Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 28: Không bội ước

Chishi nấu một chút cháo mang qua phòng cho Shin. Vừa bước vào đã thấy cậu say ngủ, cô đặt tô cháo lên bàn rồi đến ngồi bên cạnh.

"- Ngủ say thế này, chắc là mệt mỏi lắm!"

Mủi lòng, Chishi khẽ chạm tay lên vầng trán nóng hổi của Shin. Cơ mặt cậu có chút động đậy, mồ hôi liên tục chảy xuống, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

- Mẫu thân... ơi...!!!

"- Mẫu thân?"

Chishi kinh ngạc khi nghe thấy lời nói mớ của Shin. Cô chợt nhớ lại câu chuyện mà Hakusho kể.

<<

Vào một đêm mùa đông giá rét, có đôi phu phụ mang con lên núi, giao cho vị Thiền sư.

- Xin ngài hãy nuôi nấng và bảo ban thằng bé giúp tôi! Chiến tranh liên miên, không tiện dắt trẻ con theo!

- Liệu có ngày trở về không?

Vị Thiền sư lên tiếng hỏi đôi phu phụ. Họ nhìn nhau rồi cúi đầu ái ngại:

- Khi chiến tranh kết thúc, chúng tôi sẽ trở lại! Thật lòng trông cậy vào ngài!

Cậu bé nắm chặt tay vị Thiền sư, dỗi mắt theo bóng cha mẹ khuất xa dần.

Một năm trôi qua, hai năm trôi qua, tất cả chỉ còn là ký ức. >>

Không ngờ đằng sau vị Thống lĩnh nghiêm nghị, mạnh mẽ như thế lại có quá nhiều vết thương lòng. Chishi nghĩ đến gia đình mình, cô luôn tìm cách trốn cha mẹ đi chơi, lại hay giận dỗi họ đến bỏ ăn, bỏ uống. Gượng cười vì sự trẻ con của bản thân, rơi lệ cho những mất mát, cho sự tàn khốc của vùng đất giao chiến triền miên này. Bao giờ con người mới có được hạnh phúc trọn vẹn. Dòng suy nghĩ như quay cuồng trong tâm trí cô.

" - Chúng ta vốn không thuộc cùng một Thế Giới!"

- Là Chishi à?

Shin mơ màng tỉnh giấc, khẽ lên tiếng gọi. Như bị kéo về với thực tại, Chishi giật mình, suýt ngã bật ra phía sau nhưng Shin đã kịp đỡ lấy eo cô. Thay vì cảm giác xấu hổ, Chishi vỡ oà, nước mắt chảy dài.

- Sao lại... sao lại thế này?

Shin hoảng hốt buông tay ra, giọng đầy lo lắng. Chẳng thể kìm nén được, Chishi đành cúi gằm mặt xuống, che giấu những giọt nước mắt yếu lòng. Điều này càng khiến Shin rơi vào chuỗi hoang mang không lối thoát, nghĩ ra được gì liền lập tức hỏi ngay:

- Cô giận tôi chuyện hôm qua sao? Thật sự tôi cũng không nhớ! Chishi à...?

- Không phải đâu! Tôi qua thăm cậu đấy! Mau khỏi bệnh để còn cãi nhau nữa chứ!

Gạt vội dòng lệ, Chishi nhìn thẳng vào mắt Shin, nở nụ cười gượng gạo rồi nhanh chóng đứng dậy, bỏ ra khỏi phòng.

- Chishi...!!!

Shin cố gọi nhưng cô đã đi mất rồi. Liếc thấy tô cháo trên bàn, những cảm xúc trái chiều xuất hiện ngổn ngang trong cậu.

Chishi lao thẳng về phòng riêng, đóng sầm cửa lại rồi khuỵu tại cửa, oà khóc nức nở. Cô đấm tay hừng hực vào lòng ngực, bản thân chẳng hiểu nổi chính mình.

"- Chishi, mày bị làm sao thế này?"

Ở thành Biyori, mặc toán lính bao vây kín mít xung quanh, Hakusho vẫn giữ vững phong độ hiên ngang. Đường kiếm điêu luyện nhẹ nhàng lướt qua, chúng đã ngã gục cả.

- Hakusho, tôi đến giúp cậu một tay đây!!!

Norido chạy vào định góp sức chợt nhận ra Hakusho đã đánh xong trận. Cô ái ngại, gãi đầu còn chàng Kiếm khách bất lực tột cùng.

- Trở vào đây làm gì chứ?

Trong lúc họ bận đôi co thì một toán lính khác đã tràn tới, phục kích mỗi lúc đông hơn. Nếu chỉ đi một mình có lẽ Hakusho đã không căng thẳng như lúc này.

- Đông quá, giờ làm sao đây?

Norido bám lấy tay Hakusho, mặt xanh mét. Hakusho kéo cô lui ra sau, tay cầm chặt thanh kiếm, hắng giọng:

- Cứ giao cho tôi, cô đừng để bị thương là được!

Hakusho lao nhanh như chớp, chiến đấu không ngớt tay. Song song đó, cậu cố quan sát đường kiếm yếu xìu của Norido, vừa hướng dẫn vừa tiếp cận bảo vệ cô.

Norido quơ chốc lát đã bị hất mất kiếm. Cô bối rối, có đem theo loại độc dược nào cũng lôi ra ném hết:

- Aaaa, Hakusho cứu tôi với!!!

- Chết tiệt!

Hakusho giận dữ khi bị đẩy ra xa khỏi khu vực của Norido. Một mũi ám tiễn từ tay áo kẻ lạ mặt bắn thẳng đến Norido. Phát giác được, Hakusho nhảy bật lên, lao qua đầu đám lính, ôm chầm lấy Norido. Cả hai ngã nhào xuống đất.

- Hakusho!!!

Thấy cánh tay trái của Hakusho đã dính mũi ám tiễn, Norido phát hoảng. Hakusho lập tức nhìn về hướng kẻ lạ mặt nhưng hắn đã tẩu đi mất. Cậu nhanh tay rút mũi ám tiễn ra, vứt mạnh xuống đất, giọng trở nên giận dữ khác lạ:

- Cái tên đó!!!

- Hakusho, máu, máu cậu sao đen thui vậy nè!

Norido tá hỏa, quan sát vết thương của Hakusho. Đoán được điều gì đó, Hakusho xé tà áo, cột siết phần phía trên vết thương ấy lại, giải thích:

- Mũi ám tiễn này có độc!

- Gì chứ?

Norido càng thêm hoảng sợ, lúng túng chẳng biết phải làm sao. Trong túi còn lại ít độc dược, chẳng có gì hữu ích cả.

Dù đã cẩn thận phòng tránh độc nhiễm lan qua vùng khác nhưng cánh tay của Hakusho đen dần, mất khả năng cử động. Cậu nhíu mày kìm nén cơn đau, tay còn lại vẫn giữ chặt kiếm, sẵn sàng chiến đấu.

- Tay cậu...là tại tôi!!!

Norido rưng rưng ân hận, trong lòng như có tảng đá lớn đè lên. Hakusho chưa kịp trấn an thì cô đã xé toạc ống tay áo cậu, kề môi cận vết thương mà hút máu độc ra.

- Này... này, cô làm gì thế?

Hakusho sửng sốt, cố nghiêng người tránh đi. Nhưng sự quyết tâm của Norido lúc này cao hơn tất cả, mặc kệ mọi khước từ.

- Đừng có ngu ngốc như thế! Cô sẽ bị trúng độc mất!

Hakusho hét lên, vừa đau đớn vừa khổ tâm. Như đã xong, Norido dùng tay quẹt đi vết máu trên khóe môi, lụm lấy cây thương, ánh mắt sôi sục ý chí.

- Khoan, khoan đã!!!

Hakusho gượng đứng dậy, toan ngăn cản cô.

Norido lao thẳng vào đoàn quân lính, chiến đấu điên cuồng. Có vẻ cô hợp với loại vũ khí này, dù tấn công hay phòng thủ đều vô cùng mạnh mẽ. Hakusho được một phen mở mang tầm mắt.

"Beng" - Norido giương cán thương lên chống đỡ nhát kiếm của tên lính định tấn công Hakusho. Bóng Norido che chắn đi ánh sáng, lần đầu tiên Hakusho được một cô gái bảo vệ thế này. Cậu chẳng biết nên vui hay thấy hổ thẹn.

Chất độc dường như đã ngấm vào cơ thể Norido, hai tay cô run run, để nhát kiếm kia đẩy lui dần.

- Đủ rồi đó!!!

Hakusho phát cáu, đứng phắt lên, nhào đến chém tên lính ngã ngửa. Hạ xong tên đó, cậu quay sang thì Norido đã rơi vào trạng thái nửa mê, nửa tỉnh.

- Norido!!!

Cậu vội dìu Norido, lòng nóng như lửa đốt.

- Mau chạy đi, tôi sẽ cầm chân bọn chúng!

Hakusho thúc giục ngay khi Norido vẫn còn bước được loạng choạng. Vịnh vai cậu cho vững, Norido cười phì:

- Chúng ta đã hứa với nhau rồi mà! Sẽ cùng thoát ra, sau đó... cậu phải nói điều quan trọng cho tôi nghe!

- Norido...!!!

Hakusho nghẹn lời. Nhìn sâu vào ánh mắt cô, cậu như đã hiểu thấu.

Cả hai dựa lưng vào nhau, tay giữ chặt vũ khí, quyết không chùn bước.

Tại thành Takagi, thấy Yuki đứng một mình ngắm tuyết rơi, Toji nép sát vào vách, lén quan sát.

- Là cô sao, Toji?

Khoảng cách xa như vậy cũng bị phát hiện, Toji đành thở dài, bước ra diện kiến. Quân sư quay sang cô cùng một nụ cười nhẹ nhàng:

- Tìm tôi có chuyện gì không?

- Cũng không...?

Nói giữa chừng, Toji đã thấy tay Yuki đang nắm chặt thẻ gỗ. Hiểu ý, Yuki đưa miếng khắc gỗ cho Toji xem:

- Vì cái này mà tạo nên sóng gió quá nhỉ?

- Tôi không có ý gì đâu!

Toji biết không qua mắt được Quân sư, liền xua tay giải thích. Đáp lại, Yuki chỉ bật cười, hướng mắt lên bầu trời:

- Một tấm thẻ gỗ cũng không giữ nổi, có lẽ tôi chẳng xứng có nó!

- Đừng nói vậy! Thật ra vật vô tri vô giác này làm sao thay thế được tình bằng hữu giữa các cậu!

Nghe những lời bi quan của Yuki, Toji lập tức phản đối, giảng đạo lý cho chàng Quân sư hiểu. Cậu ta nhếch môi cười trừ rồi liếc nhìn Toji, cảm thấy trái tim mình được sưởi ấm.

- Cảm ơn cô, Toji! Nhưng cô nói vậy chỉ vì chưa hiểu rõ bảo vật hữu linh này! Đối với chúng tôi, nó vừa là bùa hộ mệnh vừa là lời thề vĩnh cửu! Kẻ bội ước chắc chắn sẽ phải chịu sự trừng phạt từ bảo vật này!

- Thật... thật thế ư?

Toji rùng mình, nuốt vội nước bọt khi chứng kiến ánh mắt nghiêm túc và lạnh lùng của Yuki. Cuối cùng cũng doạ được cô, Yuki ôm bụng, bật cười lớn:

- Tôi đùa đấy! Xem vẻ mặt của cô kìa!

- Hừ!

Toji thể hiện ra mặt thái độ giận dỗi nhưng nghe đó chỉ là "đùa", bất giác nhẹ lòng. Khi cô đã rời đi, phía sau lưng Yuki xuất hiện một bóng người bí ẩn cùng nụ cười ghê rợn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro