lạ hoắc, tò mò hỏi lại:
- Bánh... bánh trứng ư?
- Đúng vậy! Sakai làm rất là ngon luôn!
Tamo tít mắt cười, giơ ngón cái lên, thể hiện món đó là số một.
- Hình như Tamo rất thân với Tướng quân?
Hiro bất chợt hỏi, nghĩ rằng câu này sẽ làm khó Tamo nhưng trái lại, cô hồi đáp vô cùng thẳng thắng:
- Tất nhiên rồi! Chúng tôi là bằng hữu tốt mà!
Hai từ "bằng hữu" mà cô buộc miệng nhắc dẫn dắt cô nhớ về nụ hôn hôm đó.
<<
Để ngăn câu "bằng hữu tốt" bật ra thêm lần nữa, Sakai đã đứng phắt dậy, ghì chặt Tamo vào lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
- Nếu chỉ đơn giản là "bằng hữu" thôi thì tốt rồi!
Sakai cười nhạt, bỏ lại mớ bòng bong cho Tamo rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.>>
Tamo xấu hổ vỗ vỗ vào má cho quên đi. Biểu hiện thẹn thùng của cô chạm vào tâm tư Lý sư. Cậu cười phì, xoa xoa đầu cô.
- Vậy à?
Sau, cậu cầm cuốn sách đưa cho Tamo, gợi ý:
- Tamo đọc đến đâu rồi, không hiểu chỗ nào có thể hỏi tôi!
- Có vài trang chữ bị phai màu, Trưởng bối có thể đọc được không?
Nhắc nhớ, Tamo đón lấy quyển sách, lật đến trang đó, chỉ cho Hiro xem. Hiro hiểu vấn đề, liền đề xuất:
- Hay là chúng ta cùng viết lại những chữ ấy nhé!
- Vậy thì hay quá rồi!
Tamo gật đầu lia lịa, lòng đầy hứng khởi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro