C 47
Yến Bạch chớp chớp mắt, nhanh chóng lấy trong túi không gian ra một thuốc trị thương đưa cho Thời Dư.
Thời Dư không quan tâm mình tiêm đúng hay không, dù sao thì cứ đâm trực tiếp vào là đúng.
Trong lúc đó Văn Nhân Mạc vẫn luôn nhìn cô nhưng không hề có ý định ngăn cản.
Sau khi rút kim ra, Thời Dư lấy thuốc xịt chữa bệnh từ túi ra không gian xịt lên vết thương , thấy vết thương từ từ lành lại, cô liền nói: "Cho dù là một vết thương nhỏ, anh cũng không được bỏ qua."
Nói xong, cô nhìn Văn Nhân Mạc với vẻ không tán thành, cô không thèm bận tâm liệu hành vi của mình có bị nghi ngờ hay không.
Cũng không biết Văn Nhân Mặc đang suy nghĩ cái gì, mà ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Thời Dư mới nói: "Chúng tôi đang theo dõi Hạ Lệ Na, thì tình cờ phát hiện ra cô ta vừa mới liên lạc với người nào đó. Hạ Lệ Na đã về nhà, nên chúng tôi đã bí mật theo dõi người kia."
Cô dừng lại một lúc, rồi tiếp tục: "Ai biết được ngài Nguyên Soái cũng ở đây."
Nói xong một tay cô khoanh trước ngực, tay còn lại sờ cằm nói: "Nguyên Soái, ngài đây là không yên tâm, sợ chúng tôi không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ sao?"
Cô hỏi thẳng, như cô không phải là một người lính bình thường không có quân hàm, còn Văn Nhân Mạc cũng không phải là nguyên soái trên kim tự tháp đầy quyền lực của liên bang.
Văn Nhân Mạc không phủ nhận: "Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa nhiệm vụ này rất quan trọng, tôi muốn đính thân giám sát."
Thời Dư trầm ngâm gật đầu, lại hỏi: "Vậy kẻ giết người trong trong trung tâm thương mại là Nguyên Soái?"
Cô mới chỉ nói mấy câu, nhưng câu này lại trực tiếp hơn câu kia, Văn Nhân Mạc nhìn chằm chằm cô, giống như muốn nhìn ra thứ gì đó trên người cô, dù có bị nhìn với ánh mắt đó nhưng trên mặt cô không hề có chút sợ hãi kiêng dè gì.
Gã ta lắc đầu nói: "Không phải tôi, tôi không có thời gian."
Gã vừa nói xong, bên ngoài liền có tiếng tiếng bước chân vội vã của Tô Lê vừa mới đi ra bước vào, sắc mặt vô cùng khó coi: "Nguyên soái, tin tức Văn Chính chết đã lan chuyền khắp tinh võng còn có một số nhân chứng nói rằng kẻ giết người là người của đế quốc Caslan.
Văn Nhân Mạc lập tức nhíu mày, hỏi: "Nhân chứng là ai?"
"Đám vệ sĩ xung quanh Văn Chính không ai mất mạng, nhưng họ lại khăng khăng chắc chắn có."
Thời Dư ở một bên chớp chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu, làm như không biết một cái gì.
Văn Nhân Mạc tùy ý cởi bộ quần áo dính máu, từ túi không gian lấy ra một bộ quần áo mới mặc vào, không quan tâm Thời Dư và Bạch Ngạn vẫn còn ở đây, mà vội vã rời đi.
Tô Lê đang định đi theo, nhưng nghĩ tới cái gì đó lại dừng lại, quay đầu nhìn Thời Dư nói: "Nhiệm vụ lần này độ bí mật rất cao, một khi bị bại lộ, chỉ có một mình cô thôi."
Thời Dư: "?"
Chương 70
Tiêu đề: Đã lâu không gặp, Thời Dư
Bà chị này bị sao vậy, biết nhiệm vụ này có rất nhiều người tham gia, không cẩn thận làm bị lộ lại tự nhiên đổ lên đầu cô.
Thời Dư cũng không thèm nể nang trợn mắt lại nhìn cô ta, quay người trèo tường rời đi.
Yến Bạch nhìn cô, quay đầu nhìn Tô Lê người đang trưng ra cái khuôn mặt cứng đờ, không chào hỏi mà quay người theo Thời Dư trèo tường rời đi.
Trèo qua bên kia bức tường, Yến Bạch còn muốn hỏi Thời Dư vài câu nhưng đã không thấy cô đâu.
Không, mới qua vài giây Thời Dư sao có thể.
Yến Bạch mở trí não của mình ra, ngày lúc cậu ta định hành động thì có một chiếc tàu bay đi đến trước mặt cậu , Thời Dư ngồi trong tàu bay, một tay đang để trên cửa sổ, nhìn cậu ta đang không nói lên lời mà lên tiếng: "Cậu còn ngơ ở đây làm gì, còn không nhanh lên?"
Yến Bạch còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Thời Dư mở cửa tàu bay thô bạo túm cổ lên xe.
Yến Bạch bị kéo đến loạng choạng không vững, vừa mới ngồi xuống, Thời Dư đã bật chức năng lái tự động của tàu bay, nhập địa điểm muốn đến vào màn hình.
Bạch Ngạn nhân cơ hội liếc nhìn khu thương mại mà cậu ta vừa đi qua.
"Muốn về sao?" Cậu ta hỏi.
"Tôi đương nhiên muốn về, nhưng phải đi xem náo nhiệt trước đã?"
Yến Bạch nhướng mày, khó hiểu nhìn cô.
Thời Dư là người của Tạ Dữ Nghiên, gián tiếp bị coi là đồng phạm, giờ cả hai chả khác gì hai con châu chấu trên cùng một sợi dây, phó chỉ huy của quân đoàn đệ nhất có khả năng sẽ bị giết ở đây, thế mà cô lại đến xem náo nhiệt?
Cậu ta còn đang kinh ngạc, Thời Dư lại nói: "Nhưng trước khi xem trò vui, tôi cần làm rõ một chuyện."
Cô cười đầy ẩn ý với Yến Bạch, lại lấy súng năng lượng ra, chỉ vào thái dương cậu ta, nhìn mắt đang trợn tròn của cậu ta nói: "Nói cho tôi biết, cậu là ai? Nếu cậu không nói rõ ràng, tôi sẽ để mấy người phía sau nhặt xác cho cậu."
Để cho Yến Bạch đi một lần là bất cẩn, cô tuyệt đối không thể để cho cậu ta đi lần thứ hai.
Yến Bạch mím môi, đơn giản nói: "Chúng tôi là những người sống sót sau trận chiến Lirvia. Chúng tôi không phải là dân thường, mà là những người lính dưới sự chỉ huy của nguyên soái."
Thời Dư ngạc nhiên.
Nếu như cô nhớ không lầm, sau trận chiến Lirvia, năm nguyên soái tử trận cùng toàn bộ quân đoàn dưới trướng đều bị đế quốc Caslan quét sạch, không có ai sống sót. Đế quốc còn có một ngày quốc tang sẽ được ấn định cho Lilvia để tưởng nhớ những liệt sĩ đã hy sinh trong trận chiến.
"Tôi không thể nói cụ thể hơn, nhưng tôi có thể nói cho cô biết chúng tôi đang tìm kiếm kẻ phản bội Liên Bang."
"Bi kịch của Trận chiến Lirvia không phải do Đế quốc Kaslan hùng mạnh như thế nào, mà là do cả năm Nguyên Soái và cả Liên Bang đều đã bị tính toán. Từ đầu đến cuối luôn có kẻ đứng sau giật dây."
"Ban đầu chúng tôi nghi ngờ Tạ Lập Khâm, nhưng sau mấy năm chỉ lần theo dấu vết, phát hiện ông ta đang bí mật thực hiện một cuộc thí nghiệm di truyền, không hề có bằng chứng rõ ràng hơn để chứng minh rằng ông ta có quan hệ với Đế quốc Caslan, cho đến trước đó ... . "
Tạ Lập Khâm là của cố Hoàng tử Lôi Cách của Đế quốc Caslan thực sự khiến anh ấy sốc đến tận óc.
Yến Bạch hiểu lý lịch Tạ Lập Khâm hoàn hảo đến mức nào, họ điều tra nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa tìm ra chuyện này, nhưng không ngờ Văn Nhân Mạc lại có thể phát hiện Tạ Lập Khâm chính là Lôi Cách.
Biết ông là Lôi Cách không chỉ gây sốc mà còn không thể tin được.
Nhân phẩm Tạ Lập Khâm có thể khó nói, nhưng đóng góp của ông cho Liên Bang có thể nói là cao nhất trong bảy nguyên soái, không có ông Liên Bang chắc vẫn chỉ là một quốc gia bị Tobias tùy tiện chèn ép.
Chính vì sự tương phản mãnh liệt như vậy nên Yến Bạch mới không tin Tạ Lập Khâm chính là Lôi Cách.
"Nếu Tạ Lập Khâm là người đã giúp Đế quốc Caslan tiêu diệt Liên bang hơn một trăm năm trước, ông ta chắc chắn sẽ không cần phải làm việc chăm chỉ để kéo Liên bang lại. Ông ta bây giờ mạnh đến mức có thể một lần nữa trở thành kẻ thù của Đế quốc Caslan."
Không thể nói rằng ông cố ý tiêu diệt Liên Bang chỉ để làm cho Liên bang trở nên mạnh mẽ hơn, nói thế có chút hơi quá.
Quan trọng hơn, hơn một trăm năm trước, Tạ Lập Khâm vì những người mà ông theo dõi được bảo vệ bởi nhiều nguyên soái, thậm chí còn được phái đến một biên giới hoang vắng.
Tạ Lập Khâm có động cơ, nhưng không có điều kiện để hủy diệt của Liên bang.
Nghe những gì cậu ta nói, vẻ mặt Thời Dư toàn là sự chế giễu: "Cho nên cậu đã điều tra hơn một trăm năm, không tìm thấy gì cả. Ngay cả việc Tạ Lập Khâm là Lôi Cách, cậu vẫn cần người nói cho cậu biết sao?"
"Năm đó các vị nguyên soái, ai cũng có đều là thiên phú dị bẩm, vì sao lưu lại một đống rác rưởi?"
Cô nói thẳng không nể nang ai, khuôn mặt đầy trào phúng nhìn Yến Bạch, sắc mặt Yến Bạch tái xanh, còn muốn nói gì đó thì xe đã dừng lại.
"Xuống xe đi, tôi không có hứng chạy với đồng đội heo, các người không có gan bàn bạc hợp tác với tôi!" Nói xong, cô liền đá Yến Bạch một cái, không chút nể mặt.
Yến Bạch bị cú đá của cô làm mất cảnh giác, ngã khỏi xuống tàu bay, chổng mông ven đường, Yến Bạch không thể tin được cô lại có thể đối xử với cậu ta như vậy, cậu mở mắt ra muốn nói chuyện thì tàu bay đã lao vút đi chỉ để lại một làn khói.
Yến Bạch ngồi trên mặt đất một lúc mới đứng dậy, cậu ta nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng mở trí não ra, gọi một cuộc vào một số điện thoại kì lạ.
Trước mặt cậu ta xuất hiện một bóng lưng, Yến Bạch thu lại tâm trạng của mình nói: "Tôi cảm thấy cô ta căn bản không tin chúng ta, không có ý định hợp tác."
Đối phương nghe xong cũng không kinh ngạc, chỉ cười nói: "Thằng tiến sĩ Thời nuôi ra đứa nhỏ cũng tính tình giống nó, cứ để chuyện này sang một bên trước đã."
Để che giấu thân phận, đã mấy tháng Thời Dư chưa có cái bánh ngọt nào vào bụng, vừa nãy nhân lúc trong tàu bay không có ai cô lấy ra một cái bánh ngọt, vui vẻ vừa ăn vừa đi đến trung tâm mua sắm.
Văn Chính bị bắn vào đầu chết quá đột ngột khiến các vệ sĩ xung quanh không kịp phản ứng.
Chương 71
Toàn bộ khu thương mại đã bị bao vây bởi những người quản lý khu trung lập, vì người chết là một sĩ quan quân đội cấp cao của Đệ nhất Liên Bang, quản lý cấp cao khu trung lập đều sứt đầu mẻ trán.
Các thành viên cấp cao của Quân đội Đệ nhất Liên Bang đã chết ở đây, kẻ tình nghi lớn nhất chắc chắn là Đế quốc Caslan, công chúa Hạ Lệ Na của Đế quốc Caslan cách đây không lâu còn ở đây.
Không biết chuyện gì đang xảy ra, tin tức về cái chết của Văn Chính lan chuyền trên tinh võng với tốc độ vô cùng nhanh, tất cả mũi nhọn nhắm thẳng vào Đế quốc Caslan, nhiều người trong Liên bang đã bắt đầu lên án Đế quốc Caslan vì đã phớt lờ luật vùng trung lập tùy tiện giết người.
Khi Văn Nhân Mạc chạy đến hiện trường, gã nhìn thấy mấy vệ sĩ bên cạnh thi thể của Văn Chính.
Gã còn không có thời gian hỏi rõ tình hình hiện tại thì lại nhận được cuộc gọi của Tạ Lập Khâm.
Tạ Lập Khâm là người mạnh nhất trong 7 nguyên soái của Liên bang, Văn Nhân Mạc thường xuyên phản đối ý kiến của ông, 10 lần gặp nhau thì hết 9 lần ầm ỹ.
Gọi đến giờ này 8-9 phần lại muốn cãi nhau đây.
Mọi việc đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát, Văn Nhân Mạc hiện đang rất đau đầu, không biết kẻ đứng sau muốn giết mình là ai không còn cách nào khác ngoài việc đè ép tính tình nóng nảy của mình lại, nhận cuộc gọi của Tạ Lập Khâm.
Lục Đông Ngôn đang ở đây, sợ rằng ai đó sẽ sử dụng cái chết của Văn Chính để làm điều gì đó.
Trong lòng cậu vẫn còn có chút áy náy, Thời Dư nhận được tin nhắn của cậu không lập tức tới, cũng không biết cô đi đâu. Suy nghĩ một lúc vẫn quyết định nhắn tin cho Thời Dư, bỗng nhiên vài bị vỗ một cái.
Cậu quay đầu thì nhìn thấy Thời Dư liền thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: "Vừa nãy cậu đi đâu vậy?"
"Gặp người khả nghi nên tớ đi theo, đúng lúc gặp được nguyên soái đi tới đây." Muốn diễn thì phải diễn cho chót, cũng không biết có người ở gần nghe trộm hay không.
Lục Đông Ngôn gật đầu.
Thời Dư lại hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Giờ cô vẫn không hiểu tại sao Văn Chính đột ngột bị giết.
Lục Đông Ngôn trầm giọng nói: "Tớ vào trung tâm thương mại không lâu thì đã thấy Văn Chính ở đây, vốn định gửi tin nhắn cho cậu nhưng hình như tín hiệu ở bãi đỗ xe bị chặn nên không gửi được. Tớ chỉ đành một mình đi theo xem ông ấy muốn gặp ai."
"Tớ đi theo ông ấy không lâu thì đã xảy ra chuyện. Đối phương dùng súng bắn tỉa, từ bên hông tòa nhà bắn thẳng vào. Khi tớ chạy tới, người đó đã chạy mất rồi."
Cũng vừa lúc đó, Thời Dư và Yến Bạch đuổi theo chiếc tàu bay của Hạ Lệ Na ra khỏi bãi đậu xe ngầm.
Lúc đó ... Văn Nhân Mạc không thể xuất hiện trong trung tâm thương mại.
Chẳng lẽ không phải gã?
Không, gã ta không cần tự mình làm, gã có nhiều người dưới trướng, hơn nữa có không ít người giỏi bắn súng bắn tỉa.
Hai người đang thì thầm to nhỏ, bọn họ cho rằng âm thanh đã rất nhỏ, nhưng Tô Lê vẫn luôn chú ý tới bọn họ lại có thể nghe được rõ ràng.
Cô ta cau mày nhìn họ thêm vài lần, nhưng ít nhất cô ta không nói điều gì kỳ lạ trước mặt mọi người.
Cuối cùng Văn Nhân Mạc là người kết thúc cuộc trò chuyện với Tạ Lập Khâm, lúc kết thúc vẻ mặt gã vô cùng khó coi.
Gã ta liếc nhìn thấy Lục Đông Ngôn và Thời Dư đang đứng bên cạnh, nhướng mày nói: "Hai người về trước đi."
Thạch Dư lắc đầu: "Nguyên soái, người vừa nãy người muốn ám sát ngài còn chưa bắt được, lỡ như người đó vẫn đang ở gần đây muốn chờ cơ hội đánh lén thêm lần nữa thì sao? Tôi không thể cứ thế mà đi được."
Cô còn nhân cơ hội thể hiện lòng trung thành của mình.
Văn Nhân Mạc nói: "Tôi đã phái người tới, muốn trà trộn vào xung quanh cũng không dễ, cô bận rộn cả ngày rồi mau về nghỉ ngơi đi."
Nói đến như vậy rồi, Thời Dư cũng không thèm so đo với gã ta nữa, gật đầu ngoan ngoãn rồi khởi trung tâm thương mại với Lục Đông Ngôn.
Ra khỏi trung tâm thương mại, Thời Dư chắp tay sau đầu, đang muốn nói chuyện, đột nhiên phát hiện một ánh mắt không sai lệch đang nhìn mình chằm chằm.
Cô nhìn sang một bên, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Hạ Lệ Na.
Ồ!
Hạ Lệ Na lại quay lại đây lần nữa?
Cô mỉm cười vẫy tay với Hạ Lệ Na, nhưng cô ta lại giả vờ như không nhìn thấy mà bước thẳng vào trung tâm thương mại.
Lục Đông Ngôn kéo tay cô lại: "Hình như thân phận của cậu bị lộ rồi."
Thời Dư thản nhiên nói: "Cô ta không ngốc, cô ta đã sớm đoán được tớ là người của Liên Bang, có lẽ cô ta cũng biết tớ gắn thiết bị theo dõi, bãi đậu xe ngầm chính là tiết mục biểu diễn cho tớ xem."
Có lẽ Hạ Lệ Na hoàn toàn không gặp ai ở bãi đậu xe, bởi vì họ biết trước Hạ Lệ Na sẽ gặp ai đó, họ cảm thấy các vấn đề dân sự và chính trị đều bị những người không quen biết nhìn chằm chằm, vì vậy họ tập trung vào cô ta. Muốn bắt cô ta và Văn Chính.
Chính vì loại tâm lý này mà cô không nghĩ sẽ có người ra tay với Văn Chính trước.
"Phụ nữ!" Thời Dư lắc đầu nói, như quên mất giới tính của mình.
Lục Đông Ngôn không thèm để ý cô đang nói gì, chỉ kéo cô lên tàu bay đi về nơi ở.
Khi hai người vừa đến nơi, đã thấy Yến Bạch đang ngồi trong phòng khách.
Nhìn thấy cậu ta, Thời Dư nhướng mày: "Lưu luyến không muốn đi?"
Lục Đông Ngôn không biết chuyện gì đã xảy ra giữa họ, trên đầu hiện ra một dấu hỏi chấm to đùng.
Yến Bạch không để ý tới cô, đứng dậy trở về phòng.
Đây là ... đang tức giận?
Ai chiều đã chiều hư cậu ta như vậy? chắc chắn không phải Lan Lạc rồi .
Thời Dư không nhìn cậu ta, chỉ vẫy tay với Lục Đông Ngôn, quay trở về phòng của mình.
Trở lại phòng, đang định mở trí não của mình ra, nhưng một giây sau tay cô lại dừng lại.
Trong phòng cô, cửa sổ mở toang, trước cửa sổ có một người đang đứng, lưng hướng về phía cô, mái tóc ngắn màu bạc tung bay trong gió đêm.
Đồng tử của Thời Dư co rút lại, người đàn ông quay đầu lại nhẹ nhàng nói: "Đã lâu không gặp, Thời Dư."
Chương 72
Tiêu đề: Tạ Giang Táp rất thuần thục làm động tác đầu hàng
Thời Dư hơi trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông đứng bên cửa sổ, cô muốn dụi mắt nhưng lại sợ mình chớp mắt một cái thì Tạ Giang Táp sẽ biến mất.
Có lẽ vì vẻ mặt của cô quá phức tạp, không giống cô ngày thường, Tạ Giang táp khẽ cười một tiếng nói: "Sao vậy? Gặp quỷ à?"
"Đúng là gặp quỷ..." Cô lơ đãng trả lời.
Một người vốn đã chết lại xuất hiện trước mặt cô, không phải gặp quỷ thì là cái gì?
Tạ Giang Táp nghe cô nói thì cụp mắt xuống.
"Đúng vậy, một người không nỡ chết biến thành ác quỷ bò về." Giọng của anh ta rất nhỏ, nếu như Thời Dư không đứng gần thì cũng không nghe rõ.
Cô dừng một chút, hỏi: "Anh tại sao......"
Trở về như thế nào? Tóc còn đổi màu. Chắc chắn không phải cố ý nhuộm tóc bạc được vì chạy theo xu hướng.
Nghĩ đến mái tóc bạc của anh đẹp trai, bàn tay đang buông thõng của Thời Dư hơi xiết chặt lại, một giây sau lời của Tạ Giang Táp đã chứng minh suy đoán của cô.
"Đều là nhờ tiến sĩ, ông ấy rất lợi hại, là ông ấy đã cứu tôi." Tạ Giang Táp đóng cửa sổ lại rồi đi đến ghế sa lon ngồi xuống, lấy ra một cái bánh ngọt ném cho Thời Dư, chính mình cũng cầm một cái.
"Tôi cuối cùng cũng biết vì sao cô thích ăn bánh ngọt như vậy." Anh ta khẽ thở dài.
Thời Dư bắt lấy bánh ngọt, tiếp lời: "Bởi vì nó ăn ngon."
Bầu không khí nặng nề bị một câu này của cô phá hủy sạch sẽ.
Cô ngồi xuống cạnh Tạ Giang Táp: "Tiến sĩ thế nào rồi? Anh có bị ngược đãi không? Anh trở về tại sao không đi tìm tiểu...... Dữ Nghiên, anh..."
"Cô hỏi một lúc nhiều vấn đề như vậy, muốn tôi trả lời cái nào?" Ăn xong cái bánh ngọt, Tạ Giang Táp rất cẩn thận cất kỹ cái chén đựng bánh ngọt, hai tay gối sau đầu.
"Tiến sĩ tinh lực tràn trề, vẫn thích mắng tôi như trước, ông ấy sẽ không bạc đãi chính mình, cô cứ yên tâm đi, cha tôi không làm gì được ông ấy đâu."
"Chuyện tôi còn sống khoan hãy nói với Dữ Nghiên, cũng đừng nói cho bất luận kẻ nào."
"Không nói cho những người khác tôi có thể hiểu nhưng vì sao không nói cho anh ấy." Thời Dư hỏi lại.
Sau khi Tạ Giang Táp xảy ra chuyện, Tạ Dữ Nghiên đã bị đả kích rất lớn, đến bây giờ Thời Dư vẫn nhớ ánh mắt của anh khi biết Tạ Giang Táp xảy ra chuyện.
Tạ Giang Táp cho cô một ánh mắt "sao cô lại ngốc như vậy", sau đó nói: "Nếu để cho nó biết rằng tôi chưa chết, sau đó tôi lại chết, cô bảo nó phải làm sao bây giờ? Lại điên thêm một lần sao?"
Đúng là điên rồi, sau khi biết Tạ Giang Táp xảy ra chuyện, anh đã đào sâu ba thước đất tìm ra Hải Lặc Tư, tự tay giết anh ta, còn quậy tanh bành Cộng hoà Tobias.
Thời Dư nhíu mày hỏi: "Ý của anh là sao?"
Cái gì gọi là không chết rồi lại chết.
"Nghĩa là nhiệm vụ bây giờ tôi đang làm rất nguy hiểm, không cẩn thận liền lạnh." Chữ lạnh này là anh ta học được từ Thời Dư.
"Được rồi, không nói chuyện với cô nữa, tôi đi trước đây, chúc cô làm nội ứng vui vẻ." Tạ Giang Táp đứng lên muốn rời đi, không muốn Thời Dư có cơ hội hỏi thêm.
Thời Dư sao có thể để anh ta đi như thế, dùng sức nắm lấy cánh tay anh ta kéo lại, ép hỏi: "Ai nói cho anh biết tôi nằm vùng ở đây? Nhiệm vụ mà anh muốn làm là gì?"
Tạ Giang Táp bị cô kéo lảo đảo ngồi trở lại ghế sô pha, lại thấy Thời Dư nhìn mình bằng ánh mắt lạnh như băng thì anh ta bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, tựa vào ghế salon, hỏi: "Thật sự muốn nghe?"
Thời Dư cười lạnh hai tiếng nói: "Anh tìm đến tôi chỉ để nói anh còn sống thôi sao? Không thể nói qua trí não à?"
"Còn không phải là lâu rồi không gặp nên có chút nhớ cô sao? Cũng nên gặp một lần để bày tỏ nỗi nhớ tương tư chứ." Lời này không có câu nào là thật, không ra tay thì khó mà giải quyết được vấn đề.
"Nói hay không?" Kiếm chợt xuất hiện trên tay Thời Dư, kề vào cổ Tạ Giang Táp.
Tạ Giang Táp rất thuần thục làm động tác đầu hàng, miệng cũng vội nói: "Nói, nói!"
Thật sự nói.
"Tôi có đi qua căn cứ Lirvia, người đi theo bên cạnh Dữ Nghiên là Lan Lạc à?" Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu thì đã khẳng định.
Thời Dư xoa mũi: "Cậu ta bắt trước không giống sao?"
Tạ Giang Táp cười nhạo một tiếng: "Giống, sao lại không giống? Đáng tiếc cậu ta không có của cô... Ân, sự già đời, còn may là không xuất hiện trước mặt người khác nhiều, nếu không đã sớm lộ tẩy rồi."
Nhìn vẻ mặt cười ngượng của Thời Dư, Tạ Giang Táp nhỏ giọng nói: "Thực ra cũng không có gì to tác, tôi là theo Văn phó đoàn trưởng đến."
Anh ta vừa nói xong, Thời Dư liền nhíu mày.
"Có ý gì? Có anh ở đây mà Văn Chính còn chết sao?"
Vừa rồi giao thủ với Tạ Giang Táp, Thời Dư rõ ràng cảm giác được thực lực của anh ta đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước, nếu như anh ta ở cạnh Văn Chính, không thể không phát hiện có người muốn giết anh ta được, đối phương cũng không thể dễ dàng đắc thủ như vậy.
Từ khi nghe được tin Văn Chính qua đời, cô đã cảm thấy có điểm là lạ, Văn Chính chết quá nhanh dễ dàng.
Anh ta là phó chỉ huy quân đoàn trưởng của quân đoàn Đệ Nhất Liệt Quân, thể lực và tinh thần lực đều là cao thủ cấp SSS, và có vô số kinh nghiệm thực chiến được mài dũa trên chiến trường, nói anh ta ám sát người khác thì còn có thể chứ nói người khác ám sát anh ta thì đúng là khó mà tin được.
Tạ Giang Táp nhướng mày trêu cô, nói: "Có người muốn gài bẫy cha ta nên cha ta tương kế tựu kế."
Câu nói này ẩn chứa không ít tin tức, Thời Dư cả kinh nói: "Vậy anh ta căn bản không phải bị ám sát, mà là...."
Chương 73
Tiêu đề: Tạ Giang Táp rất thuần thục làm động tác đầu hàng
Tạ Lập Khâm gài bẫy ngược lại người khác ư? Ngay cả phó chỉ huy quân đoàn trưởng của mình cũng trở thành một quân cờ?
"Bỏ hết những suy nghĩ lung tung trong cái đầu nhỏ của cô đi, phó đoàn trưởng Văn bị thương lâu ngày, không còn sống được bao lâu nữa nên chủ động xin đi, cha ta ông ấy..... Ngược lại không đến mức như vậy." Câu nói sau chính Tạ Giang Táp cũng không dám khẳng định.
Khi anh ta nhìn thấy ánh mắt giễu cợt của Thời Dư thì vô thức quay mặt qua chỗ khác.
Không đến mức này? Vậy mà có thể sử dụng con ruột của mình như một công cụ? Hay cho một câu không đến mức này.
Nhưng Tạ Lập Khâm là cha của Tạ Giang Táp, anh ta có thể làm gì được?
Thời Dư nhắm mắt lại, nói sang chuyện khác: "Cho nên, lần này anh đến đây để làm gì?"
Nói lâu như vậy cũng chưa nói đến chủ đề chính, có thể đừng lạc trôi như vậy được không?
"Cha ta nói, Văn Nhân Mạc có vấn đề, phái tôi đến điều tra."
"Kết quả như thế nào?" Thời Dư theo lời của anh ta hỏi.
Kết quả tất nhiên là có vấn đề.
Mặc dù Tạ Lập Khâm thuận theo cái bẫy của Văn Nhân Mạc, nhưng ông ta không có sắp xếp Hạ Lệ Na, Hạ Lệ Na xuất hiện ở bãi đỗ xe và đợi nửa giờ, nếu nói bên trong không có vấn đề ai tin.
Hai người kia, đều đang tính kế đối phương.
Chỉ là không biết cuối cùng là ai thắng thôi.
"Cô giấu thân phận đến đây, chắc cũng vì nghi ngờ ông ta đi? Tôi không biết vì sao cô phát hiện ra, nhưng bây giờ tôi có thể nói cho cô biết, phía sau ông ta có người."
Thời Dư nhíu mày, tiếp tục nghe anh ta nói.
"Hôm nay khi tôi công kích ông ta thì ông ta đang nói chuyện với một người, tôi đi vào rất đột ngột, vừa vặn nghe được một câu nói."
"Yên tâm, tất cả đã sắp xếp xong." Anh ta nói xong, trên trán có một sợi tóc mai buông xuống, ánh mắt dần trở nên thâm trầm.
Thời Dư nhíu mày, câu nói này nhiều nhất có thể chứng minh Văn Nhân Mạc có đồng phạm.
Rất nhanh Tạ Giang Táp đã giải đáp nghi ngờ của cô, anh ta nói: "Giọng điệu của Văn Nhân Mạc còn mang theo sự cung kính, cô nói xem, ông ta là thất nguyên soái của Liên Bang đó, cần phải cung kính như vậy sao?"
Bảy đại nguyên soái của Liên Bang có quyền lực cao như đỉnh Kim Tự Tháp, bảy đại nguyên soái không phân theo thực lực mà địa vị ngang nhau, quyền hành sử dụng như nhau.
Ánh mắt Thời Dư nặng nề, cân nhắc một chút, nói: "Anh cảm thấy Lục --"
"Cộc cộc cộc." Đột nhiên có tiếng gõ cửa, tiếng gõ ngắn gọn vội vàng.
Hai người liếc nhau, Tạ Giang Táp lập tức đứng dậy, đội mũ và mặt nạ lên đi vào trong phòng.
Thời Dư thấy anh ta đã trốn xong mới đi ra mở cửa.
Người gõ cửa là Lục Đông Ngôn, vẻ mặt cậu ta rất lo lắng, cô vừa định hỏi có chuyện gì thì cậu ta đã nói trước: "Xảy ra chuyện rồi!"
Cậu ta vừa nói vừa đi vào, còn cố ý chốt cửa phòng: "Có một tiểu hạm đội mất tích ở Leichel Phá Tinh Đai! Nguyên soái vừa liên lạc với mình, muốn chúng ta lập tức dẫn theo một số người cùng phó đoàn trưởng đến trợ giúp."
Thời Dư lộ vẻ nghi ngờ: "Leichel Phá Tinh Đai?"
Trước khi đến vành đai Kalcherry cô có xem qua bản đồ nơi đó, lúc đó suýt chút nữa thì cô mất cái mạng nhỏ, nhưng cô vẫn ghi nhớ hết.
Leichel Phá Tinh Đai là nơi nguy hiểm nhất trong vành đai Kalcherry.
Nơi đó từng có một tinh hệ, nhưng tuổi thọ của tinh hệ kia đã hết, các hành tinh lần lượt rời khỏi quỹ đạo, về sau các hành tinh phân rã và phát nổ khiến toàn bộ tinh hệ bị huỷ diệt.
Mặc dù mấy trăm năm trôi qua, nhưng loạn lưu vẫn xuất hiện thường xuyên như cũ, vô cùng nguy hiểm.
Hạm đội bình thường sẽ không tiến vào Leichel Phá Tinh Đai.
"Nếu như mình nhớ không lầm thì Leichel Phá Tinh Đai cách chúng ta rất xa, gần với Căn cứ Torisaka." Từ nơi này đi đến hỗ trợ là không đáng tin cậy.
Lục Đông Ngôn lắc đầu nói: "Mình cũng không rõ lắm, nhưng nguyên soái đã nói như vậy, chúng ta nhất định phải toàn lực hợp tác hỗ trợ."
Thời Dư tràn đầy nghi ngờ, tự hỏi liệu có phải Văn Nhân Mạc đang nghi ngờ cô hay không, nên mới muốn đẩy cô đi trong thời điểm này.
Nhưng rất nhanh sự nghi ngờ của cô bị xua tan, bởi vì cùng đi còn có phó đoàn trưởng của Văn Nhân Mạc và hơn phân nửa hạm đội.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng, nên mới khiến cho Thất nguyên soái chia đôi chủ lực của quân đoàn Liệt Quân ra, một nửa đi đến Leichel Phá Tinh Đai.
Dựa vào khoa học kỹ thuật phát triển ngày nay, tin tức ở tiền tuyến đều lan truyền rất nhanh, đầu tiên là việc phó chỉ huy quân đoàn trưởng Văn của quân đoàn Liệt Quân bị ám sát ở Khu trung lập Vinkerson, sau đó hạm đội cứu của Liên Bang cũng mất tích ở Leichel Phá Tinh Đai, mỗi việc đều khó giải quyết.
Ngay cả khi mở ra bước nhảy không gian thì từ vành đai Kalcherry đến Leichel Phá Tinh Đai cũng phải mất 36 tiếng để di chuyển.
Thời Dư có chút lo lắng cho tình hình ở Khu trung lập Vinkerson, nhưng nghĩ đến Tạ Giang Táp vẫn còn ở đây với lại Tạ Lập Khâm cũng không phải đèn cạn dầu, anh đẹp trai cũng đã biết chuyện của Khu trung lập Vinkerson, dù Văn Nhân Mạc và người sau lưng ông ta muốn giở trò gì thì cũng không dễ thực hiện.
Hạm đội vẫn đang trên đường đi, cô không thể liên lạc với bọn họ bằng trí não được.
Trước khi hạm đội đến Leichel Phá Tinh Đai thì danh sách của những nhân viên mất tích cũng đã có.
Chương 74
Tiêu đề: Tạ Giang Táp rất thuần thục làm động tác đầu hàng
Khi nhìn thấy tên của hai người Phong Hiểu cùng Cố Tiền Khiêm, cả Thời Dư và Lục Đông Ngôn đều rất kinh ngạc.
"Tình huống gì đây? Hai người bọn họ tại sao cũng ở tiền tuyến?" Sau khi gia nhập vào quân đoàn Tài Quyết thì cô có hỏi dự định tiếp theo của các tiểu đồng bọn.
Lục Đông Ngôn rất thẳng thắng nói với cô rằng muốn đến tiền tuyến, Phong Hiểu rõ ràng nói là sẽ đến quân đoàn của cha cậu ta, Cố Tiền Khiêm cũng bị người trong nhà buộc trở về, sao bây giờ....
Lục Đông Ngôn thận trọng liếc cô một cái, thấy khuôn mặt vô cảm của cô thì cẩn thận từng li từng tí nói: "Mấy người bọn họ nói muốn lập một ít thành tích rồi mới nói cho cậu biết, thực ra sau khi cậu đến căn cứ Lirvia thì bọn mình đều đến tiền tuyến."
"Nhưng bọn mình cũng đã thống nhất chờ đến khi kết thúc chiến tranh với Caslan đế quốc, thì sẽ kể cho đối phương biết tình hình của mình, trong khoảng thời gian này cũng không liên lạc với nhau....."
Ai biết, hai người Phong Hiểu và Cố Tiền Khiêm lại chơi đến mất tích luôn.
Nhưng điều này cũng không thể trách bọn họ. Hạm đội mất tích là hạn đội đưa các thương binh trở về Liên Bang, Phong Hiểu và Cố Tiền Khiêm chắc hẳn là nhận được nhiệm vụ hộ tống.
Thời Dư thở dài.
Mấy tiểu đồng bọn này của cô, đúng là người này có thể chất Conan hơn so với người kia, đi đến đâu cũng có thể gặp chuyện được.
Thời Dư đương nhiên sẽ không trách bọn họ.
"Sắp đến rồi." Lục Đông Ngôn liếc mắt nhìn lộ trình trên radar, đã có thể nhìn thấy hình ảnh của Leichel Phá Tinh Đai.
Là một trong những người có năng lực chiến đấu mạnh nhất của quân đoàn thứ bảy Liệt Quân, Thời Dư và Lục Đông Ngôn rất nhanh đã bị triệu tập đến trước mặt phó đoàn trưởng Minh Chúc của quân đoàn Liệt Quân.
Minh Chúc là một người đàn ông trung niên ngoài 40 tuổi, tính cách trầm ổn, khi Văn Nhân Mạc dẫn đội xuất chiến thì anh ta ở phía sau phụ trách điều hành.
Thấy tiểu đội cứu viện đã tập trung xong, Minh Chúc mới lên tiếng: "Tôi vừa nhận được tin tức, nguyên thủ cũng có mặt trên hạm đội mất tích."
Chỉ một câu đã khiến cho mấy chục người có mặt ở đây phải kinh ngạc không thôi, Lục Đông Ngôn càng trợn tròn mắt hơn.
Tại sao nguyên thủ lại có mặt trên hạm đội mất tích?
Rất nhanh Minh Chúc đã giải đáp nghi ngờ của bọn họ: "Mấy ngày trước nguyên thủ có đến tiền tuyến để chia buồn, lại đúng lúc mang theo thương binh cùng trở về Liên Bang, khi đi đến Leichel Phá Tinh Đai thì mất tích cùng hạm đội. Binh sĩ cứu viện đến trước đã bắt đầu tìm kiếm và cứu hộ nhưng hiệu quả rất nhỏ, hiện tại vẫn không có bất cứ tin tức gì"
"Nhiệm vụ lần này không hề tầm thường, nguyên thủ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện! Mỗi người trong hạm đội cũng nhất định phải còn sống trở về!"
Minh Chúc phân công nhiệm vụ cứu hộ đâu vào đấy, chỉ vài phút sau khi thông báo, tất cả các tiểu đội cứu viện trong chiến hạm đều xuất phát từ mọi hướng, chuẩn bị tiến vào Leichel Phá Tinh Đai để cứu hộ.
Thời Dư nhìn vẻ mặt lo lắng không thôi của Lục Đông Ngôn, cô vỗ vai cậu ta nói: "Mình thấy trạng thái tinh thần của cậu không tốt lắm, nếu không ở lại trong chiến hạm đi, mình--"
"Không được, mình không sao. Anh mình chắc chắn cũng không sao." Lời này rõ ràng là có chút miễn cưỡng.
Tình huống lần này khác với lần ở Lẫm lẫm Đông Tinh, khi đó Lục Tây Vọng bị bắt cóc, Lục Đông Ngôn biết với thân phận của anh cậu thì Cộng Hoà Tobias sẽ không dễ dàng ra tay, nhưng lần này....
Nếu vũ trụ là thần bí và đáng sợ nhất thì Leichel Phá Tinh Đai lại càng là nơi nổi danh nguy hiểm. Thiên nhiên công bằng với tất cả mọi người, sẽ không vì thân phận đặc biệt của người nào đó mà nhìn hắn với con mắt khác, hoặc là thủ hạ lưu tình.
"Chúng ta đi! Không chỉ phải tìm được anh mình mà còn phải đưa bọn Phong Hiểu cùng trở về."
Không dễ xảy ra chuyện như vậy được.
Cả đám bọn họ đều rất thông minh.
Thời Dư cũng hiểu nếu bây giờ để cậu ta chờ trong chiến hạm thì cậu ta sẽ điên mất, hai người cùng tiến vào cơ giáp, hóa thành hai tia sáng biến mất trong vũ trụ.
Leichel Phá Tinh Đai rất nguy hiểm, nơi đây giống như có một sức mạnh thần bí, rất nhiều thiên thạch trôi và rác thải đều chậm rãi tập trung tới nơi này, một số thì biến mất vào lỗ đen, một số khác thì từ từ hợp lại với nhau thành một khối và dung hợp vào nhau, giống như tái tạo thành một tinh cầu mới, nhưng quá trình này kéo dài rất lâu.
Thiên thạch ở nơi này rất to lớn, cơ giáp so với chúng thì không khác gì một đồng xu để ở lòng bàn tay, hơn nữa thiên thạch chuyển động rất dày đặc, đi vào bên trong nếu không cẩn thận thì sẽ bị thiên thạch đập trúng.
Ở đây còn có một loài giống thằn lằn kỳ lạ có thể di chuyển trong vũ trụ, bọn nó lấy thiên thạch làm thức ăn, sức tấn công mười phần mạnh mẽ.
Hai người Thời Dư và Lục Đông Ngôn tạo thành một đội, tiến vào khu vực mà bọn họ phụ trách lục soát, hơn nữa còn phải đánh dấu lên bản đồ và cách một khoảng thời gian lại phản hồi với hạm đội, để đảm bảo không bị mất liên lạc.
Hai người đi lang thang xung quanh Leichel Phá Tinh Đai hơn nửa giờ, đừng nói là hạm đội, ngay cả thằn lằn đá đặc biệt nhất ở đây cũng không có gặp.
Bọn họ tìm kiếm rất nhanh, lại thấy một khu vực nhỏ và cũng ngay lập tức bị lục soát xong.
Thời Dư đánh dấu trên bản đồ, khi định phản hồi lại với hạm đội thì bỗng nhiên nhận được một tín hiệu vô cùng yếu.
Ánh mắt của cô sáng lên lập tức ấn xem, là tín hiệu cầu cứu!
Lục Đông Ngôn rõ ràng cũng nhận được cái tín hiệu cầu cứu, hai người dùng tốc độ nhanh nhất bay về hướng phát ra tín hiệu cầu cứu.
Chương 75
Tiêu đề: Tạ Giang Táp rất thuần thục làm động tác đầu hàng
Xuất hiện ở trước mặt bọn họ không phải là một hạm đội, mà là một khoang cứu hộ và nó đang bị một con thằn lằn đá công kích sắp hỏng đến nơi rồi.
Thời Dư cầm kiếm vọt tới, chặn hai ba lần công kích của thằn lằn đá.
Miễn cưỡng giao thủ, cô phát hiện con thằn lằn đá này thực lực ít nhất phải là cấp SSS, hơn nữa khả năng phòng thủ cực mạnh, thanh kiếm chém sắt như chém bùn trong tay cô khi chém vào lại chỉ tạo ra một vết cắt nhỏ trên da của nó.
Cứu người là quan trọng nhất, Thời Dư không định dây dưa với con thằn lằn đá này.
Biết bản lĩnh của Thời Dư nên Lục Đông Ngôn nhanh chóng mang khoang cứu hộ rời đi.
Thời Dư thấy cậu ta chạy cũng khá xa thì sau khi đá văng thằn lằn đá ra là bỏ chạy không quay đầu lại.
Hai người lượn lờ ở chỗ này một vòng, sau khi không nhận được tín hiệu cầu cứu nào nữa thì lập tức mang khoang cứu hộ đang cực kỳ nguy hiểm trở lại hạm đội.
Khoang cứu hộ này là thu hoạch duy nhất trong hai ngày nay, Minh Chúc nhanh chóng chạy tới, các hạm đội cứu hộ khác cũng thi nhau gửi tin đến hỏi thăm tin tức.
Thời Dư nhìn khoang cứu hộ bị hư hại nghiêm trọng, cô kích hoạt khung xương nguỵ trang và phá vỡ khoang cứu hộ dưới sự chứng kiến của mọi người.
Đến khi nhìn thấy người bên trong khoang cứu hộ thì tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Người đang ngồi bên trong không phải là nguyên thủ mà bọn họ tâm tâm niệm niệm muốn cứu, cũng không phải là bất kỳ người lính nào, mà là một cô gái có mái tóc đen nhánh dài đến eo và mặc một chiếc váy voan màu vàng ấm áp dài đến mắt cá chân.
Cô gái nhìn chỉ khoảng 16-17 tuổi, ở trong tối lâu nên khi tiếp xúc với sáng thì cô gái theo bản năng giơ tay lên che mắt.
Cổ tay của cô ấy đeo một chiếc nơ màu vàng nhạt viền ren, càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô ấy .
Một lúc sau, có người nghe thấy cô gái nhẹ nhàng hỏi: "Xin hỏi, là các anh đã cứu tôi sao?"
Giọng của cô vừa ngọt lại vừa mềm, so với thanh âm của Hạ Lệ Na mà Thời Dư đã nghe lúc trước còn dễ nghe hơn.
Thời Dư là người đầu tiên lấy lại tinh thần, trầm giọng dò hỏi: "Là chúng tôi cứu được cô, cô là ai?"
Cô có thể chắc chắn rằng trong hạm đội mất tích không có cô gái này. Nếu có, cô không thể không có ấn tượng nào với một cô gái xinh đẹp như vậy sau khi cẩn thận xem qua danh sách những người mất tích được.
Cô gái hình như đã thích ứng được với ánh sáng, cô buông xuống, lúc này mọi người mới nhìn rõ dung mạo của cô ấy, đôi mắt to tròn, con ngươi cũng đen nhánh, cô ấy giống như được trời cao thiên vị, khuôn mặt đẹp đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Đặc biệt là vẻ mặt mờ mịt của cô ấy càng khiến người ta không tự chủ được sinh ra một loại xúc động muốn bảo vệ.
Cô mãi mới nhớ đến câu hỏi của Thời Dư, nâng cằm lên cẩn thận suy nghĩ, như thể vấn đề cô ấy là ai rất khó để trả lời.
Thật lâu sau, cô gái mới nghiêng đầu thật thà nói: "Tôi tên là..... Lan Hi."
"Lan Hi?" Thời Dư cau mày lặp lại tên của cô ấy.
Cô gái gật đầu đi ra khỏi khoang cứu hộ.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy cô ấy vẫn còn đi giày cao gót, nhan sắc rất xinh đẹp. Trang phục của cô ấy rất giống một vị công chúa đang gặp nạn.
"Vì sao cô lại ở trong khoang cứu hộ?" Thời Dư tiếp tục hỏi, cô vừa hỏi vừa mở trí não, sau khi quét mặt của cô bé thì bắt đầu kiểm tra danh sách mất tích.
Đáng tiếc, không tra được tin tức liên quan đến cô gái này.
Cô gái đi đến trước mặt Thời Dư, hai tay chắp sau lưng, đi vòng quanh cô một vòng, không trả lời cô mà tò mò nói: "Thật kỳ lạ, trên người cậu đang mặc cái gì, sao tôi chưa từng thấy qua?"
Khung xương nguỵ trang không phải đã không phải là bí mật, người sống trong vũ trụ chỉ cần không quá dốt nát thì đều biết đến phát minh vĩ đại của khung xương nguỵ trang.
Sau khi cô gái hỏi xong thì quét mắt một vòng nhìn những người chung quanh, trên mặt càng ngày càng nghi ngờ cuối cùng ánh mắt dừng trên người Minh Chúc: "Thượng tướng? Anh là người của quân đoàn nào? Tại sao tôi chưa từng nhìn thấy anh?"
Lời này đúng là có chút thú vị.
Cô gái lại quan sát từ trên xuống dưới chiến hạm, kỳ quái nói: "Các anh là do ca ca phái đến cứu tôi sao? Ca ca tôi đang ở đâu?"
Liên tiếp vài câu hỏi, trên trán mọi người cũng hiện đầy dấu chấm hỏi.
"Ca ca của cô là ai?" Lục Đông Ngôn đứng một bên hỏi.
Lan Hi liếc cậu ta một cái, bất mãn vểnh vểnh lên miệng: "Ngay cả ca ca tôi mà anh cũng không biết sao? Ca ca tôi là Lan Trạch, nguyên soái của Đệ Nhất Liên Bang!"
Fuck!
Bây giờ Thời Dư đang sợ vỡ mật.
Trong lịch sử Liên Bang vốn không có cái tên Lan Trạch này, ông ta đã bị người của Liên Bang xóa khỏi lịch sử, mà ông ta cũng sống ở hơn một trăm năm trước cơ.
Những người khác tất nhiên là hai mặt nhìn nhau, căn bản không hiểu cô đang nói cái gì.
Thời Dư bước đến trước mặt cô gái: "Cô từ đâu tới đây?" Cô lại một lần nữa lặp lại vấn đề này.
Lan Trạch thế nhưng là trùng tộc!
Cô gái này...... Đẹp mắt như vậy......
Fuck! Đúng là nhìn có hơi giống Lan Lạc.
Lan Hi khó hiểu nhìn cô, nhưng vẫn là trả lời: "Lợi Bỉ Tạp Á nha? Tôi vẫn luôn ở Lợi Bỉ Tạp Á, thế nhưng có một ngày, Lợi Bỉ Tạp Á bỗng nhiên không thể liên lạc được với bên ngoài, tôi vẫn luôn đợi ca ca tới tìm tôi, thế nhưng là...... Thế nhưng là......"
Lan Hi vừa nói vừa xoa đầu, tựa hồ như đang nhớ lại cái gì, nhưng không nhớ nổi.
Mà khi nghe được bốn chữ Lợi Bỉ Tạp Á thì Thời Dư lại hít sâu một hơi.
Cô hiện tại nên cảm thấy may mắn vì mình bị anh đẹp trai bắt xem rất nhiều thông tin liên quan đến căn cứ Lirvia.
Lợi Bỉ Tạp Á!
Thủ đô tinh của căn cứ Lirvia là tinh hệ Lirvia, nhưng nơi phồn vinh nhất thì không phải tinh hệ Lirvia mà là hòn đảo được xây dựng nhân tạo -- Lợi Bỉ Tạp Á.
Thời điểm đó Lợi Bỉ Tạp Á không chỉ là nơi phồn hoa nhất của căn cứ Lirvia mà còn là trung tâm kinh tế và phồn hoa nhất Liên Bang.
Chương 76
Tiêu đề: Tạ Giang Táp rất thuần thục làm động tác đầu hàng
Thế nhưng, bỗng dưng một ngày kia, Lợi Bỉ Tạp Á đột nhiên biến mất, không có một dấu hiệu báo trước nào.
Không bao lâu sau, Đệ Nhất Liên Bang cùng quốc gia khác khai chiến ở căn cứ Lirvia, không ai quan tâm đến tung tích của Lợi Bỉ Tạp Á, nó giống như Lan Trạch bị chôn vùi trong lịch sử của Liên Bang, gần như không có thông tin nghiêm túc nói về bốn chữ Lợi Bỉ Tạp Á l.
Tâm trí của Thời Dư đang rất rối bời, cô không biết ở đây còn có ai biết đến Lan Trạch và Lợi Bỉ Tạp Á hay không, cô cố gắng ổn định cảm xúc của mình để không lộ ra manh mối.
Minh Chúc ở một bên nghe cuộc trò chuyện của hai người nhíu mày nói: "Cô bé, cô có nhớ nhầm hay không, Liên Bang chúng ta nguyên soái Lan Trạch, Đệ Nhất Nguyên Soái hiện là nguyên soái Tạ Lập Khâm."
Lan Hi hơi trợn to mắt, lập tức nói: "Không thể nào!"
"Chúng tôi nhiều người như vậy chẳng lẽ lại hùa nhau lừa cô sao? Lừa cô thì được cái gì?" Thời Dư khoanh tay trước ngực nói.
Vẻ mặt cô rất bình tĩnh, nhưng tâm thì loạn như ma.
Cô hoàn toàn không biết phải làm sao mới tốt.
Cô căn bản không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, những thứ biết được đều là nghe từ cậu bé tí hon kia, nên cô không biết phải xử lý cô bé tự xưng là em gái của Lan Trạch này như thế nào.
Hơn nữa từ đối phương lời nhìn......
Trước khi cô bé kịp nói chuyện thì Thời Dư lại hỏi lần nữa: "Lợi Bỉ Tạp Á hiện tại ở đâu? Cô đi từ đó ra sao?"
Cô bé hình như bị cô dời đi lực chú ý, suy nghĩ rồi nói: "Lợi Bỉ Tạp Á đang ở gần đây nha, chúng tôi nhận được tín hiệu ở gần nên mới vào khoang cứu hộ và đi ra ngoài."
Câu nói tiết lộ tin tức rất lớn.
"Chúng tôi? Trừ cô ra thì còn có ai nữa?"
"Những người sống trên Lợi Bỉ Tạp Á nha?" Cô bé trả lời rất đương nhiên, hoàn toàn không biết chuyện mình nói ra kinh thế hãi tục đến mức nào.
"Đúng rồi, hai ba ngày trước có người còn đến Lợi Bỉ Tạp Á, Chiến Hạm của bọn họ hình như xảy ra vấn đề."
"Cô biết cách đến Lợi Bỉ Tạp Á sao?" Thời Dư lập tức hỏi thăm.
Bây giờ bất kỳ ai có một chút đầu óc thì cũng nhận ra được lai lịch của cô bé này có chút vấn đề.
Mặc dù Lợi Bỉ Tạp Á không còn được nhắc đến nhưng nó cũng không trở thành bí mật không thể tìm được như Lan Trạc, người có lòng thì chỉ cần lên tinh võng là có thể tìm được manh mối.
Vẻ mặt của Minh Chúc đã chuyển thành tìm tòi nghiên cứu, rõ ràng là anh ta biết Lợi Bỉ Tạp Á.
Cô bé nghiêm túc suy nghĩ, nhưng rồi lắc đầu: "Tôi không biết, tôi là ra ngoài theo tín hiệu của Lợi Bỉ Tạp Á, không biết đường trở về."
Sau khi nói xong cô bé lại nhanh chóng bổ sung, giọng điệu có chút vội vàng: "Tôi không muốn trở về nữa."
Thấy cô bé không giống như là đang nói láo, Thời Dư đưa mắt nhìn Minh Chúc, dò hỏi ý của anh ta.
-
"Cậu phải rời đi sao?" Lan Hi giữ chặt ống tay áo Thời Dư, trong mắt có chút lo lắng.
Thời Dư đại khái có thể đoán được tâm tình của cô bé, gật đầu một cái nói: "Tôi còn phải đi cứu người, cô cứ chờ ở đây không sao đâu."
Lan Hi ngoan ngoãn gật đầu một cái nhưng lo lắng trong mắt lại không biến mất.
Thời Dư không khỏi nghĩ đến Lan Lạc ngày nào cũng tranh ăn bánh ngọt với mình, rồi nói: "Nếu có người gây bất lợi cho cô, cô phải nghĩ cách chạy trốn, không nên ở lại nơi này."
Lan Hi không ngờ cô sẽ nói như vậy, biểu cảm trên mặt trở nên ngơ ngác, Thời Dư không nói nhiều mà nắm chặt cổ tay của bé một cái rồi mới thả ra, lại nhỏ nói: "Cô phải học được cách tự bảo vệ mình, tôi đi trước, hy vọng còn có cơ hội gặp lại."
Cô xoay người đi ra ngoài, để Lan Hi ở lại trong phòng nghỉ, hộ vệ bên ngoài nhanh chóng đóng cửa lại.
Lan Hi nhìn cánh cửa bị đóng chặt, lông mi kẽ run, nếu có người ngoài ở đây chắc chắn có thể thấy được khóe mắt của cô bé rơi xuống bột phốt-pho.
Cô bé giơ tay lên, sờ vào cổ tay vừa bị Thời Dư cầm, khóe miệng bỗng nhiên lộ ra một nụ cười, ôn nhu mà mang theo một chút ác ý.
-
Nửa giờ sau, Thời Dư và Lục Đông Ngôn lại một lần nữa xuất phát đi theo tiểu đội, thân phận của Lan Hi rất kỳ lạ, nói lời cũng không thể hiểu được, tất cả đều phải điều tra lại.
Thời Dư có một số phỏng đoán về tình hình của cô bé, trước khi rời đi đã gửi tin này cho anh đẹp trai, nhưng hình như anh đang bận nên không lập tức trả lời cô.
Lợi Bỉ Tạp Á, rốt cuộc là biến mất như thế nào?
Thời Dư cảm thấy trong này cất giấu một cái bí mật rất lớn, hơn nữa rất là khủng bố.
Tâm trạng của cô cũng trở nên nặng nề.
Có phương hướng, tiểu đội cứu hộ đi thẳng vào trong.
Càng đi vào trong thì gặp được càng nhiều thằn lằn đá, thiên thạch hoạt động cũng ngày càng thường xuyên.
Tiểu đội vừa đi vừa đánh dấu trên bản đồ, cũng không biết là đã đi được bao lâu, cuối cùng, một hòn đảo khổng lồ trong vũ trụ xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.
Thời Dư chưa từng bị rung động như vậy.
Đi đến thế giới phát triển khoa học kỹ thuật như thế này, vấn đề môi trường đã không phải là vấn đề, cô đã nhìn thấy đủ loại đủ kiểu cảnh đẹp, nhưng chưa bao giờ có chỗ nào có cảnh sắc đẹp giống như ở đây.
Chương 77
Tiêu đề: Tạ Giang Táp rất thuần thục làm động tác đầu hàng
Đó là một gốc cây khổng lồ, to đến mức giống như là không gì có thể đo được, cành lá rậm rạp xanh tươi, sinh trưởng tự nhiên ở nơi nguy hiểm này, dọc theo thân cây nhìn xuống, rễ của nó chằng chịt từng tấc đất bị nó giam cầm.
Nó vươn cành ra khắp nơi, không ngừng có các vật chất tụ lại xung quanh nó, khiến cho nó càng lớn hơn.
Đó là...... Lợi Bỉ Tạp Á sao?
Thời Dư từng nhìn thấy ảnh của Lợi Bỉ Tạp Á, biết nơi đó có một danh lam thắng cảnh gọi là Cây Thế giới, là một cái cây biến đổi gen, gốc của nó sẽ sản sinh ra một loại vật chất, loại vật chất này có thể thu thập đất và những vật khác, đây cũng là nguyên nhân xây dựng đảo vũ trụ.
Hơn một trăm năm trước Cây thế giới ăn bản không lớn như vậy, thậm chí còn không bằng 1% của bây giờ.
Nghe thấy những tiếng hít sâu trên kênh đội ngũ, Thời Dư biết những người khác cũng rung động giống cô.
Cô rất nhanh thu tâm lại và bắt đầu dùng rađa dò xét tình hình phía trước.
Nhưng chỉ một giây sau, trước mặt của cô liền hiện ra một ký hiệu cảnh cáo!
"Cảnh cáo! Cảnh cáo! Có một số lượng lớn sinh vật không rõ cấp SSS đang đến gần, đề nghị rút lui! Đề nghị rút lui!"
Tiếng cảnh cáo vừa mới vang lên, thì vô số thằn lằn đá đã lao ra từ đằng sau thiên thạch.
Bọn chúng thân thể khổng lồ, khi ngẩng lên đầu gào thét, thanh âm giống như có thể xuyên thấu màng nhĩ của người ta.
Năng lực chiến đấu của thằn lằn đá thì mọi người đã được chứng kiến, con yếu nhất cũng có sức chiến đấu cấp SS, mà hiện tại với một đám khổng lồ như vậy , đối với tiểu đội chỉ mấy chục người mà nói thì áp lực tăng gấp bội.
Thời Dư trong nháy mắt ra quyết định, cô cũng không quan tâm chỉ huy của đội là ai, trực tiếp lên kênh đội nói chuyện: "Tổ A lập tức trở về, nhanh chóng báo cáo tình hình nơi này cho hạm đội, chúng tôi đi tìm người! Không nên dây dưa cùng chúng nó!"
Nơi này nhiều thằn lằn đá như vậy, cô đột nhiên rất muốn biết Lan Hi làm thế nào để đi qua đây và đến nơi bọn họ tìm được cô bé?
Thời Dư luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng năng lực chiến đấu kinh khủng của thằn lằn đá khiến cô không thể phân tâm, chỉ có thể toàn lực ứng phó.
Trong thời điểm cấp bách này có người phát ra mệnh lệnh, những người khác theo bản năng phục tùng, mọi người tổ A nhanh chóng lui về phía sau, mấy người Thời Dư cũng không dây dưa với thằn lằn đá, mà lao về phía Lợi Bỉ Tạp Á.
Rất nhanh, trên radar của cô hiện ra hình ảnh một chiếc chiến hạm, là chiếc chiến hạm biến mất ở Leichel Phá Tinh Đai!
Phát hiện này khiến cô có chút nhẹ nhõ, xem ra Lan Hi không có nói sai, sở dĩ chiến hạm này đỗ ở Lợi Bỉ Tạp Á là do gặp phải thằn lằn đá, bị hao tổn nghiêm trọng.
Tất cả mọi người trong tiểu đội đều lao về phía Lợi Bỉ Tạp Á, tốc độ cơ giáp rất nhanh, cho dù là thằn lằn đá sinh tồn trong vũ trụ cũng không đuổi kịp.
Chỉ vài giây sau, hai bên đã kéo ra khoảng cách.
Mới đầu thằn lằn đá đuổi phía sau bọn họ rất hung hãn, nhưng sau khi đến gần phạm vi của Lợi Bỉ Tạp Á thì tốc độ bắt đầu trở nên chậm hơn, hình bị cái gì ở đằng sau chặn lại, chỉ có thể phát ra những tiếng gào thét khiến da đầu người ta tê dại, nhưng không thể tiến thêm được.
Động vật từ trước đến nay đều mẫn cảm hơn so với con người, trong này... Có thứ gì khiến chúng nó kiêng kỵ sao?
Thời Dư vẫn còn đang suy nghĩ, nhưng tình hình lúc này cô không thể quyết định lựa chọn tiến vào Lợi Bỉ Tạp Á, hay là rời khỏi nữa.
Đã phát hiện ra hạm đội, thì dù thế nào cũng phải mang những người sống sót rời khỏi nơi này, hy vọng tổ A có thể nhanh chóng báo cáo tình hình nơi này cho hạm đội.
Thời Dư và những người còn lại tiến vào Lợi Bỉ Tạp Á, nhưng lại không biết rằng tổ A sau khi tách ra cũng rất nhanh đã bị phục kích.
Con nhện đen với tám cái chân to lớn sau một tiếng răng rắc đã giẫm nát khoang điều khiển cơ giáp, hàm răng sắc nhọn màu trắng dưới bụng nó va vào nhau, phát ra những tiếng răng rắc rất kinh khủng, giống như đang nhai cái gì đó.
Bên cạnh nó là thằn lằn đá đang nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng phát ra những tiếng gào khiêu khích.
Lợi Bỉ Tạp Á vẫn còn có không khí?
Phát hiện này đúng là khiến người ta kinh ngạc.
Đã hơn một trăm năm Lợi Bỉ Tạp Á biến mất, nhưng hòn đảo vũ trụ này giống như không cảm giác được thời gian trôi qua, tất cả kiến trúc nơi này đều còn nguyên vẹn, chỉ là.....Trên đường không có một ai.
Xe bay ngay ngắn để trong bãi đỗ xe, cửa hàng người máy AI bên đường cũng im lặng, giống như đang đợi khách hàng đến.
Thế giới này là sống, nhưng cũng giống như chết.
Ở đây không có ai.
Rất nhanh, đám người Thời Dư đã đi đến nơi hạm đội cập bến, đập vào mắt là cảnh tượng khiến bọn họ phải tê cả da đầu.
Máu.... Khắp nơi đều là máu....
Máu me đầm đìa, nhưng lại không có một cái xác nào, mà chỉ thấy mảnh vụn thi thể còn sót lại ở một vài chỗ....
Phát hiện này khiến tất cả mọi người ớn lạnh sống lưng.
Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ chốc lát sau, có người máy dọn vệ sinh tới, bọn chúng từng bước sửa sang lại mặt đất đang bừa bộn.
Chỉ trong mười mấy phút, tất cả vết máu đã bị xóa sạch, căn bản không thể nhìn ra nơi này từng có cảnh tượng kinh khủng như vậy.
Lục Đông Ngôn nhịn không được nhích lại gần Thời Dư: "Cậu nói......"
"Không sao đâu." Thời Dư nói trước.
Răng rắc!
Tiếng này giống như tiếng răng cắn vào vật gì đó phát ra, Thời Dư xoay người nhanh chóng lấy súng năng lượng ra bắn một phát về phía nơi xa.
Lạch cạch một tiếng, một con nhện màu đen rớt xuống, tám con chân còn lay động nhè nhẹ, rất nhanh đã chết.
"Trùng tộc! Là trùng tộc!"
Có người trong đội khiếp sợ hét lớn.
"Rút lui! Lập tức rời khỏi đây!" Thời Dư hét lớn.
Trùng tộc, sống trên Lợi Bỉ Tạp Á là...... Trùng tộc!
Đây là trùng tộc khiến Thâm Lam Tinh thương vong vô số và để lại bóng ma trong lòng tất cả mọi người.
Thời Dư nín thở dẫn theo tất cả mọi người chạy theo một hướng khác.
Hơn một trăm năm trước Lợi Bỉ Tạp Á...... Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Chương 78
Tiêu đề: Đã trở lại
Có vô số con nhện đuổi theo sau lưng bọn Thời Dư, những chiếc chân to đạp xuống mặt đất phát ra thanh âm cùm cụp, so với tiếng răng ở bụng của chúng nó càng khiến cho da đầu người ta tê dại.
Sức mạnh ở chân của những con nhện này rất kinh khủng, khi ở Hải Lam Tinh, bọn nó có thể dễ dàng đục thủng mặt đất tạo thành những cái hố nhưng ở Lợi Bỉ Tạp Á thì đến cả đường cũng không thể xuyên thủng được, đường của nơi này còn dày hơn so với Thời Dư tưởng tượng.
Trong nhóm rất ít người biết đến Lợi Bỉ Tạp Á chứ đừng nói là quen thuộc, mọi người cũng không biết phải chạy hướng nào và cũng không biết nơi nào nguy hiểm hoặc an toàn, lại sợ càng chạy thì phía trước sẽ bị một đám trùng tộc chặn đường, sau đó coi bọn họ như món ăn trong mâm.
Đại khái là càng sợ cái gì thì càng gặp cái đó, đám người tiểu đội vẫn luôn chạy về phía trước, radar cũng liên tục dò xét tình hình phía trước, đáng tiếc hiệu quả quá nhỏ.
Nơi này hình như có hạn chế nhất định đối với dụng cụ máy móc, cơ giáp ở đây sẽ phải chịu ảnh hưởng của một loại từ trường lạ, trọng lực mà nó gặp phải gấp mấy lần trọng lực tiêu chuẩn, phạm vi radar dò xét cũng bị hạn chế, chỉ có cơ thể con người là không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.
Mặc khung xương nguỵ trang không bị ảnh hưởng nhiều như điều khiển cơ giáp, nhưng theo thời gian trôi qua, vẫn sẽ tạo thành trọng tải đối với thân thể con người, nhưng trùng tộc lại quá nguy hiểm, không có khung xương nguỵ trang làm vỏ bọc phòng ngự thì khi chiến đấu với trùng tộc, sẽ rất dễ bị thương vì cơ thể sắc bén của nó.
Tiếp tục như vậy cũng không được, nhất định phải tìm được một nơi an toàn, nếu không, chỉ có thể tạm thời rút lui khỏi Lợi Bỉ Tạp Á.
Thời Dư dùng dị năng tản ra khắp đường đi, một lúc sau, bước chân cô dừng lại, hô lớn: "Không thể đi về hướng bên kia đi! Bên này!"
Giọng điệu của cô rất dứt khoát, vốn không cho người khác bất kỳ cơ hội nào để phản bác, rồi cô dẫn đầu chạy về một hướng khác, Lục Đông Ngôn không chút nghi ngờ chạy theo cô đầu tiên, những người khác sau khi do dự một chút cũng lựa chọn chạy theo cô.
Chỉ vài giây sau, radar của mọi người phát hiện con đường bọn họ vốn chạy ban đầu đang có một đoàn nhện dũng mãnh tràn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro