Chương 76
Tử Lan trải đại đồ của Khiết Bích Thành và những khu vực xung quanh ra. Nàng bắt đầu phân nhiệm vụ.
"Liễu Tranh, ngươi cho người thả gió cho bên ngoài biết truyền nhân cuối cùng của Huyết Ảnh Môn chuẩn bị mở ra bảo tàng của Huyết Ảnh Môn, địa điểm là ở đây". Tử Lan chỉ vào một hang động được đánh dấu trên bản đồ. "Làm như thế nào hẳn không cần ta dạy ngươi? Một tuần nữa, trong vòng một tuần này ta muốn ngươi thả thông tin càng rộng càng tốt, được chứ?"
"Thuộc hạ tuân lệnh". Liễu Tranh cúi đầu sau đó nhanh chóng đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ.
Tử Lan nhìn sang Lộ Hằng và Thiên Trì.
"Các ngươi thấy hẻm núi Thu Cốc này không? Ta muốn các ngươi trong một tuần tới kiểm soát tất cả ngóc ngách, ta muốn bất kì người nào bước vào khu vực này đều không thể nào quay về toàn vẹn. Những thứ này ta tin Sất Nhận quân làm được, ngày mai ta sẽ đưa cho các ngươi một số gia huy, các ngươi phải tìm những nhóm người mang gia huy này, ta muốn chúng có đến không có về. Ngoài những người mang gia huy, những người còn lại các ngươi giết được thì giết, không giết được thì đuổi chúng ra khỏi khu vực đó. Rõ chứ?".
"Thuộc hạ tuân lệnh". Lộ Hằng, Mục Tàng và Thiên Trì đồng thanh đáp lời sau đó ra khỏi phòng.
"Hai người các ngươi". Tử Lan nhìn sang Vô Ảnh và Ám Dạ. "Ta muốn các ngươi trong mấy ngày này chuẩn bị cho ta những thứ này". Tử Lan vừa viết hí hoáy một danh sách vừa nói. "Đây là những thứ chúng ta cần khi sang lục địa bên kia. Các ngươi cùng với Lê Hi và Tứ đại hộ vệ, thêm vào đó là Thiên Trì cùng Băng Đồng sẽ đi chung với ta sang lục địa bên kia".
"Thuộc hạ tuân mệnh". Vô Ảnh cùng Ám Dạ đáp lời rồi đi ra ngoài.
Tử Lan ngồi xuống bàn, nàng không hiểu sao nàng có chút lo lắng về chuyến đi lần này. Nàng cảm thấy khi nàng sang nơi đó sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Khi nàng đang suy nghĩ thì Thừa Mạc đi vào, trên tay là hình vẽ gia huy của Huyền Thương (Từ nay gọi Nhậm Vân Tường là Huyền Thương nha mọi người).
"A Du, của nàng đây". Thừa Mạc đến bên cạnh Tử Lan, hôn nhẹ lên tóc nàng.
"Tự nhiên ta có chút lo lắng". Tử Lan dựa vào người nam nhân bên cạnh mình, mong muốn tìm chút an tâm.
"Tất cả đều có ta". Thừa Mạc chỉ nhẹ nhàng nói như vậy.
Tử Lan mỉm cười. Cho đến bây giờ, Tử Lan chưa từng thấy Thừa Mạc tung hết sức khi đối chọi với bất kì người nào. Đến nàng cũng không biết rốt cuộc võ công hắn sâu tới đâu. Thanh Diệp Ngân từng lén nói với nàng võ công của Thừa Mạc gần như ngang ngửa hắn, đó là thời điểm cuối cùng hắn gặp Thừa Mạc. Qua chừng đó năm, không biết Thừa Mạc còn tiến bộ tới mức nào. Thanh Diệp Ngân đã là kì tài luyện võ, nhưng vì là người xuyên không nên không thể luyện ra đấu khí. Dù vậy Thanh Diệp Ngân vẫn đánh giá Thừa Mạc cực kì cao.
***
Một tuần sau đó, nàng không hề hỏi han gì đến những chuyện Sất Nhận quân và Đoạt Mệnh lâu, nàng chỉ ở trong Minh Kính lâu thưởng trà, nghe khúc. Vài ngày này Thừa Mạc lại bận rộn. Phía bên Vân quốc gửi thư qua, có một vài việc hắn cần giải quyết, hơn nữa hắn cũng muốn đi xem tình hình chiến trận giữa Nam Hải quốc và Vân quốc. Mặc dù chưa có gì xảy ra nhưng Võ Vương gia vẫn đóng quân ở đây. Sau khi xem xét tình hình, hắn cũng thống kê ra một vài ý tưởng rồi gửi Võ Vương.
Cuối cùng, ngày quan trọng đó cũng tới. Tử Lan đứng trên đỉnh núi, nàng mặc một bộ sa y màu trắng, trên mặt đeo chiếc mặt nạ hình bướm bằng bạch ngọc. Sau đại hội võ lâm, rất nhiều lời đồn thổi về nàng, và cái tên Ngọc Diện La Sát cũng từ đó mà ra. Gió núi cuốn nhẹ tà áo của nàng trông rất đẹp mắt. Hôm nay nàng chỉ cho người dụ đi vào hang động, còn nàng đứng trên đỉnh núi gần đó quan sat toàn bộ thế cục. Lam Y đứng bên cạnh nàng. Ba người còn lại của Tứ đại hộ vệ, Ám Dạ và Vô Ảnh đều đi thực địa. Họ làm nhiệm vụ đảm bảo tất cả tay chân của các gia tộc kia đều bị tiêu diệt. Tránh việc Sất Nhận quân và Đoạt Mệnh lâu sơ sót vì quá nhiều người tiến vào. Chém giết bên dưới đã bắt đầu được một khắc. Mặc dù đứng xa nhưng nàng dường như ngửi được mùi máu thoang thoảng trong không khí. Quá nhiều người nhằm vào tài bảo của Huyết Ảnh Môn. Không hề có tiếng la hét nào truyền tới tai nàng cả. Mọi thứ đều yên tĩnh đến đáng sợ, nàng biết năng lực người của mình, từ trong bóng tối, họ như những con báo, chờ chực và dứt điểm đối phương, chỉ có như vậy mới có thể lấy ít địch nhiều, tiết kiệm sức lực nhất.
Sau gần hai canh giờ, Vô Ảnh đến báo với Tử Lan, nhiệm vụ của họ đã hoàn thành, họ thả cho rất nhiều người võ lâm chạy về, nhưng không có nhóm người của bất kì gia tộc nào còn sống sót. Khóe môi Tử Lan mân lên một đường cong lạnh lùng. Lam Y nhìn nàng, cảm thấy buốt giá xâm nhập vào tứ chi. Nàng chưa từng thấy Cung chủ lạnh lùng như thế bao giờ. Tử Lan để Vô Ảnh ở lại xử lí hiện trường, nàng dùng khinh công bay xuống núi, bóng áo trắng như một con nhạn tạo nên những đường cung tuyệt mỹ.
***
Ba ngày sau, nàng quyết định đi đến bảo tàng chân chính. Bảo tàng này nằm sát bên bờ biển. Tử Lan theo lời của Kiều Lan Nguyệt, nàng dắt mọi người đi lên một ngọn núi nhỏ dựa lưng ra biển, Theo Kiều Lan Nguyệt nói, trên ngọn núi này có một sơn trang bỏ hoang. Rất nhanh họ đã thấy sơn trang này. Tường gạch đã đổ cả, cây cỏ mọc thành bụi, rêu phong bám trên những bức tường làm không khí có một mùi ẩm mốc rất nặng. Họ chia nhau ra tìm lối vào. Cỏ cao quá gối đã che mất miệng giếng, nơi vào bảo tàng. Mất chừng một khắc, Hồng Y là ngừoi đầu tiên nhìn thấy miệng giếng. Buộc dây vào cây cổ thụ gần đó, Thiên trì nhận nhiệm vụ thăm dò đi xuống trước.
"Vương gia, Vương phi, dưới này có một thông đạo, nước dưới này là nước lợ". Thiên Trì nói vọng lên.
"Tốt lắm, xuống thôi". Tử Lan hài lòng nói.
Nhóm người lần lượt bước vào thông đạo, trong thông đạo ẩm ướt và có phần trơn trượt, Ngoại trừ Tử Lan, Thừa Mạc, Thanh Diệp Ngân và Huyền Thương, tất cả những ngừoi còn lại đều lấy trong lòng ra một viên dạ minh châu. Ánh dạ minh châu thượng đẳng soi sáng cả thông đạo. Đi tầm nửa khắc, một cánh cửa đá chắn đường, Tử Lan nhận lấy một viên dạ minh châu từ tay Thanh Y, nàng để sát cánh cửa và tìm kiếm. Một lát sau, nàng thấy một dấu ấn tương đối nhỏ sát dưới mặt đất. Tử Lan từ trong hà bao bên hông, lấy ra một ngọc bội hình trăng khuyết, nàng đặt vào dấu ấn trên cửa và ấn nhẹ, cánh cửa từ từ mở ra.
"Sư tẩu chỉ hướng dẫn ta đến đây, cụ thể tình huống bên trong như thế nào nàng cũng không rõ, vì vậy mọi người cần phải hết sức cẩn thận".
Khi Tử Lan vừa dứt lời, cánh cửa cũng mở ra hoàntoàn, mùi ẩm mốc từ bên trong ập vào mặt khí Tử Lan khó chịu nhăn mũi. Đoàn ngườicùng nhau tiến vào, thông đạo vẫn tiếp tục kéo dài. Tử Lan và Thừa Mạc dẫn đầu,hai người có kiến thức về trận đồ bát quái nên đi trước dò đường. Thừa Mạc cựckì có kiên thức về phương diện này, dựa vào ánh mắt sắc bén của hắn, đoàn ngườiné được rất nhiều bẫy rập trong suốt thông đạo. Đi chừng nửa canh giờ, cuốicùng thông đạo cũng kết thúc. Trước mặt Tử Lan là một căn phòng rộng, dường nhưđược tạc vào đá, dạ minh châu khảm đầy trên tường và trên những chiếc trụ đượcchạm khắc cực kì đẹp đẽ xung quanh căn phòng. Tử Lan nhìn những quân cờ trênbàn, trong lòng nàng đánh bộp. Tử Lan trao đổi một ánh mắt với Thanh Diệp Ngân,sau đó cả hai gần như đồng thời cùng bay lên cột trụ gần đó. Và đúng như Tử Lannghĩ, thứ đang bày trong căn phòng này là mộ bàn cờ vua. Nàng không bao giờnghĩ sẽ gặp được thứ này ở đây. Tử Lan dùng truyền âm nhập mật hỏi Thanh DiệpNgân: "Làn trước ngươi đến đây không thấy thứ này à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro