Chương 2: Những Bước Chân Lạ Lẫm
Chương 2: Những Bước Chân Lạ Lẫm
Đan Thy từ từ mở mắt, cảm giác như đầu óc mình vừa bị xé toạc ra, mơ hồ và choáng váng. Nàng ngồi dậy, nhận ra rằng mình không còn ở trong căn phòng quen thuộc với những đồ vật hiện đại. Mọi thứ xung quanh đều cổ kính và lạ lẫm. Đến khi nàng nhìn lại, phát hiện mình đang đứng trong một khu vườn tĩnh lặng, bốn bề là cây cối xanh tươi, hoa cỏ đầy màu sắc, nhưng lại chẳng hề giống những khu vườn mà nàng từng thấy trong thế giới hiện đại.
Lúc này, ký ức của nàng về cảnh tượng xuyên không đột ngột tràn về. Vầng trăng sáng như một viên ngọc lớn, những vì sao sáng lấp lánh, và rồi có một luồng ánh sáng mạnh mẽ kéo nàng ra khỏi thế giới quen thuộc, xuyên qua một lớp màn không gian mịt mù. Khi nàng mở mắt lần nữa, đây chính là nơi nàng đứng: một khu vườn lạ.
“Đây là đâu…?” Đan Thy thì thào, bước đi vài bước trong sự hoang mang, ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm một lời giải đáp.
Đúng lúc đó, một bóng dáng xuất hiện phía xa, lướt qua nàng với tốc độ nhanh chóng, dường như không hề nhận thấy sự hiện diện của nàng. Đan Thy quay lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông với thân hình cao ráo, trang phục quan văn, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao.
Nhưng chỉ một thoáng thôi, người đàn ông ấy đã biến mất trong không gian tĩnh mịch của khu vườn. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng nàng, như thể có gì đó không đúng. Hắn ta là ai? Tại sao nàng lại cảm thấy một cảm giác kỳ lạ khi nhìn thấy hắn?
Nàng lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ rối bời trong đầu. Cái gì đã xảy ra? Nàng đã xuyên không về một thời đại nào đó, một thế giới mà nàng chẳng thể nào lý giải nổi. Nhưng ít nhất, nàng có thể làm gì đó, thay vì đứng yên như vậy.
Đan Thy nhìn quanh, và nhận ra một cánh cửa nhỏ ở cuối khu vườn. Nàng quyết định bước tới đó, nhưng chưa kịp đi xa thì lại nghe một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.
“Tiểu thư…!”
Nàng quay lại, thấy một thiếu nữ bước tới với nét mặt lo lắng. Đan Thy nhận ra người đó là A Miên, thị nữ của nàng, người mà nàng đã nghe nhắc đến trong ký ức mơ hồ của mình.
“Ngươi… là A Miên đúng không?” Đan Thy hỏi, giọng có chút lo lắng.
“Vâng, tiểu thư.” A Miên cúi đầu đáp, đôi mắt chứa đầy sự lo lắng. “Tiểu thư đã tỉnh lại rồi sao? Người cảm thấy thế nào?”
Đan Thy cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhìn A Miên một cách tỉ mỉ. Dù thân xác này không phải của nàng, nhưng nàng cảm nhận được một sự kết nối kỳ lạ với thị nữ này. A Miên có vẻ như không hiểu hết sự thay đổi trong nàng, chỉ lo lắng và không ngừng hỏi thăm.
“Ta… không sao. Chỉ là không hiểu chuyện gì đang xảy ra.” Đan Thy thở dài, ánh mắt thoáng chút hoang mang.
A Miên đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng. “Tiểu thư đừng lo lắng. Phụ mẫu và mọi người sẽ vui mừng khi biết người đã tỉnh lại. Chúng ta về phủ đã.”
“Về phủ...” Đan Thy lặp lại, cảm giác kỳ lạ trỗi dậy trong lòng. Đây là thế giới mới mà nàng phải làm quen, và mỗi bước đi sắp tới sẽ là một thử thách không thể tránh khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro