Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 23: Tái ngộ

Nhìn thấy Hayashi, Sakai sửng sốt tột độ, lập tức đứng phắt dậy, bám chặt song cửa. Sắc mặt giận dữ cùng ánh mắt căm phẫn của cậu khiến Tamo có chút lo lắng. Đây là lần đầu cô thấy Tướng quân mất bình tĩnh như vậy.

Kiểu cách hách dịch toát ra từ tên lạ mặt, chắc chắn chẳng phải người tốt, Tamo liền rút kiếm ra, sẵn sàng tiếp chiến. Sakai hoảng hốt, vươn tay ra, túm lấy tay áo cô, ngăn cản:

- Dừng lại, Tamo!

Thái độ khẩn trương đó khiến Hayashi càng để ý đến Tamo nhiều hơn, buông lời "chào hỏi":

- Cô nàng xinh đẹp này là ai thế nhỉ?

- Im đi tên tóc hồng!

Kiểu khen giả tạo chẳng làm Tamo vui được. Cô thẳng thừng nhắm vào "điểm yếu" của hắn mà bật lại. Bị sỉ vả bởi một nữ nhi không hiểu chuyện, Hayashi rút kiếm ra, cười ngạo nghễ:

- Khẩu khí lớn lắm!

Tamo mất kiên nhẫn, xông thẳng đến Hayashi. Trước những nhát kiếm dứt khoát của cô, hắn ta tránh né một cách dễ dàng rồi nhảy bật ra sau, cười phì:

- Cũng khá lắm đấy!

- Tamo, mau rời khỏi đây! Cô không phải đối thủ của hắn đâu!

Sakai hét lên, lòng như lửa đốt. Mới vào trận đã kêu rút lui, Tamo tất nhiên là không đồng ý rồi. Cô uất ức, hét lớn:

- Đừng có coi thường tôi vậy chứ!

- Giờ cô muốn bỏ chạy, chỉ e là chẳng còn đường!

Hayashi cười nửa miệng, gương mặt lộ rõ vẻ tà ác. Hết Sakai đến tên tóc hồng này, Tamo nổi giận đùng đùng:

- Đừng nhiều lời!!!

Hai thanh kiếm cắt ngang nhau. Trái với sự cố gắng của cô, Hayashi chỉ dùng một tay để giữ kiếm, sức mạnh thật khủng khiếp. Tamo bị đẩy lùi dần.

Sakai sốt ruột, khuyên Tamo cứng đầu chẳng nghe, cậu đành chuyển hướng sang Hayashi, thương lượng:

- Mục tiêu của ngươi là ta! Mau thả cô ấy ra!

- Tôi có bị bắt đâu mà thả?

Dù đang gồng mình chống đỡ, Tamo vẫn rất hiên ngang. Sakai tức giận, đập tay vào song cửa, quát tháo:

- Đồ ngốc, làm ơn ra khỏi đây đi!!!

- Chờ tôi xử lý xong tên này đã!

Dồn hết sức bình sinh, cuối cùng Tamo đã đẩy Hayashi lùi về sau một chút.

Hayashi thở dài, cảm thấy Tamo đã làm mất quá nhiều thời gian, hắn ngước mắt nhìn cô, hạ giọng:

- Đã xong chưa?

Dứt lời, Hayashi vung mạnh tay, hất cả kiếm lẫn Tamo ngã bật ra sau.

- A!!!

Như một cơn gió, hắn nhẹ lướt qua, để lại vết cắt trên gương mặt Tamo. Cô trúng đòn, ngã khuỵu xuống, thất thần vì tốc độ đáng kinh ngạc của đối phương.

- Tamo!!!

Sakai gào lên, lực bất tòng tâm khi bị song sắt xung quanh vây bủa. Với kẻ dã tâm, tự đắc như Hayashi thì càng chứng kiến sự thảm hại của người khác, hắn càng thích thú. Nhưng nụ cười gian trá đã tạm ngưng lại khi hắn thấy vết thương trên mặt Tamo dần phục hồi.

- Lại là... linh lực đó sao?

Mắt Hayashi sáng rỡ, cả người run lên vì vui mừng như vớ được kho báu. Tamo loạng choạng đứng dậy, cơn say lại ập đến lúc này hay sao, mắt cô mờ dần.

- Tamo, Tamo à?

Sakai cố với tay ra khỏi song cửa để giữ lấy Tamo nhưng chẳng tới.

Hayashi cười lớn như điên dại, từng bước tiến đến gần Tamo:

- Trời thương ta rồi! Ta muốn có cô gái này!

- Không...!!!

Sakai hét lên, nỗi sợ hãi và căm phẫn sắp nuốt chửng lấy cậu.

<<

Quân triều đình thất thủ dưới tay binh đoàn Gitaca, Sakai bị chặn bởi một màng chắn sức mạnh, cả người cứng đơ, không thể nhúc nhích được.

Hayashi đang chĩa kiếm vào cổ Natsu, cười lớn:

- Để xem sau nhát kiếm này, ngươi có thể phục hồi tiếp không?

Như một trò thử nghiệm, Hayashi đâm thẳng vào cổ Natsu, máu bắn ra như mưa.

- Natsu!!!

Tiếng hét thất thanh của Sakai làm rúng động đất trời.

Lúc này, Shin và quân chi viện mới đến ứng cứu. Cậu rút cung bắn một phát đến cô gái đã tạo màng chắn. Trúng tên, cô ta ngã nhào xuống ngựa, trọng thương. Shin định rút tên lần nữa nhưng Hakusho đã kịp ngăn cậu lại:

- Đừng Shin! Đừng làm hại cô ấy!

Màng chắn tan biến, Sakai tức tốc lao đến, quyết sống máu cùng Hayashi nhưng đã để hắn chạy trốn mất.

Quỳ xuống bên cạnh Natsu, Sakai như chết lặng. Toàn thân Natsu đẫm máu và lạnh tanh vì "trò đùa" của Hayashi.

- Natsu...!!!

Ánh sáng bao phủ cơ thể nhỏ nhắn kia nhưng chẳng thể giúp Natsu phục hồi. Nước mắt Sakai chảy dài, cậu ôm chặt lấy Natsu.

- Sa...Sakai... đừng khóc!

Giọng thều thào bên tai, Natsu dùng chút hơi thở cuối cùng, khẽ hôn lên má Sakai. Hoàn thành tâm niệm, Natsu nở một nụ cười mãn nguyện rồi tan biến trong vòng tay của Sakai.>>

" - Bi kịch này không thể diễn ra thêm lần nào nữa!"

- Báo cáo, có kẻ cướp ngục!

Một tên lính hối hả chạy vào sảnh đường, thông báo với Shin. Cậu hoảng hốt:

- Gì chứ?

- Hiện nữ Tướng Tamo đang chiến đấu với hắn ta!

Tên lính trình báo nốt chuyện đã xảy ra.

Shin dẫn cả bọn tức tốc đến đại lao nhưng trên đường đi đã bị Kuro - Tướng quân binh đoàn Gitaca chặn lại. Kuro cười khinh khỉnh, liếc nhìn Shin:

- Lâu rồi không gặp!

- Ừ, lâu rồi đấy!

Kỳ phùng địch thủ tương phùng, Shin nhếch môi cười khẩy mà tiếp đón. Trước tình thế cấp bách, Hakusho vội đề nghị:

- Cậu cứ ở lại chơi với hắn! Tôi sẽ đi giúp Tamo!

Họ chia nhau ra hành động. Norido đi theo Hakusho tiến thẳng đến đại lao.

Để đảm bảo sự an toàn cho Chishi, Shin nhắc nhở:

- Tránh sang một bên đi, Chishi!

- Ùm, tôi không tham gia đâu, yên tâm!

Chishi cười hề hề, lui ra sau lưng Shin.

Hai cung thủ bắt đầu so tài. Thấy cung tên là hiểu luôn "số mệnh" của mình, Chishi ngao ngán:

- Eo ôi, làm ơn đừng có bắn trúng tôi! Tôi sợ quá rồi!

Đến gần cửa đại lao, một cô gái lạ mặt đã đứng chờ họ từ rất lâu. Bóng dáng thân thuộc đó, mái tóc vàng nhạt đó, Hakusho đã ngợ ra được, tim như lỗi nhịp, khẽ gọi:

- Cô là...?!!!

- Lâu rồi không gặp, người tình cũ, Hakusho Kawayaki!

Hikari ngước mặt lên nhìn họ, mỉm cười. Tự nhiên không đâu có một ả nào đến như giành Hakusho, Norido vừa kinh ngạc vừa giận dữ, hắng giọng:

- Cô ta là ai?

- Hikari... sao có thể?

Hakusho phớt lờ câu hỏi của Norido, mọi sự chú ý của cậu lúc này chỉ dành cho Hikari.

<<

Bị trúng tên chí mạng từ Shin, Hikari vội lẩn trốn vào rừng sâu. Hakusho đuổi theo cô sát nút. Đến bờ vực thẳm, cô ôm chặt vết thương, lui dần. Hakusho nhảy xuống ngựa, chậm rãi bước đến, trấn an cô:

- Dừng lại Hikari!

- Mau tránh ra, không ta sẽ nhảy xuống dưới đó!

Lớn tiếng đe doạ Hakusho, cô vốn chẳng còn lựa chọn khác. Thoả hiệp, Hakusho đứng lại, giữ khoảng cách với cô rồi khuyên nhủ:

- Quay lại đi Hikari! Sao nàng có thể là nội gián được, đúng không?

- Hừ!

Hikari phì cười trước thái độ nhu ngược của chàng Kiếm khách.

"Phựt" - một thanh chủy thủ từ xa bay đến, cấm thẳng vào tim Hikari.

- A!!!

Hikari thét lên đau đớn, trượt chân ngã nhào xuống vực.

- Hikari!!!!

Hakusho gào khóc, toan nhảy xuống cùng cô nhưng Quân sư Yuki đã kịp xuất hiện, giữ chặt cậu lại.

- Dừng lại, Hakusho!!!>>

Hikari buồn cười trước bộ mặt thộn ra đó, nhếch môi chế giễu:

- Ngươi nghĩ ta đã chết rồi sao? Không! ShiO này vẫn còn đây! Ngạc nhiên chứ, chàng Kiếm khách hào hoa?

- Sao... sao nàng lại ở đây?

Chưa khỏi bàng hoàng, giọng Hakusho run lên, cảm thấy nhói trong tim. Điều này càng làm Norido nghi hoặc, giận dữ kéo tay cậu ta, hét lên:

- Chuyện này là sao, Hakusho?

- Ái chà, đã có tình mới rồi à?

Hikari liếc nhìn sang Norido rồi thở dài, cười nhạt.

- Ngươi quên ta nhanh thật đấy, Hakusho!

- Hikari!

Hakusho cúi mặt, tâm trạng vô cùng phức tạp, rối ren. Dù ba năm hay mười năm đi nữa, dù có kề dao vào cổ bảo cậu quên cũng chẳng thể quên được mối tình khắc cốt ghi tâm này.

Cậu chưng ra vẻ mặt bất lực đó, Norido không muốn chứng kiến nữa, cô bật khóc bỏ chạy đi.

- Norido!!!

Trận chiến của Tamo và Hayashi đã chính thức khép lại. Tamo ngồi gục bên song cửa, mê sảng. Sakai cố lây mạnh, gọi cô dậy:

- Tamo, Tamo!!!

- Ở đây... có nhiều ma quá!

Tamo gượng mở mắt, chỉ về phía những bóng sáng xuất hiện. Hayashi cười mỉm:

- ShiO đã hành động rồi!

Những bóng sáng ấy bao quanh họ và đưa họ đi vào một không gian huyền ảo khác.

Hikari nhìn lên bầu trời đầy sao rồi nở một nụ cười của kẻ chiến thắng. Dưới chân cô xuất hiện một luồng linh lực sáng chói, cơ thể từ từ biến mất với lời nhắn cuối cùng cho Hakusho:

- Hẹn gặp lại ngươi, Hakusho!!!

- Hikari!

Hakusho hét lên, tức tốc chạy đến nhưng cô đã dịch chuyển đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro