Chap 17: Mất thăng bằng
Dường như đây không còn là lời bông đùa, Hakusho có chút rung động, thứ cảm giác mà cậu tưởng mình lãng quên. Tuy nhiên, lời tỏ bày thật lòng này lại thất bại thảm hại. Hakusho phát thẹn, đành lén rút kiếm ra cứa vào tay mình rồi chìa cho Norido xem, chống chế:
- Ý... ý tôi là tay tôi đang chảy máu!
- Trời ơi!
Norido kinh hãi, hét lên nhưng chỉ sau vài giây bình tâm, cô mới nhớ ra lúc nảy còn thấy tay của Hakusho bình thường mà. Tên kiếm khách này cứ bày đủ trò ra, thật chẳng chịu nổi nữa, Norido híp mắt nhìn, hạ giọng:
- Cậu vừa mới bị thương à?
- Ùm! Đúng vậy!... Á! Không đúng! Tôi bị thương trong lúc chiến đấu mà!
Hakusho giật bắn người, thần trí đảo lộn, giấu đầu lồi đuôi. Muốn diễn thì Norido minh hoạ theo, cô tặc lưỡi, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cậu, xuýt xoa:
- Bị thương từ lúc chiến đấu đến giờ chắc cậu mất máu nhiều lắm! Tội nghiệp thật!
- Không... Không có gì đâu mà!
Mặt Hakusho trắng bệt ra, ấp a ấp úng vì bị lật tẩy tại trận. Norido nhanh chóng lấy hủ thuốc bôi và chà sát vào vết thương khiến cậu khóc thét:
- Trời ơi! Cô bôi thứ gì vào vết thương của tôi vậy?
Phong thái vô cùng điềm tĩnh, Norido liếc lên nhìn cậu, nở một nụ cười ma mị cùng giọng thều thào đến lạnh tóc gáy:
- Bôi thứ không nên bôi đó!
- Trời! Norido! Cô định giết tôi à?
Hakusho hét toán lên, giẫy nảy hoảng loạn.
Sáng sớm hôm sau, quân triều đình đã kéo đến thành Takagi - nơi bọn Gitaca chiếm đóng. Cửa thành bị đống chặt, nội bất nhập, ngoại bất xâm.
- Đây là mục tiêu của chuyến đi này!
Shin ngước nhìn tòa thành trấn Takagi, quả quyết. Tamo phấn chấn hẳn, hô hào hưởng ứng:
- Hay lắm! Đánh xong trận này, tớ sẽ đi tìm Toji và Yuki!
- Nhưng làm sao phá được cửa thành đây?!
Norido lo lắng khi thấy cánh cổng bằng gỗ viền hợp kim vững chắc. Shin cười phì, đắc chí:
- Phá cửa thành là chuyện nhỏ!
Dưới sự chỉ huy của Shin, quân triều đình dựng một cột gỗ lớn, liên tục đâm sầm vào cửa thành.
Udo - tên cầm đầu ở đây, đang đứng trên đài quan sát, vẫy tay ra lệnh:
- Bắn tên cho ta!
Hàng ngàn mũi tên từ vách thành bắn xuống, quân triều đình bên dưới thương vong vô số. Thấy họ kích động, nửa né tránh, nửa tự lấy khiên che cho mình. Chishi nhanh chóng bày kế sách:
- Ai có khiên phải nâng khiên lên cao rồi đứng sát cạnh nhau thì mới che được cho tất cả mọi người!
Nghe hợp tình hớp lý, lính nhà hợp lực, ghép những tấm khiên khít lại, che chắn ở trên đầu cho quân phá cổng tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ. Shin mỉm cười, tấm tắc khen ngợi:
- Hay lắm!
- Chứ sao? Chishi mà!
Nở mày nở mặt, Chishi hất cằm lên cao, tự mãn.
Đã đến lúc khai mạc cuộc chiến, Shin túm một bó tên lại, bắn như vũ bão lên tường thành làm bọn giặc chạy tan tác.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cửa thành bị phá tan. Sakai dẫn đầu đội quân tiến thẳng vào trấn, hô lớn:
- Xông lên!!!
Cuộc chiến diễn ra vô cùng ác liệt, kéo dài hơn nửa ngày trời. Bọn giặc bị đánh cho thất điên bát đảo. Udo cuống cuồng thúc ngựa bỏ trốn giữa tình thế loạn lạc. Nhất quyết không cho hắn trốn thoát dễ dàng, Chishi nhắm thẳng mục tiêu, phóng ám khí đến làm hắn ngã ngựa.
- Chính xác!
- Nhà ngươi đừng hòng bỏ chạy!
Tamo tức tốc cầm kiếm lao đến nhưng Udo đã dùng linh lực, độn thổ đi mất. Bắt hụt hắn, cô giận dữ, hắng giọng:
- Đáng ghét! Ta mà quen với thổ địa, đã kêu ông ta xách đầu ngươi lên rồi!!!
Mừng chiến thắng vang dội, giành lại được thành Takagi, họ mở một buổi tiệc nho nhỏ ăn mừng.
Tamo hào hứng nhất. Dù không phải là món ăn cung đình xa hoa nhưng không đến nổi tệ như mấy món chay lần trước. Đặt biệt Chishi đã vào bếp, họ có dịp nếm khẩu vị quen thuộc.
- Toji thích món này lắm nè!
Bữa tối thịnh soạn đến mấy cũng bị lời nói vô ý của Norido phá nát. Chishi vội kéo tay áo Norido, nhắc khéo:
- Norido!
- Tất cả cũng tại cậu! Nếu cậu không cản thì có lẽ tôi đã tìm được Toji với Yuki rồi!!!
Chưa kịp nuốt miếng nào, cơn bức bối lại có dịp khơi dậy, Tamo trừng mắt nhìn Sakai, thẳng thừng trách móc. Tới đây, Tướng quân chẳng muốn nhường nhịn nữa, điềm tĩnh mà vạch tội cô:
- Chính bản tính hấp tấp của cô mới thành ra cớ sự này! Xem thường quân lệnh, tự ý băng qua cầu khiến binh lính hỗn loạn! Gây tổn thất nặng nề mà giờ còn đổ lỗi cho người khác sao?
- Gì chứ?!!
Lời cảnh tĩnh của Sakai như cú tát lớn cho Tamo thức tĩnh. Mặt cô tái nhợt, đôi mắt đỏ dần, cả người run lên khi phát giác ra mình đã gián tiếp đẩy Toji vào đường chết. Đó là điều Chishi luôn cố tránh để mọi người không nhắc đến, cô vội biện minh giúp Tamo:
- Không! Không phải thế đâu! Tamo chỉ muốn thử nghiệm cây cầu có an toàn không trước khi mọi người đi qua cơ mà!
- Là do tôi! Chính tôi!!!
Tamo cúi gầm mặt, siết chặt lòng bàn tay, cảm giác tồi tệ toát ra ngùn ngụt. Norido cũng bắt đầu phát hoảng mà trấn an:
- Tamo! Mọi chuyện đều có cách giải quyết!
- Xin lỗi!
Tamo nghiến răng, bỏ chạy. Chishi đứng phắt dậy, toan đuổi theo:
- Tamo!!!
- Chishi! Bình tĩnh đã!
Shin chụp lấy tay cô, kéo lại can ngăn. Riêng Hakusho thì thấy điều này thật buồn cười, cậu nhún vai, bĩu môi khinh khỉnh:
- Đây đâu phải lần đầu cô ta như vậy! Mọi người căng thẳng làm gì?
- Cậu không hiểu Tamo! Tuy tính cách có hơi bốc đồng, nóng nảy nhưng nếu biết vì mình mà bạn bè bị tổn thương, cậu ấy sẽ...!!
Sau khi phản bác, Norido ngập ngừng, đôi mắt đảo đi tránh né phải nói đến trường hợp xấu nhất. Chishi thở dài, não nề:
- Tớ lo... cậu ấy sẽ có hành động ngu ngốc nào đó!
- Không thể nào! Cô ấy đâu phải là con nít!
Mặt Hakusho hơi biến sắc, gượng gạo xua tay. Dù tiếp xúc với Tamo chưa bao lâu nhưng Tướng quân phần nào thấu rõ tâm ý của cô. Linh tính mác bảo, cậu lập tức rời khỏi ghế, đuổi theo Tamo.
- Sakai!!!
Bầu trời trút tâm sự, Norido và Hakusho ngồi trên mái nhà ngắm sao. Norido đăm chiêu phía xa xa, lòng nặng trĩu:
- Không biết Tamo có ổn không?
- Bộ Tứ của cô lộn xộn thật!
Hakusho thở dài rồi bật cười phì. Norido hứ một tiếng rõ to, phủ nhận:
- Cậu biết gì mà nói!
- Tôi biết chứ! Sao lại không? Cái gì tôi cũng biết, cũng làm được cả!
Hakusho ưỡn ngực, hất mặt đầy tự tin. Norido chìa môi, cười trừ:
- Xạo quá!
- Thật đó! Cô không tin tôi à?
Hakusho quay sang nhìn Norido, ánh mắt quyết đoán như đang cố thuyết phục cô. Do dự một hồi, Norido chỉ lên bầu trời cao, thách thức cậu:
- Thế hái giúp tôi ngôi sao đi!
- Dễ ợt! Xem nè!
Hakusho cười hào sảng, giơ tay ngang qua tầm mắt Norido, thoắt cái đã xuất hiện một viên ngọc châu lấp lánh.
- Woa, đẹp quá!!!
Thích thú tột cùng, Norido vỡ oà reo lên. Hakusho xỏ nó qua một sợi dây đỏ rồi vòng qua cổ, đeo giúp cô. Sau, ánh mắt họ chạm nhau, Norido xấu hổ, đỏ ửng cả mặt.
Cứ ngỡ cô gái này cũng giống biết bao nữ nhân mà cậu từng gặp gỡ, trêu đùa nhưng thật kỳ lạ, cảm xúc của Hakusho giờ đây tuy không vồn vã, mãnh liệt nhưng đủ khiến cõi lòng xuyến xao, lưu luyến khó dừng. Cậu nhẹ nhàng ôm chầm lấy Norido, giọng thì thầm trầm ấm:
- Giờ cô là của Hakusho ta! Đừng bao giờ rời xa ta, có được không?
- Ha...Hakusho!!!
Norido ngây người, ngơ ngác, trái tim dường như đang rơi nhịp bất thường vì chàng Kiếm khách hào hoa. Cô luôn cho rằng chuyện kỳ quái nhất bản thân từng vướng phải là xuyên không đến vùng đất này, hoá ra, lưu lạc trong chính trái tim mình mới là thứ đáng suy ngẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro