Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 19: Nội gián

Khi đã thỏa hiệp, cân nhắc thiệt hơn, Tamo cuối cùng cũng chịu theo Sakai trở về thành Takagi. Thấy họ, Chishi lập tức ra đón, ngó lia ngó lịa xem Tamo có sao không:

- Cậu ổn chứ, Tamo?

- Tớ còn khoẻ chán nha!

Tamo cười hì hì, gồng bắp tay lên chứng tỏ làm Chishi không nhịn được mà cười lớn. An tâm phần nào, cô nắm tay dắt Tamo vào trong. Lúc này, Tamo mới để ý chiếc áo choàng kỳ lạ khoác trên người Chishi, liền thắc mắc:

- Áo choàng đẹp đó mà hơi to so với cậu nhỉ?

- Chẳng phải áo của Thống lĩnh sao?

Nghe Tamo hỏi, Sakai cũng ngoái xem thử và phát giác chủ nhân của chiếc áo. Chishi bĩu môi, trợn mắt hằn hộc:

- Cậu ta kêu tớ giặt sạch rồi trả!

- Shin không phải kiểu người tuỳ tiện cho người khác dùng chung đồ đâu!

Sakai cười phì, bác bỏ ý nghĩ sai lệch của Chishi. Càng lúc càng khó hiểu, Chishi cau mày, nhờ Tamo lý giải giúp:

- Ủa, cậu ta nói vậy là sao?

- À... hmm.. chắc ý là Thống lĩnh kỹ tính lắm nên cậu ráng giặt cho sạch vào nhé! Chắc vậy!

Hỏi ai thì được chứ hỏi Tamo những chuyện này thì câu trả lời hoặc là bằng thừa hoặc là lái sang chiều hướng khác luôn.

Norido ái ngại băng bó vết thương trên đầu cho Hakusho. Cậu than ngắn thở dài:

- Chưa bao giờ tôi bị lỗ đầu thế này cả!

- Xin lỗi, xin lỗi cậu, Hakusho!

Norido như muốn khóc ròng. Ngẫm một lúc, Hakusho mỉm cười:

- Mà kể ra bị thương vậy cũng thích đấy chứ!

- Nói bậy! Cậu không được bị thương nữa đó!!

Nghe chẳng lọt tai, Norido đâm ra giận dỗi rồi trách móc. Tới đây, Hakusho mới liếc sang nhìn cô, hắng giọng:

- Tôi có khi nào tự mình bị thương đâu!

- À...thì...!

Norido ngập ngừng, xấu hổ mà tránh né ánh mắt ấy. Quả thật với thân thủ siêu phàm, trong vô số trận chiến, Hakusho chưa từng để bị sát thương nhưng chỉ cần việc nào dính dáng đến Norido thì cậu lập tức đổ máu, từ tự nguyện đến bất cam.

Nén một tiếng thở dài, Hakusho tính đứng dậy nhưng bàn chân đau nhói đã kéo cậu ngồi lại. Cảm giác có chút bất thường, chàng Kiếm khách vội lên tiếng:

- Chân tôi hình như bị sao ấy!

- Cậu thấy đau à?

Norido lo lắng, liền nhấn dò vào các khớp xương để kiểm tra thử.

- Hakusho... cậu là người rộng lượng, đừng giận tôi nhé!

Norido ngước lên nhìn Hakusho, mắt đỏ hoe như sắp khóc. Hakusho cũng phỏng đoán được sơ sơ, vội vỗ vai, trấn an cô:

- Không sao đâu! Bong gân sẽ sớm hết thôi!

- Không phải! Cậu... thật ra... chân cậu... chỉ bị gãy xương thôi à!

Norido lúng túng không nói thành câu, sau, chỉ biết cười trừ. Nghiêm trọng rồi, mặt Hakusho trắng bệch, há hốc cố hỏi lại:

- Chỉ... chỉ gãy xương thôi hả?!!

Dù ngồi cạnh ngọn lửa nhưng cơ thể Yuki vẫn run lên. Thấy vẻ yếu đuối này, Toji không thể không bận tâm:

- Cậu lạnh à?

- Không... không... sao đâu!

Run cầm cập liên hồi nhưng vì thể diện, Yuki vẫn chẳng chịu thừa nhận. Toji phớt lờ lời nói dối đó, nhanh chóng cởi áo choàng ra, khoác lên cho Yuki.

- Cậu đang bị thương, dễ cảm lạnh lắm đó!

- Không được!

Ai lại để nữ nhi làm thế, Yuki một mực từ chối. Nhưng Toji vẫn hạ quyết tâm "bảo vệ" cho chàng Quân sư mong manh này nên thẳng thừng tuyên bố:

- Không cần phải ngại! Con gì mà chẳng sợ lạnh!

Nghe bảo trời giá rét, não hay bị đóng băng, chuyện cô dùng sai ngôn từ đã khiến Yuki ngáo ngơ theo. Tằng hắng một cái, Toji liền biện hộ:

- Ý tôi là cậu không phải Gấu Bắc Cực - loài không biết lạnh là gì!

- Cô không thấy lạnh à?

Yuki bất giác hỏi tới. Để làm yên lòng Yuki, dù rất rét, Toji vẫn cười trừ, xua tay:

- Không! Tôi không sao!

- Cô không thấy lạnh thật à?

Tên Quân sư cứng đầu chẳng kém gì Tamo, Toji cố nhẫn nại hơn, khẳng định:

- Không, tôi không có lạnh!

- Vậy... cô là... Gấu Bắc Cực?

Thành công đưa cô vào tròng, Yuki bật cười ha hả. Biết lại bị đem ra trêu đùa, Toji nhăn mặt, hạ giọng:

- Gì đây?

Nhưng nhờ vậy mà tâm trạng của cả hai đã khá hơn. Nhìn Yuki cười nghiêng ngả, Toji cũng yên tâm phần nào.

Trời về khuya, cái lạnh càng lúc càng gia tăng khiến Toji chìm vào giấc ngủ sâu. Những bông tuyết trắng xoá đáp nhẹ trên gò má cô, đôi mi khép chặt trông vô cùng thư thái và bình yên. Trái tim Quân sư có chút rung động, cậu khoác áo lại cho Toji, khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ rồi thì thầm:

- Xin lỗi!!!

Canh ba đêm ấy, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ say, một tên thích khách đột nhập vào trấn Takagi. Hắn lướt nhẹ dọc theo dãy hành lang, đến phòng của Chishi thì khoét một lỗ nhỏ trên vách tranh, phun làn khói kì lạ vào trong.

Tiếp đến là phòng Tamo cũng tương tự vậy, nhưng lần này thì tên thích khách không bỏ đi mà mở cửa bước vào. Đến cạnh giường cô, hắn thận trọng rút một thanh kiếm sắc bén ra.

Ánh sáng phản chiếu từ thanh kiếm đến mí mắt Tamo.

"Phựt" - nhát kiếm dứt khoát chém xuống nhưng chỉ trúng vào thành giường.

Tên thích khách kinh ngạc, khi vừa ngước lên thì Tamo đã đạp lên mũi kiếm của hắn. Ánh mắt của cô sáng rực lên, nhếch môi cười rồi cầm gối mà ném thẳng mặt tên đó:

- Ngủ cũng không yên với nhà ngươi!

Sau màn chọi gối, Tamo nhanh chóng vác bảo kiếm ra ứng chiến.

Với tốc độ né tránh siêu đẳng, tên thích khách này có vẻ không phải dạng vừa.

Từ trong phòng ra tận ngoài sân chính, tiếng kiếm chạm vào nhau khiến các giang phòng đều thắp đèn thức giấc.

Chishi và Norido mở toang cửa chạy ra, hóng tình hình. Hakusho nghe động tĩnh nhưng chân cậu đang bị thương nên đành bất lực mà kêu lớn:

- Có chuyện gì vậy?

Lúc này, Shin đã đến chỗ họ, quan sát cuộc chiến giữa Tamo và tên thích khách kia rồi nhận định:

- Kiếm pháp tên này thật đáng nể!

- Để tớ ra giúp Tamo!

Norido vào phòng xách thương ra nghênh chiến thì Shin vội ngăn cô lại.

- Xen vào lúc này chỉ khiến cô ta rối thêm thôi!

Tamo yếu thế dần, đầu óc bỗng dưng quay cuồng, chỉ có thể liên tục phòng thủ.

Đợi đến lúc tên lạ mặt sơ hở, Chishi rút ám khí phóng về phía hắn.

Mũi tiêu bay xẹt qua người khiến hắn ta phát giác có người ứng cứu Tamo. Thoái lui là phương án tốt nhất, hắn nhảy một phát qua vách thành rồi biến biệt tăm.

Tamo lúc này không còn đứng vững được, chao đảo mà khuỵu xuống. Chishi hốt hoảng, vội chạy đến đỡ cô:

- Tamo, Tamo à!

- Khò... khò..zzz!

Thuốc ngủ đã ngấm, Tamo ngủ ngon ơ. Biết vậy, cả bọn mới thở phào nhẹ nhõm.

Norido thoạt nhìn thấy thứ gì đó vướng trên cành cây, bước đến lấy nó xuống, tò mò:

- Đây là cái gì nhỉ?

- Hình như là của tên kia làm rơi đấy!

Chishi chợt nhớ lúc phóng tiêu đã thấy vật này rơi ra từ người tên thích khách.

Cũng chẳng biết là thứ gì, Norido đưa cho Shin thẩm định.

- Cái này!!!

Vừa trông thấy, nét mặt Shin tái sẫm đi, cậu bóp chặt miếng thẻ gỗ trong tay, mắt ánh lên sự căm phẫn. Norido và Chishi bị doạ cho phát khiếp, không dám thở mạnh.

Lệnh triệu tập khẩn cấp ngay giữa đêm. Quân lính tiến vào sảnh đường, báo cáo với Shin:

- Thưa Thống lĩnh, chúng tôi không thấy Tướng quân Sakai đâu ạ!

- Có chuyện gì sao?

Lúc này, Sakai mới từ ngoài bước vào, hoang mang khi thấy mọi người đều có mặt tại đây.

Hít một hơi thật sâu, Shin nhìn Sakai với ánh mắt đầy nghi hoặc:

- Tướng quân vừa mới đi đâu về đấy?

- Tôi có chút chuyện cần giải quyết thôi!

Trước bầu không khí căng thẳng, Sakai thận trọng trình báo.

"Bộp" - Shin lạnh lùng ném miếng thẻ gỗ xuống đất, hạ giọng:

- Là của Tướng quân đúng không?

- ...!!!

Sakai cúi người, nhặt miếng thẻ gỗ kia lên. Gương mặt cậu biến sắc, ngước nhìn những ánh mắt nghi ngờ đang nhắm thẳng vào mình. Norido mở lời, kể lại sự việc:

- Lúc nảy có một tên thích khách đột nhập vào thành, ám sát Tamo..!

- Cô ấy không sao chứ?

Không đủ kiên nhẫn nghe hết, Sakai nóng lòng hỏi. Norido khẽ lắc đầu, trả lời:

- Tamo không sao, chỉ trúng thuốc mê và đã ngủ rồi!

Hay tin, Sakai nhẹ nhõm hẳn nhưng rồi cậu chợt hiểu ra ẩn ý trong câu hỏi kia.

- Thẻ gỗ của cậu đâu?

Shin chẳng thể chờ đợi thêm, giận dữ quát lớn, quyết tìm rõ chân tướng. Thẻ gỗ đó là bảo vật hộ thân do chính tay thầy Makoto làm tặng cho bốn người họ. Để minh chứng, Shin và Hakusho đã giơ thẻ của mình lên cho Sakai xem.

Trước áp lực từ các phía, Sakai thinh lặng hồi lâu rồi nhếch môi, phì cười:

- Tôi làm rơi mất rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro