Chap 25: Thấu tim (16+)
Tamo lờ đờ mở mắt, khung cảnh dần hiện hữu rõ hơn.
- Tamo!!!
Trông thấy Tamo nhúc nhích, Sakai vừa mừng vừa lo, lập tức gọi lớn.
- Đây... là đâu?
Cô mơ màng nhìn Sakai trong ngục rồi đảo mắt xung quanh, nơi này hình như không phải ở trấn Takagi. Định cử động tay thì Tamo phát giác bản thân đang bị trói trên cột gỗ lớn hình chữ thập.
- Chuyện gì... chuyện gì thế này?
Cô hoảng hốt, dùng hết sức vùng vẫy thoát ra nhưng không được.
- Tỉnh dậy rồi sao?
Sau khi cất lời, Hayashi từ từ bước vào ngục, cười khinh khỉnh. Tamo nhớ lại mọi chuyện, tức giận, quát lớn:
- Cái tên xấu xa này!
- Về lãnh địa của ta mà còn cả gan to tiếng thế sao?
Hắn nhếch môi cười khẩy một cái, lên giọng đe doạ. Vào thẳng trọng tâm, Tamo trợn mắt, hắng giọng:
- Ngươi muốn gì?
- Rất thẳng thắn! Ta muốn Đại Tướng quân Sakai quy phục Gitaca và...!!!
Nói giữa chừng hắn ngừng lại, tiến đến gần Tamo, giơ tay bóp chặt gương mặt dữ tợn của cô, cười nham hiểm:
- ... ta muốn cô!
- Tránh ra!!!
Tamo xoay xoay đầu, cắn thật mạnh vào tay Hayashi rồi cười khinh bỉ:
- Viển vông!!!
"Bốp" - Tamo ăn trọn cú tát trời giáng của Hayashi, mặt cô sưng húp, khoé môi bật máu.
- Dám chống đối Hayashi này!!!
- Tamo!!!
Sakai hoảng hốt, nắm lấy song cửa, hét lớn.
Hai kẻ cứng đầu gặp nhau, Tamo liếc sang nhìn Hayashi, cười lớn:
- Sakai sẽ không bao giờ đầu quân cho ngươi và cả ta cũng vậy!
Lời khẳng định chắc nịch cùng điệu cười khinh miệt của Tamo khiến Hayashi trở nên mất bình tĩnh. Hắn rút chuỷ thủ kề sát cổ cô, răng đe:
- Đừng có giỡn mặt với ta!
- Hayashi, dừng lại!!!
Sakai sốt ruột, không ngừng tìm cách phá song sắt, quát tháo. Hạ vũ khí xuống, Hayashi quay sang Sakai, thương thảo:
- Vậy Đại Tướng quân sẽ đồng ý gia nhập Gitaca chứ?
- Đồ điên, Sakai đừng nghe hắn!
Chưa để Tướng quân lên tiếng, Tamo đã giãy nảy, phản đối gay gắt.
"Phựt" - Hayashi thẳng tay đâm một nhát vào bả vai cô, máu văng tung toé.
- Tên khốn, mau thả cô ấy ra!
Mắt Sakai đỏ dần, cơn giận trực trào trong lòng cậu. Nhìn thấy vết thương trên bả vai Tamo lành lặng hẳn, Hayashi càng khoái chí hơn.
- Hay lắm, hay lắm!
Dứt lời, hắn dùng mũi chủy thủ rạch thêm vài đường trên cánh tay Tamo, thử nghiệm linh lực phục hồi của cô. Lần lượt những vết rạch liền lại nhanh chóng nhưng cơn đau đớn vẫn còn đó, in hằng trên gương mặt Tamo.
- Tại sao ngươi lại có linh lực này?
Hayashi lên giọng tra khảo Tamo. Cô nghiêng đầu, cười nhạt:
- Sao ta biết, có biết cũng không nói!
- Có phải do tên nhóc Usagi không?
Một chút nghi vấn, hắn quyết tìm cho ra nguyên nhân. Tamo càng nghe càng khó hiểu, liền nhăn mặt, cau mày:
- Em ấy thì liên quan gì! Cái tên điên khùng!
- Vậy... có lẽ ta phải tự tìm cách để sở hữu linh lực này rồi! Phải xem sức chịu đựng của cô đến đâu đã!
Ánh mắt hắn sáng lên, nụ cười gian trá như đã nghĩ ra được chiêu trò gì.
Chishi sượng chín mặt, la hét inh ỏi, giơ tay đẩy kẻ say rượu kia ra.
- Norido, cứu tớ!!!
Trong phòng điều chế thuốc cách đó khá xa, Norido nghe loáng thoáng tiếng của Chishi nhưng rồi cô xoa xoa trán, thở dài:
- Giờ này cậu ấy ngủ rồi chứ! Chắc do mình tưởng tượng thôi!
- Nè, tôi hái lá thuốc theo yêu cầu của cô rồi!
Hakusho bước vào phòng, đưa mớ lá thuốc cho Norido rồi bắt đầu gãi sột soạt, cảm thấy khắp cơ thể như có gì ngọ nguậy. Cậu đành hỏi ý Norido:
- Không hiểu sao lại ngứa thế này!
- Không ngứa mới lạ vì đây là loại lá thuốc gây ngứa cực đỉnh mà!
Trước câu trả lời tỉnh queo của Norido, Hakusho tái mét mặt mày, kêu gào thảm thiết:
- Trời ơi, sao cô không nói trước với tôi!
Nhìn vẻ mặt vừa tức vừa cười, gãi liên tục như khỉ của Hakusho, Norido bật cười hả hê.
- Cho đáng, ai bảo cái tội đào hoa!
- Này... này, cô vẫn để tâm chuyện đó sao?
Hakusho chuyển sang nhảy nhót, cạ lưng vào tường với hy vọng cảm giác đáng ghét này sẽ vơi đi. Động lòng thương xót, Norido giơ muỗng mật ong về phía Hakusho, thở dài:
- Há miệng ra nào!
- Gì đây? Cô định cho tôi uống thứ gì nữa đây?
Hakusho cảnh giác, cả người nhột đến chảy nước mắt vẫn gồng mình để giữ thể diện. Norido chề môi chán nản, đưa thẳng muỗng đến miệng cậu, quát:
- Lẹ coi!!!
- A!!!
Đành nhắm mắt há miệng mà nuốt đại thôi, dù gì cậu cũng hết đường lui rồi. Thấy Hakusho có vẻ "nghe lời", ưng cái bụng, Norido cười hì:
- Tí nữa sẽ hết ngay thôi, ngoan lắm!
- Mà cô tìm cái lá độc hại này làm gì?
Hakusho nức nở thì nhận lại nụ cười gian của Norido, híp mắt nhìn cậu, tỏ vẻ bí hiểm:
- Để sử dụng cho kẻ địch! Cậu là người thử nghiệm đầu tiên đấy, vinh dự chưa?
- Không... không đời nào!!!
Hakusho tá hoả, hét lên, toan bỏ trốn nhưng đã bị Norido túm lại.
Thân nhiệt cao bất thường, mồ hôi đầm đìa, Shin khó chịu liền cởi áo ra:
- Nóng... nóng quá!!!
- Hơ!!!
Chishi đứng hình, không dám thở mạnh khi trông thấy cơ thể trần rắn chắc của Thống lĩnh. Mặt cô đỏ bưng bưng, tâm trí rối bời.
"- Tỉnh táo lại Chishi, tỉnh táo lại!!!"
Cô muốn khóc một dòng sông trước tình huống khó đỡ như vậy. Rượu đã ngấm, người cũng mệt nhừ, lại thêm chuyện này nữa.
- Shin, tôi xin lỗi, tôi không cố ý chê cậu yếu đâu! Là lỗi của tôi!
Năn nỉ một tên say thì chẳng có tác dụng gì nhưng Chishi còn biết làm gì hơn.
"Phụp" - Shin túm lấy hai tay đang huơ loạn xạ của Chishi, khoá chặt. Sau, cậu ghé sát mặt Chishi, trao cho cô nụ hôn đầu tiên.
"- Cưỡng hôn, mình bị cưỡng hôn sao?"
Chishi nhắm nghiền mắt lại, tim đập loạn nhịp.
Sau nụ hôn cưỡng ép, Shin ngà ngà nhìn gương mặt biến sắc kia. Cậu cười nhẹ rồi gục xuống vai cô, chìm vào giấc ngủ sâu.
"- Nụ hôn đầu của tôi, nụ hôn đầu của tôi mà...!"
Giọng nói từ nội tâm cứ lảng vảng bên tai Chishi dần đưa cô vào cơn hôn mê bất tỉnh.
Linh lực Tamo dần cạn kiệt, khả năng phục hồi cũng chậm đi. Cô vì quá đau đớn đã ngất từ lúc nào. Hakusho quyết không từ bỏ, sai lính tạt nước vào người cô cho tỉnh dậy.
- Dừng lại, Hayashi! Dừng lại đi!!!
Tướng quân lực bất tòng tâm, khuỵu xuống, gục đầu bên song cửa.
Tamo đờ đẫn mở mắt, ngoài cơn đau đến tê dại ra cô chẳng còn biết gì nữa.
- Nếu đâm vào tim, liệu cô ta có thể sống lại không nhỉ?
Câu hỏi bâng quơ của Hayashi khiến hình ảnh cái chết của Natsu tái hiện trong tâm trí Sakai. Cậu trở nên hoảng loạn, bám lấy song sắt, điên cuồng la hét:
- Không, Hayashi, đừng làm vậy!!!
- Đại Tướng quân đã biết sợ rồi à?
Hayashi khoái trá, khanh khách cười. Đào lại chuyện cũ, hắn liên tục chế giễu:
- Có trách hãy trách chính bản thân ngươi, hết lần này đến lần khác mắc bẫy Gitaca! Ngươi lấy tư cách gì kêu ta dừng lại hả, Đại Tướng quân Sakai?
- Chết tiệt!!!
Sát thương từ bên trong luôn đau đớn hơn, Sakai căm phẫn, bấu chặt song cửa, cố bẻ đến bật cả máu.
- Nếu có được linh lực này, ta sẽ thâu tóm cả Vương triều Semino!!!
Hayashi cười lớn, đắc chí khi sắp đạt được nguyện ước. Hắn nhớ lại từng câu từng chữ mà một cậu bé từng nói với hắn.
<<
- Khả năng phục hồi của tỷ ấy yếu như thế nào, ngươi chẳng phải đã biết rõ rồi sao? Ngươi có giết tỷ ấy cũng vô ích thôi! Ngươi phải tìm người sở hữu linh lực tối thượng rồi uống máu kẻ đó thì mới có thể luyện thuật này!
Sự lý giải rành mạch từ cậu bé khiến Hayashi phải chú tâm đến. Nhưng rồi hắn bắt đầu sinh nghi, liếc sang cậu và hắng giọng:
- Nếu ngươi dám gạt ta, đừng trách ta vô tình!
- Ta... ta lừa ngươi làm gì! Chủ tử của ta ngày trước là người trong triều Semino, họ có lưu truyền một quyển sách quý viết về loại linh lực này!
Bị doạ nạt, cậu bé có chút ngập ngừng. Sau, cậu vẫn một mực khẳng định với hắn.>>
Từ đó, ý đồ thâu tóm sức mạnh, thâu tóm cả Vương triều Semino hình thành vững chắc trong lòng Hayashi. Hắn đã dành cả cuộc đời để tìm kiếm người sở hữu loại linh lực phục hồi tối thượng, tức là kẻ có khả năng sống lại sau khi chết. Nhưng tới tận bây giờ, dù số người hắn giết nhiều vô số kể, song vẫn chẳng tìm lấy nổi một người như vậy.
Lia mũi chuỷ thủ đến trước ngực trái Tamo, hắn nhếch môi cười:
- Để xem cô gái này có tái sinh được không?
"Phựt" - mũi dao xuyên thấu tim Tamo, sau Hayashi giật phắt ra, máu văng khắp mặt hắn.
- Aaaa!!!
Tiếng cô gào thét xé lòng. Mắt Sakai mờ dần, cả người run rẩy vì đau đớn và tuyệt vọng.
- Tamo!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro