Chap 16: ''Vực sâu''
Chiếc cầu đá chênh vênh chưa biết khi nào sẽ đột ngột sụp xuống, Toji không dám để cả đội mạo hiểm như vậy nên lập tức phản đối:
- Đợi đã! Đường đi ở đây quá hẹp, hai bên lại là vực thẳm! Trong tình thế binh sĩ đang hoảng loạn khó mà vượt qua an toàn!
Trông sự thận trọng quá mức của Toji, Yuki nhíu mày, hắng giọng:
- Vài cuốn sách chưa thể giúp cô quản việc binh được đâu, Toji! Ở đây, tôi mới là Quân sư!
Dù bản thân chỉ muốn tránh hậu quả đáng tiếc nhất nhưng từng câu từng chữ chí mạng này đã khiến Toji phải im lặng mà từ bỏ.
Ai cũng có lý riêng, để giải vây, Tamo thúc ngựa chạy tiên phong, giọng đầy hào khí:
- Được rồi! Tớ sẽ thử nghiệm xem cây cầu này có an toàn không!
- Tamo!!!
Sự liều lĩnh của cô khiến cả đội vô cùng hoảng sợ. Không còn thời gian để suy xét nữa, Sakai cũng nhanh chóng đuổi theo cô.
- Tất cả hãy mau theo ta!
Shin lập tức ra lệnh rồi dẫn đường cho cả đội quân tiến về phía trước. Các binh sĩ lũ lượt tràn qua đẫn đến chiếc cầu càng trở nên quá tải.
Trong lúc đám đông hỗn loạn, Toji rối bời, bị đẩy dần ra mép vực thẳm. Thấy cô loay hoay xoay sở tìm cách thoát khỏi, Yuki lội ngược dòng để giúp cô, gọi lớn:
- Toji, cẩn thận! Qua bên này đi!
Nhưng cố đến mấy Toji vẫn bất khả kháng khi con ngựa chở cô chẳng chịu nghe lời nữa. Tình huống khó nhằn này buộc Yuki phải chủ động tiếp cận, cậu chen ngang qua dòng người, vươn tay về phía cô, hét lên:
- Mau! Nắm lấy tay tôi!
Yuki suýt nữa đã túm được Toji nhưng con ngựa của Toji bị hụt chân, chao đảo, hất cô ngã nhào xuống vực.
- Toji à!!!
Trước khoảnh khắc thót tim ấy, Yuki bất chấp nguy hiểm, trèo lên yên ngựa, lao xuống ôm chặt Toji.
Cuối cùng quân triều đình cũng an toàn qua được bờ bên kia, tổn thất không đáng kể.
Đúng như Yuki dự đoán, vấn ngại lớn nhất chẳng phải là chiếc cầu mà đến từ quân mai phục. Số lượng giặc đông ngộp trời, như túc trực sẵn chờ đón bọn họ.
- Quân sư của chúng ta tính toán chuẩn thật!
Hakusho cười phì, quay đầu tính biểu dương Yuki nhưng mãi chẳng thấy bóng dáng cậu đâu. Chishi cũng vừa phát hiện đã lạc mất Toji, liền lên tiếng báo tin:
- Không thấy Toji và Yuki đâu cả!
- Chẳng lẽ họ bị rơi xuống vực sao?
Hakusho xanh mặt, dáo dác nhìn quanh, nghi vấn. Cả bọn như nín thở khi nghe tin này, Tamo tức tốc quay ngựa:
- Không được! Tớ phải đi tìm họ!
- Dừng lại!
Sakai đã quá mệt mỏi với sự bốc đồng của Tamo, cậu chặn đường cô rồi giận dữ, quát lớn:
- Cô làm ơn bớt gây chuyện giúp tôi!
- Tôi đi tìm họ là đang gây chuyện hay sao?
Tamo mất hết bình tĩnh, phản bác lại Sakai. Đang sốt ruột còn thấy nội bộ lục đục, Norido cũng muốn nổi điên lên:
- Hai người có thôi đi không?
- Yuki với Toji đều có khả năng dịch chuyển! Dù có bị rơi xuống núi, chí ít cũng đỡ được phần nào!
Hakusho góp lời, trấn an tinh thần cho cả đội. Shin cũng gật đầu xác nhận:
- Đúng vậy! Trước mắt chúng ta phải đánh cho xong trận này rồi tính tiếp!
Họ vốn không còn thời gian để cãi nhau, để tranh luận ai đúng ai sai nữa. Cuộc chiến khốc liệt đã chính thức bắt đầu.
Giờ là lúc "máu nóng" dồn lên não, chiến đấu vừa là trách nhiệm vừa là giúp họ xoã bớt tâm trạng tiêu cực.
Thấy vẻ luống cuống của Norido, Hakusho lao sang hỗ trợ cô, miệng không ngừng nhắc nhở:
- Cẩn thận, Norido!
- Cẩn thận!
- Norido!
- Norido, coi chừng!
Nhưng điều này chỉ làm Norido phân tâm thêm, cô phát cáu:
- Biết rồi mà! Nói mãi!
Chishi đứng ở tuyến hậu phương, nằm trong phạm vi an toàn do Shin trực tiếp bảo vệ. Không tham gia chiến trận nhưng Chishi luôn âm thầm quan sát, yểm trợ Thống lĩnh kịp thời:
- Coi chừng phía sau!
Cảnh báo rồi cô rút phi tiêu phóng vào tên đang tiếp cận sau lưng Shin. Động thái lộ liễu của Chishi đã khiến bọn giặc để mắt đến, lập tức chuyển hướng, giương cung mà bắn về phía cô. Vừa mất cảnh giác một chút thì Chishi đã trúng tên, Shin trông thấy, hoảng hốt:
- Chishi!
- Tôi không sao đâu!
Chishi ôm chặt vai, vết thương bắt đầu rỉ máu. Mang tiếng được đệ nhất cung thủ bảo vệ, lại có tài phóng phi tiêu tuyệt đỉnh, ấy vậy mà cô luôn bị cung tên sát thương.
- Chết tiệt!
Shin cay cú, ném thanh kiếm đi rồi rút bộ cung cùng hơn chục mũi tên ra, bắn tới tấp về phía chúng.
Riêng ở khu vực tiền tuyến, Tamo và Sakai lăn xả chiến đấu, chẳng màng thế sự xung quanh. Cả hai đều đang sôi máu. Nhưng mỗi lần nóng giận như vậy, Tamo lại đánh mất sự tập trung. Kết quả cô bị một tên giặc chém trúng vào cánh tay, máu vương vãi khắp nơi.
- Tamo!!!
Chứng kiến, Norido tá hoả, hét lên. Như con thú dữ, càng bị đả thương thì càng quyết tâm "trả đũa", Tamo đạp lên lưng ngựa, xoay kiếm một vòng khiến những tên lính vây quanh cô ngã nhào ra đất.
Cơn giận thật sự hữu ích khi đã phát huy được tối đa tiềm năng của nó, quân triều đình nhanh chóng dẹp yên trận địa, chiến thắng oai hùng.
Để phục hồi sức lực cho binh sĩ, quân triều đình chọn một thảo nguyên thoáng đãng để dựng trại, nghỉ ngơi. Norido vừa băng bó cho Tamo xong thì Sakai bước đến, cậu ngạc nhiên hỏi:
- Cô bị thương sao?
- Tôi có chết cũng mặc xác đi! Đừng làm tôi nổi điên lên nữa!
Máu nóng vẫn chưa hạ, Tamo giãy nảy, quát toáng lên. Cô đá vào mấy thanh củi làm tàn lửa bay lên cháy lách tách rồi hất mặt, bỏ đi một nước.
Thái độ thô lỗ thế này thật không chấp nhận được, Sakai cũng đùng đùng giận dữ, hắng giọng:
- Đúng là hết thuốc chữa!
Norido và Chishi bị cả hai doạ cho hú hồn. Sau, Norido nhún vai, cười phì:
- Giờ cậu ấy mới biết Tamo hết thuốc chữa!
Trái với sự bất mãn ấy, Chishi đứng phắt dậy đuổi theo Tamo. Thấy Tamokao đứng lặng một góc doanh trại, cô từ tốn đến khuyên giải:
- Tướng quân lo lắng nên mới hỏi thăm cậu mà! Sao cậu lại làm vậy?
- Có cần hắn lo đâu! Tâm trạng tớ đang không được tốt đây!
Tamo hậm hực, tránh né ánh nhìn dò xét của Chishi. Để giúp cô hạ nhiệt, Chishi liền vỗ nhẹ vai, thủ thỉ:
- Thôi nào! Tớ biết cậu lo cho Toji nhưng hãy bình tĩnh lại đã! Cậu đâu thể trút giận lên người đang quan tâm mình thế này được!
- Tớ có muốn thế đâu chứ?
Giọng Tamo chợt nghẹn đi song vẫn cố chấp chống chế. Sợ Chishi nhận ra đôi mắt đang dần đỏ hoe, cô lập tức cúi mặt, chạy trốn.
- Tamo à!
Chishi với tay, cố gọi lại nhưng bất thành.
- Có chuyện gì sao?
Cảnh níu kéo này vừa hay đúng lúc Shin tạt ngang qua, tiện thể hỏi thăm. Chishi chỉ lặng lẽ, cúi mặt thì thầm:
- Bất cứ vết thương nào cũng có thể trị ngoài vết thương lòng!
- Hả???
Câu nói ấy như đưa Shin lạc vào mê cung không lối thoát.
Dưới ánh lửa lập loè, gương mặt hao gầy vì mệt mỏi và lo lắng của Norido khiến Hakusho không thể phớt lờ được, giả ngáo ngơ mà bắt chuyện:
- Bị ai chọc giận à, cô nàng xinh đẹp?
- Cậu chứ ai!
Norido trợn mắt nhìn Hakusho rồi thở dài. Để tay trước cằm ra vẻ suy tư, Hakusho vờ khó hiểu:
- Kì vậy? Sao lại là tôi nhỉ???
- Không có chuyện gì hay sao rãnh quá vậy?
Mở miệng cằn nhằn thế thôi nhưng có Hakusho bên cạnh lúc này, cô cảm thấy đỡ tiêu cực hơn. Hakusho cứng họng chưa biết trả lời thế nào, đành nói đại:
- Tôi bị thương nên đến nhờ cô băng bó!
- Bị thương ở đâu?
Norido liếc sang, thản nhiên hỏi. Nhìn bộ dạng đó cũng đủ biết cậu ta nói xạo rồi. Chỉ định trêu hoa ghẹo nguyệt, ba hoa với cô vài lời, sao đột nhiên Hakusho lại cảm thấy bối rối, càng chữa càng "cháy". Ý thức tạm ngủ quên, cậu đặt tay lên tim mình, đôi môi khẽ mấp máy:
- Tim tôi đang chảy máu đây!
- Hả???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro