Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 35: Mộng trong mộng

- Sao cô vào phòng ta?

Hira cau mày, hằn học khi thấy Chishi ôm chăn gối bước vào phòng mình. Mặc kệ sự phản đối của Công chúa, Chishi thản nhiên bỏ hành lý xuống giường rồi hạ giọng:

- Đây không phải Hoàng cung! Nếu còn dư phòng thì tôi cũng chẳng muốn ở cùng cô!

- Nói gì chứ?

Hira giận dữ, gắt gỏng quát. Vừa lúc Shin ghé ngang qua, cô lập tức bám lấy cánh tay cậu, nũng nịu:

- Thống lĩnh, muội không muốn ở cùng nữ nhân này! Huynh mau bảo cô ta đi đi!

- Công chúa, ở đây chỉ có bấy nhiêu phòng! Người chịu khó một chút!

Shin thở dài, cố gắng thuyết phục Hira. Trò trẻ con này khiến Chishi gai mắt, nhếch nhẹ môi cười rồi quay đi. Thái độ khinh khỉnh như vậy càng làm Hira tức tối hơn mà mè nheo dai dẳng:

- Huynh xem, huynh xem, nữ nhân này chẳng coi Công chúa ta ra gì!

- Thôi mà, Hira!

Shin cười gượng gạo, xoa xoa đầu công chúa. Nhìn họ thân thân thiết thiết, Chishi thoáng nhớ lại lời mà Sakai đã cảnh báo với mình.

<<

Chishi ngơ ngác, nán dừng chân. Sakai do dự hồi lâu, quyết nói thẳng vào trọng tâm, giọng đầy nghiêm nghị:

- Cô đừng tiếp cận Thống lĩnh nữa!

- Gì chứ?

Câu đề nghị vô lý thật sự, cô ngớ người, vừa khó hiểu vừa tức cười.

- Thống lĩnh và Công chúa có đính ước với nhau, sau này cậu ấy sẽ trở thành người cai trị Vương triều Semino! Tôi không thể tiết lộ quá nhiều nhưng chỉ cần đi sai một bước sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh cả Vương triều! Mong cô thấu suốt!

Từng câu từng chữ Sakai thốt ra đều khiến đầu óc Chishi quay cuồng. Cô không thể tin và cũng không muốn tin điều đó.>>

Sau khi Shin dẹp yên được cơn nóng giận của Công chúa, cậu quay sang Chishi, lên tiếng nhờ vả:

- Công chúa hơi bướng một chút, mong cô chiếu cố thêm!

- Này Thống lĩnh, huynh nói ta như thế sao?

Hira hất mặt đi, cáu bẩn. Hakusho đi ngoài hành lang thôi đã cảm được sự khó ở của công chúa, bèn bước vào phòng, góp lời:

- Vậy Công chúa ở một mình đi, để Chishi qua phòng Thống lĩnh cũng được!

- Nè nè, cái tên Kiếm khách kia! Đừng suốt ngày chen vào chuyện của ta!

Hira giãy nảy, trợn mắt lườm huých Hakusho như muốn đá văng cái tên đáng ghét hay phá đám này. Hakusho cười phá lên, lâu ngày không được chọc Công chúa cũng thấy ngứa miệng. Sẵn trớn, cậu quyết đùa tới cùng, khoác vai nháy mắt với Shin:

- Thống lĩnh ngại gì nữa, chẳng phải hai người đã ngủ cùng phòng rồi sao?

Nhắc đến đây, cả ba sửng sốt, lập tức đổ dồn ánh mắt vào Hakusho. Hira tím mặt, nóng máu mà hét loạn lên:

- Thống lĩnh, rốt cuộc chuyện này là sao?

Shin bối rối, bản thân cũng chẳng nhớ gì để phân trần. Chishi liền đứng ra giải vây cho cậu. Cô vội xua tay trấn an Công chúa:

- Chỉ là hiểu lầm thôi! Cô yên tâm, giữa chúng tôi chẳng xảy chuyện gì cả!

Câu khẳng định chắc nịch từ Chishi khiến Shin có chút chạnh lòng. Tình thế trước mắt căng như dây đàn, Hakusho im bặt, cảm giác vừa phạm phải sai lầm.

- Tôi xin phép!

Chishi gật đầu chào họ rồi một mạch mà bỏ đi.

Sakai đứng nép ngoài cửa, nghe hết câu chuyện của bọn họ.

Norido bị đẩy ra căn phòng ngoài rìa, lúi húi quét dọn một mình, mệt mỏi đến gắt gỏng:

- Chẳng biết Tamo với Toji đi đâu rồi! Tí về biết tay tớ!

- Có cần tôi giúp không?

Hakusho ghé đến, thấy Norido đang làu bàu nên tiện lời hỏi thăm. Đáp lại sự quan tâm đó, Norido tức tốc đưa cây chổi cho Hakusho, hắng giọng:

- Không cần đâu! Cầm lấy mà quét đi!

- Ơ kìa...?

Sự mâu thuẫn trong hành động và lời nói của cô khiến Hakusho ngớ người. Cậu trở thành thế thân hoàn hảo, dở khóc dở cười mà dọn hết góc này đến chỗ kia.

- Chỗ này từng là nhà kho đấy! Phòng nào không ở lại chui vào đây!

Chẳng nuốt nổi câu thở than của Hakusho, Norido mím môi, thách thức:

- Còn phòng đâu! Cậu giỏi thì nói các bằng hữu tốt của mình nhường chỗ cho chúng tôi đi!

- Sao tôi không nghĩ ra vậy nhỉ?

Mắt Hakusho sáng rỡ, một ý nghĩ nào đó đã loé lên trong đầu cậu. Bỏ lại công việc dang dở, cậu chạy đi đâu đó.

Chẳng mấy chốc, Hakusho trở lại cùng vài tên lính. Cậu mỉm cười đắc chí mà ra lệnh cho họ:

- Mau, dọn dẹp phòng thật sạch sẽ cho tiểu thư Norido nhé!

- Ơ này này...!!!

Norido lúng túng, có vẻ như cô đã hiểu sai ý của chàng Kiếm khách ranh mảnh này. Chút xấu hổ pha lẫn giận dữ, Norido hét lên:

- Hakusho!!!

Đêm hôm đó, Hira không sao ngủ được, cô ra lệnh cho Kanako nấu chút thảo dược cho mình. Sau khi Kanako đi, Hira liếc sang giường Chishi bằng nửa con mắt, ai oán mà tự nhủ:

- Công chúa ta chưa ngủ mà nha đầu này đã say sưa thế rồi!

Cơ thể Chishi chợt run lên, bàn tay nhúc nhích thu hút sự chú ý của Hira. Tò mò, cô bước đến gần Chishi quan sát, khẽ lên tiếng:

- Gặp ác mộng hay sao vậy?

Bất thình lình Chishi mở to mắt ra, con ngươi đỏ như máu khiến Hira kinh hãi, té bật ngửa.

- Chuyện gì... chuyện gì thế này?

Công chúa toát mồ hôi, giọng lắp bắp đi khi thấy Chishi cầm chủy thủ tiến về phía mình.

"Phụt" - một nhát hụt vào vách tường, Hira thoát chết trong gang tấc. Cô gào toáng lên, bung cửa chạy ra ngoài thoát thân. Chishi phía sau truy sát cô đến cùng.

- Hộ giá, hộ giá, có kẻ hành thích Công chúa!!!

Hira kêu gào náo động cả ngọn núi. Norido hớt hải lao đến ngăn cản Chishi:

- Chishi, dừng lại đi!

Dứt lời, cô rút ra một chiếc kim nhỏ, châm vào sau gáy Chishi. Thấy Chishi bất tỉnh, Norido dìu cô, thở phào nhẹ nhõm:

- Cách này hiệu quả rồi!

- Chết đi!

Chishi bất chợt lại mở trừng mắt, tiếp tục đuổi theo Hira, gằn giọng đe doạ.

- Nữa... nữa sao?

Công chúa muốn khóc ròng vì tình cảnh trớ trêu này, tiếp tục chạy điên cuồng. Cả bọn đứng vòng ngoài quan sát động thái, Tamo lăn tăn:

- Tại sao Chishi chỉ đuổi theo mình cô ta vậy?

Shin sực hiểu ra. Cậu lao tới, giữ chặt lấy Chishi từ phía sau rồi ghé bên tai cô, khẽ thì thầm lật tẩy:

- Thôi, đừng giả vờ nữa! Cô tĩnh rồi mà, đúng chứ?

- Hứ, đang đùa vui cơ mà!

Chishi hậm hực liếc Shin, lầm bầm. Sau, cô vờ ngất xỉu để phó thác trách nhiệm cho Thống lĩnh.

Norido đưa Chishi về phòng Công chúa, tỏ vẻ lo lắng vô ngần:

- Hy vọng Chishi sẽ ổn!

- Chúng ta về phòng ngủ thôi!

Toji kéo Norido và Tamo đi thì Hira chợt phản đối quyết liệt:

- Không được, ta không thể ở cùng kẻ loạn trí này!

- Nhưng phòng kho chẳng thể chứa hết chúng tôi! Cô là Công chúa cành vàng lá ngọc cũng đâu thể ở trong căn phòng nhỏ đó được!

Norido than ngắn thở dài, cố chưng gương mặt cảm thông cho Hira. Toji lập tức hùa theo:

- Với lại Chishi ngủ rồi! Giờ đánh thức, chỉ sợ cậu ấy lại nổi loạn!

- Thôi, thôi được rồi! Ta sẽ dọn ra phòng kho ở tạm!

Uất ức lắm nhưng Công chúa đành phải thỏa hiệp. Cô cùng Kanako lủi thủi dọn sang căn phòng cuối hành lang.

Khi hai người họ vừa đi khỏi, Tamo kéo chăn của Chishi ra, thông báo:

- Xong rồi đó, cậu dậy đi, Chishi!

- Haha, hay lắm!

Chishi ngồi dậy, vỗ tay tán dương, cười ha hả khoái chí. Cả bốn cô gái ôm bụng cười phá lên cho cú lừa ngoạn mục này.

Màn đêm buông xuống, tất cả mọi người đã ngủ say. Tamo rơi vào cơn mộng mị.

<<

Trong mơ, Tamo lạc vào một khu rừng rậm rạp. Cô cố tìm đường thoát ra thì bắt gặp hồ nước lớn. Quyết định dừng chân nghỉ ngơi, Tamo thở dài khó hiểu.

"- Nơi quái quỷ nào thế này?"

"Ầm" - Một con Rồng trắng lớn ngã nhào xuống bên hồ khiến nước văng tung toé. Hình như nó đang bị thương. Tamo thận trọng bước đến gần.

- Cứu... cứu tôi với!!!

Cô hoảng hồn khi nghe tiếng của Rồng trắng. Nước này muốn bỏ mặc cũng chẳng đặng, Tamo tiếp cận, quan sát mũi tên đồng đang ghim trên thân thể của nó. Cô dùng hết sức rút mạnh mũi tên ra. Một luồng linh lực lan tỏa giữa cả hai, giúp vết thương đẫm máu kia phục hồi dần.

- Thật kì diệu!

Chưa để Rồng trắng cảm thán, Tamo đã tự reo lên với năng lực siêu phàm của mình.

- Đừng để nó trốn thoát!

Binh đoàn hùng hậu từ đâu kéo đến, có vẻ đang truy lùng con Rồng khổng lồ này. Hàng loạt mũi tên bắn xối xả về hướng cả hai. >>

- Aaaa!!

Tamo bừng tỉnh sau giấc mơ kỳ lạ, mồ hôi chảy nhễ nhại. Cô nhìn xung quanh, vẫn là căn phòng ấm cúng, phía bên kia Norido, Chishi và Toji còn đang ngáy ngủ.

Nghĩ chẳng thể ngủ tiếp được, Tamo đành ra ngoài dạo vài vòng. Chẳng mấy chốc cô đã đi đến cây đại thụ huyền thoại. Lặng nhìn tán cây to hùng vĩ, lòng cô chợt nhẹ nhàng hơn.

- Là Tamo sao?

Một giọng nói trầm trầm vang lên phía sau lưng Tamo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro