Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C 43

Thời Dư nhảy ra khỏi buồng lái, nhìn 【 Thủ Hộ Giả】 cực kỳ xinh đẹp, nhớ lại khung cảnh lần đầu tiên【Chiến Thần】 xuất hiện trước mặt cô.

Đẹp.

【Chiến Thần】Thật sự rất đẹp.

Cô vốn định sờ ngón trỏ tay phải, lại trống không, Tạ Dữ Nghiên đi tới, nhẹ nhàng nắn ngón tay của cô, nói: "[Chiến thần ] sẽ trở lại thôi."

Thời Dư gật đầu.

Không phải là [Thủ Hộ Giả] không đủ tốt, chỉ là cô đã có [Chiến Thần].

Không rõ lần này đối phương xuất hiện là muốn đoạt cơ giáp hay là có mục đích gì khác, chỉ là rất nhanh Cộng hòa Tobias sẽ đến pháo đài Lirvia để tiến hành cuộc đàm phán hòa bình, tuyệt đối không được phép xảy ra sai sót.

Pháo đài Lirvia bị cấm hoàn toàn, các khu vực xung quanh luôn được tăng cường tuần tra, đồng thời đặt các thiết bị phá vỡ hạt, khiến cho việc triển khai lỗ sâu không thể dễ dàng ở khu vực này.

Với vụ ám sát người đứng đầu Cộng hòa Tobias ở Pháo đài Lirvia lần trước, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Tạ Dữ Nghiên quyết định cho Thời Dư sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của Tây Tạp Na.

Khi phi thuyền tinh tế của Cộng hòa Tobias cập bến cảng Lirvia, Thời Dư nhìn thấy Tây Tạp Na bước xuống phi thuyền tinh tế, trên môi nở một nụ cười, đi về phía cô ấy đưa tay ra và nói: "Đã lâu không gặp, nguyên thủ Tây Tạp Na."

Lần này không phải là phó nguyên thủ quốc gia.

Mặc dù Tây Tạp Na không muốn gặp Thời Dư, nhưng khi cô ấy đến Pháo đài Lirvia, cô ấy không có quyền nói chuyện tuyệt đối, vì vậy cô ấy chỉ có thể chấp nhận sự sắp xếp của Đệ nhất Liên Bang.

Tây Tạp Na đã rút ra bài học sâu sắc từ lần trước, tỏ ra thái độ mà một chính trị gia nên có, bắt tay Thời Dư nói: "Đã lâu không gặp, Y1121."

Hai người nắm tay nhau rất nhanh tách ra, Thời Dư tự nhiên đứng ở bên cạnh Tây Tạp Na, làm ra động tác mời chào: "Mấy ngày này, tôi sẽ phụ trách an nguy của ngài, hi vọng mọi người có thể cùng nhau hợp tác. "

Tây Tạp Na gật đầu.

Cô nghiến răng nghiến lợi với Thời Dư là một chuyện, nhưng thừa nhận Thời Dư rất mạnh lại là một chuyện khác, khi Tây Tạp Na nghe tin Thời Dư là người phụ trách an toàn cho cô trong chuyến đi đến pháo đài Lirvia, trong lòng cô đã thầm cảm thấy nhẹ nhõm.

Sau trận chiến ở Thủ đô, tiếng nói hòa bình ở Cộng hòa Tobias đã lấn át hoàn toàn tiếng nói tái chiến, cũng trở thành tiếng nói lớn nhất trong cả nước, nhưng dù trong hoàn cảnh nào thì vẫn có những người có thái độ cực đoan.

Hải Lặc Tư làm chuyện điên rồ như vậy, mà có người còn tôn sùng anh ta như thần, sau khi anh ta bị Tạ Dữ Nghiên xử tử, một số tổ chức đã bí mật ẩn nấp, gây nên hỗn loạn trong nước.

Với tư cách là nguyên thủ quốc gia mới, Tây Tạp Na chắc chắn sẽ là mục tiêu mới của họ, ngoài ra còn có những quốc gia khác không muốn Liên bang và Cộng hòa Tobias chung sống hòa bình, chẳng hạn như Đế quốc Caslan đang có chiến tranh với Liên bang.

Sau khi Hải Lặc Tư bị hành quyết, quan hệ đồng minh giữa Cộng hòa Tobias và Đế quốc Caslan đã rạn nứt, tuy không đủ sức gây chiến nhưng cũng không còn thân thiết như trước, đây không phải là điều Đế quốc Caslan mong muốn.

Vì điều này, tính mạng của Tây Tạp Na luôn bị đe dọa, cô ấy đã bị ám sát không dưới năm lần trong thời gian làm người đứng đầu Cộng hòa Tobias.

Khi Thời Dư đưa Tây Tạp Na đến biệt thự nơi cô ấy đang nghỉ ngơi, các phóng viên được mời từ khắp nơi đã phát sóng trực tiếp.

Sau năm năm, hai nước lại mở ra một cuộc đàm phán hòa bình, rất nhiều quốc gia trong vũ trụ đang chú ý đến quá trình diễn ra của cuộc đàm phán.

Cùng lúc đó, nguyên thủ của Liên Bang Lục Tây Vọng cũng đã đến pháo đài Lirvia, với tư cách là nguyên thủ quốc gia anh ta có trách nhiệm chứ không phải nghĩa vụ tham gia cuộc đàm phán hòa bình này.

Chương 36

Tiêu đề: Người được hưởng lợi nhiều nhất là...

Đây không phải là lần đầu tiên Thời Dư thấy Lục Tây Vọng, nhưng lại là lần đầu tiên thấy anh ta xử lý các công việc của chính phủ.

Phải nói Lục Tây Vọng giữ chức Nguyên Thủ quốc gia là vô cùng xứng đáng, anh ta là người vô cùng tài giỏi và có năng lực, đồng thời cũng là một con hổ cực kỳ khó bảo, khiến Tây Tạp Na phải rút lui dù đang nói cười vui vẻ.

Dù đều là Nguyên Thủ Quốc Gia nhưng cũng có thể cảm nhận rõ ràng khoảng cách giữa hai người.

Tây Tạp Na không phải là đối thủ của Lục Tây Vọng.

Lục Tây Vọng không bao giờ lùi bước, anh ta cũng không thúc ép từng bước, mà giữ buổi đàm phán hài hòa ở mức độ phù hợp, thắt chặt khi lỏng lẻo, thả lỏng khi chặt chẽ, khiến mọi người khó lòng đề phòng.

Tất nhiên, cuộc đàm phán hòa bình không thể kết thúc trong ngày một ngày hai. Trong cuộc họp đàm phán hòa bình, đại diện của hai nước tranh cãi đến đỏ mặt tía tai. Sau cuộc đàm phán, Tây Tạp Na miễn cưỡng mỉm cười khi nghe Lục Tây Vọng muốn Tạ Dữ Nghiên đưa đi tham quan pháo đài Lirvia.

Pháo đài Lirvia và hành tinh của dân cư bình thường không có gì khác nhau, ở đây có tất cả các cơ sở vật chất, công trình mà một hành tinh của dân cư bình thường nên có, vì chuyến thăm của tổng bộ Cộng hòa Tobias nên bộ mặt của toàn bộ Pháo đài Lirvia đã được cải thiện hơn rất nhiều so với trước đây, đương nhiên điều này cũng khiến Cộng hòa Tobias cảm thấy kinh ngạc.

Cũng không biết Tây Tạp Na đang nghĩ gì, nhưng nụ cười trên mặt cô ấy ngày càng gượng gạo.

Tạ Dữ Nghiên cai trị quân đội một cách nghiêm ngặt, hệ thống đánh giá nội bộ của Tài Quyết rất nghiêm khắc, các quân đoàn khác hầu như tiến hành đánh giá mỗi tháng một lần, nhưng chỉ có Tài Quyết tiến hành đánh giá mỗi tuần một lần, mỗi lần đều sẽ xếp thứ hạng, một khi có người ba lần xếp hạng đều đứng hạng cuối thì sẽ bị loại, sau đó sẽ bổ sung bởi những người trong quân đoàn thay thế.

Hơn nữa, Tài Quyết sẽ không tuyển lại những người đã bị loại, chính vì điều này mà mọi người đều dồn hết sức rèn luyện để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, giữ vững vinh quang đã có được.

Sân huấn luyện của Tài Quyết rất lớn, cực kỳ lớn, có cơ giáp huấn luyện, còn có vật phẩm huấn luyện, rất nhiều hạng mục, làm cho người ta cảm thấy rung động.

Chỉ mới xem diễn tập quân sự của quân đoàn dự phòng Tài Quyết, cảm xúc trong mắt Tây Tạp Na càng trở nên nghiêm túc.

Lúc còn trẻ cô đã từng phục vụ trong quân đội, vì vậy cô hiểu rất rõ trình độ tố chất của binh sĩ trong Quân đoàn Tài Quyết là như thế nào, càng hiểu rõ rằng không có quân đoàn nào ở Cộng hòa Tobias có thể so sánh với Quân đoàn Tài Quyết ... Không, là không thể so với Quân đoàn dự bị của quân đoàn Tài Quyết.

Tây Tạp Na nghiến răng, cảm thấy vô cùng bất lực từ tận đáy lòng.

Nếu không phải Hải Lặc Tư cố chấp đi theo con đường của mình, thì quân đội của Cộng hòa Tobias làm sao có thể suy tàn như bây giờ? Ngày nay vẫn còn một số người bị ảnh hưởng bởi những suy nghĩ cực đoan của hắn ta, vẫn coi Liên Bang là kẻ thù, tiếp tục gây hỗn loạn trong nước, cố gắng chia cắt chế độ Cộng hòa Tobias.

Cũng không biết có phải Lục Tây Vọng đã nhận ra tâm trạng phức tạp của Tây Tạp Na hay không, sau khi đi thẳng một mạch vào phòng huấn luyện bắn súng, anh ta cầm một khẩu súng năng lượng, nghiêng đầu cười với Tây Tạp Na: "Tôi nghe nói nguyên thủ Tây Tạp Na đã từng phục vụ trong quân đội, mang quân hàm thiếu tướng còn có danh hiệu là thiên tài bắn súng, không biết tôi có vinh dự được so tài với Nguyên thủ quốc gia Tây Tạp Na hay không?"

Động tác cầm súng của anh ta có chút không quen, nhưng rất nhanh đã thích ứng được, giống như đã từng quen thuộc với súng nhưng lại lâu rồi không chạm tới.

Trước lời mời của Lục Tây Vọng, tất nhiên Tây Tạp Na không thể từ chối, trong hai ngày đàm phán vừa qua cô ấy đã bị Lục Tây Vọng đàn áp đến mức không thở nổi, nên chắc chắn muốn thắng trò chơi này, và đương nhiên thắng thua lần này không ảnh hưởng đến cuộc đàm phán hòa bình giữa hai nước.

Thể lực và tinh thần của Lục Tây Vọng chỉ ở mức A, trong tài liệu chính thống cho thấy anh ta là một người hoàn toàn bình thường, nếu không tham gia chính trị thì anh ta sẽ không có cơ hội đứng ở đây.

Tất nhiên, Tây Tạp Na vẫn không dám coi thường anh ta.

Cô ấy cười nói: "Cái gì gọi là thiên tài bắn súng chứ? Chỉ là tỷ lệ trúng mục tiêu cao hơn người khác mà thôi, Y1121 còn đứng ở đây, làm sao tôi dám gọi mình là thiên tài?"

Câu nói nào cũng nhắm vào người Thời Dư, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên, trên mặt cô vẫn lộ ra nụ cười giả dối nói: "Tỷ lệ trúng đích của tôi thật sự không cao đâu, nếu muốn nói lợi hại thì em trai của nguyên soái Lục mới gọi là lợi hại."

Khoe khoang đồng đội của mình tất nhiên phải liều mạng mà khoe rồi.

Chương 37

Tiêu đề: Người được hưởng lợi nhiều nhất là...

Lục Tây Vọng nhận lấy quả bóng, bất đắc dĩ cười nói: "Nó vẫn còn là một đứa trẻ, Thiếu tướng Thời đừng nói quá như vậy."

Thời Dư theo sau cười híp mắt, đột nhiên phát hiện có một ánh mắt đang nhìn mình, cô quay đầu lại thì không phát hiện ra ai đang nhìn cô.

Cô quay đầu lại, ánh mắt vừa nhìn cô chằm chằm đã biến mất.

Lục Tây Vọng cầm súng năng lượng bắn một phát vào mục tiêu phía trước để thử cảm giác, chỉ trúng vòng số bảy.

Tây Tạp Na cũng tiến lên thử cảm giác, phát súng đầu tiên đã trúng vòng số chín, gần sát vòng số mười.

Anh ta bất đắc dĩ cười một cái: "Tôi thua chắc rồi."

Tây Tạp Na khẽ mỉm cười, không đáp lại lời của anh ta, quay đầu nhìn Tạ Dữ Nghiên nói: "Nguyên Soái Tạ, cậu có muốn tới thử một chút không?"

Tạ Dữ Nghiên gật đầu và nhận lấy khẩu súng năng lượng mà Thời Dư đưa cho.

Thấy tư thế cầm súng điêu luyện của anh, ánh mắt Tây Tạp Na sáng lên.

Thực lực của Tạ Dữ Nghiên luôn là một điều bí ẩn, các quốc gia khác luôn cố gắng hết sức để điều tra, nhưng họ không thể tìm ra trình độ sức mạnh thể chất và tinh thần của anh, anh trông giống như một người yếu ớt, thực sự không thể nói đây chỉ là lớp ngụy trang bên ngoài hay là anh thực sự không có sức mạnh chiến đấu, rồi trở thành người đứng đầu Quân đoàn Tài Quyết hoàn toàn dựa là thiên phú chỉ huy của mình.

"Hai người muốn chơi như thế nào?" Âm thanh Tạ Dữ Nghiên nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, trong cuộc đàm phán lần này anh luôn giữ vai trò là người đi cùng, cảm giác tồn tại cũng không cao.

Lục Tây Vọng nghiêng đầu nói: "Người đến là khách, Nguyên Thủ Tây Tạp Na muốn đặt quy tắc như thế nào?"

Cả hai đều nói như thế mà Tây Tạp Na lại từ chối thì có vẻ không được lịch sự cho lắm: "Bắn mục tiêu đứng yên trước, sau đó bắn mục tiêu di chuyển thì sao?"

Cả Tạ Dữ Nghiên và Lục Tây Vọng đều không phản đối, việc huấn luyện bắn súng của các quân đoàn lớn cũng được thực hiện theo trình tự này.

Lục Tây Vọng nói rằng anh ta sẽ bắn đầu, anh ấy sử dụng súng năng lượng, ở khoảng cách tiêu chuẩn nhắm bắn liên tục một hơi mười phát, mỗi phát đều trúng vào chính giữa, chính xác đến mức khiến người ta kinh ngạc .

Tây Tạp Na hiển nhiên không ngờ Lục Tây Vọng lại có khả năng bắn chính xác như vậy, áp lực trong lòng cô ấy càng lúc càng nhiều, nhưng cô ấy là người đứng đầu một quốc gia, đương nhiên phải thể hiện hết sức lực của mình, sau mười phát súng, tất cả đều trúng chính giữa, hai người cũng được coi là ngang tay.

Cả hai người đồng thời nhìn về phía Tạ Dữ Nghiên, sắc mặt Tạ Dữ Nghiên không chút thay đổi nhìn về mục tiêu ở phía trước, trước khi nhắm bắn kéo ra một màn hình ảo, vỗ nhẹ vài cái, mục tiêu lập tức lui về phía sau năm mươi mét, chỉ thấy cổ tay anh hơi run lên đã dễ dàng ghi được kết quả xuất sắc là 100 điểm.

Thời Dư ở bên cạnh quan sát bên ngoài hơi nhướng mày.

Không ngờ anh đẹp trai thật sự lại đẹp trai thế này, chèn ép người ta cũng có thể làm tốt như thế!

Tạ Dữ Nghiên đặt khẩu súng năng lượng trong tay xuống, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi: "Cảm ơn đã nhường."

Không biết có phải do Thời Dư đã dự đoán được trước hay không, cô luôn cảm thấy lời của anh đẹp trai còn có ý tứ khác, giống như ——

"Xin chào những kẻ thua cuộc!"

Cô nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên, lại tình cờ bắt gặp ánh mắt của nữ thư ký luôn đi theo Tây Tạp Na suốt thời gian qua.

Cô không cảm thấy xấu hổ khi bị bắt gặp lúc mình đang cười trộm chút nào, cô chỉ gật đầu với cô ta, khóe miệng cong lên cao hơn một chút.

Tây Tạp Na vẫn duy trì rất tốt phong thái của một Nguyên Thủ Quốc Gia, cười nói: "Vẫn là nguyên soái Tạ lợi hại hơn."

Cô ấy dường như không còn tâm trạng tiếp tục cuộc thi nữa, cầm khẩu súng năng lượng trong tay một lúc, rồi đưa nó cho nữ thư ký phía sau, hất cằm với cô ta, Tây Tạp Na quay đầu nói với Thời Dư: "Chúng ta so nhau thế này cũng khá nhàm chán, không biết Lai Na có vinh hạnh được Thiếu tướng Thời chỉ giáo hay không?"

Thời Dư vẫn đang cười khúc khích, đột đột nhiên bị nhắc đến, sững sờ quay lại, Tây Tạp Na làm như không chú ý đến việc cô đang phân tâm, tiếp tục nói: "Lai Na muốn được làm quen với thiếu tướng Thời đã lâu, không biết Thiếu tướng Thời có sẵn lòng không?"

Lai Na là tên của nữ thư ký, cô ta không phải là người bị Thời Dư cắt tóc rồi giết trên tàu tinh tế của Tây Tạp Na lần trước.

Thời Dư đã xem qua thông tin của cô ta, cô ta có lý lịch rất xuất sắc trong quân đội của Cộng hòa Tobias.

Lai Na đến từ một học viện quân sự rất bình thường, trong những năm đi học, điểm số của cô ta rất xuất sắc, không giống như Thời Dư người chỉ tham gia huấn luyện quân sự và diễn tập quân sự, cô ta có thể tham gia các trò chơi khác nhau, trong bốn năm ở trường học viện quân sự cô ta trải qua quãng thời gian rất bình thường. Nếu lúc đó nhìn vào, cũng chỉ có thể nói cô ta là một sinh viên quân sự tương đối xuất sắc.

Nhưng sau khi tốt nghiệp và nhập ngũ, cô ta đã lập được rất nhiều chiến công trên chiến trường, tham gia hàng chục trận chiến lớn nhỏ, quân hàm của cô ta cũng tăng lên như tên lửa, bây giờ cô ta cũng giống như Thời Dư, đều giữ quân hàm thiếu tướng. Bây giờ còn chưa đến bốn mươi tuổi, nếu bỏ qua Thời Dư và Tạ Dữ Nghiên, hai nhân vật yêu nghiệt không cần đề cập tới thì Lai Na nhất định sẽ có một vị trí trong danh sách những vị chiến tướng trẻ tuổi xuất sắc nhất vũ trụ.

Lai Na có một mái tóc ngắn uốn xoăn và được buộc lên gọn gàng, sau khi nhận được khẩu súng năng lượng, cô quay sang nhìn Thời Dư với vẻ mặt tràn đầy háo hức, giống như cô ta rất nóng lòng muốn được chiến đấu với cô.

Chương 38

Tiêu đề: Người được hưởng lợi nhiều nhất là...

"Y1121, thật đáng tiếc khi cô đến Lẫm Đông Tinh, tôi ngoài ý muốn nhận được nhiệm vụ khác mà phải rời Lẫm Đông Tinh, khi nguyên thủ quốc gia bị hải tặc liên tinh tấn công, tôi cũng bị những việc khác giữ chân, hai lần đều bỏ lỡ cơ hội làm quen với cô, không biết lần này có thể có vinh hạnh so tài cùng cô hay không?"

Những lời này thật có ý tứ nha.

Thấy ý chí chiến đấu trong mắt đối phương càng ngày càng nồng đậm, Thời Dư đành cầm trong tay súng năng lượng quay một cái, nói: "Thật là không khéo nha, vì sao mỗi lần cô đều có chuyện quan trọng thế?"

Ghét người thì có ai không biết chứ.

Thời Dư nói xong, cô cười đầy ẩn ý, ai cũng có thể nhìn ra sự giễu cợt trong mắt cô.

Sắc mặt Lai Na trầm xuống, cô cầm súng năng lượng chỉ về phía mục tiêu trước mặt nói: "Đấu một ván thì thế nào?"

"Bắn mục tiêu đứng yên thì thật nhàm chán, muốn bắn, đương nhiên là phải bắn mục tiêu di chuyển rồi!" Cô vừa nói vừa điều chỉnh mục tiêu trước mặt, hàng chục mục tiêu đồng thời xuất hiện trên trường bắn, tất cả đều lên lên xuống xuống giống như chuột túi.

Cô ta chỉ nghe thấy tiếng bang bang bang, một phút sau, trên trường bắn xuất hiện dấu hiệu thông qua hoàn hảo, tiếng pháo hoa vang khắp trời, những người khác trên sân tập không thể không nhìn qua, khi nhìn thấy người bắn là Thời Dư thì bọn họ cũng chẳng có gì ngạc nhiên, vẫn tiếp tục quay lại huấn luyện.

Lai La chăm chú nhìn Thời Dư, cảm thấy rằng cô đang ra oai phủ đầu.

"Muốn tới so tài không?" Thời Dư quay súng vài vòng rồi đưa họng súng lên miệng khẽ thổi, mái tóc đuôi ngựa buộc cao theo động tác của cô khẽ đung đưa, vẻ mặt tràn đầy khiêu khích.

Cô ta đương nhiên muốn, nếu lúc này mà không tới chẳng khác nào nhận thua.

Mười phút sau, hai người đứng trên đấu trường giao đấu.

Sắc mặt Lai Na nghiêm túc, còn Thời Dư thì đang chỉnh sửa lại quân phục trên người mình, không biết đang thấp giọng lẩm bẩm cái gì.

Thái độ khinh thường như vậy khiến Lai Na cảm thấy khó chịu, sau khi tiếng tuýt còi vang lên, năm ngón tay của cô ta khép lại tạo thành hình con dao, tấn công mạnh mẽ về phía Thời Dư.

Thời Dư nhẹ nhàng tránh sang một bên, đồng thời xông lên phản kích, hai người đánh qua đánh lại với tốc độ cực nhanh.

Lục Tây Vọng nhìn hai người trên sân, cười nói: "Hai người nghĩ ai sẽ thắng?"

Bất kể là Tây Tạp Na hay Tạ Dữ Nghiên, tất nhiên họ không chút do dự đứng về phía bên mình.

"Thời Dư sẽ không thua." Giọng nói Tạ Dữ Nghiên trầm ổn nhưng tràn đầy tự tin, Tây Tạp Na thấy hai người trên sân tạm thời không thể phân biệt được thắng thua, thì vẫn tự tin nói: "Lai Na cũng sẽ không thua."

"Vậy thì tôi sẽ đứng vị trí trung lập."

"Thiếu tướng Lai Na, đây là toàn bộ sức lực của cô sao?" Thời Dư mở ra chế độ khiêu khích, khom người hướng đầu gối về phía trước, thấy Lai Na né tránh, cô thu hồi cổ tay, không chút khách khí đẩy cằm Lai Na, dùng khuỷu tay khác đánh thẳng vào ngực Lai Na.

Trong khoảng hai ba phút ngắn ngủi, trạng thái công kích lúc đầu của Lai Na đã chuyển sang phòng ngự, nhưng những đòn tấn công của Thời Dư càng ngày càng nhanh và mạnh cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Lai Na cũng sẽ thua.

Lai Na lùi về phía sau muốn tìm cơ hội tấn công lần nữa, nhưng Thời Dư giống như một con rắn trơn trượt không ray không chân, cứ áp sát vào người Lai Na mà đánh, căn bản không cho cô ta có cơ hội chạy trốn, mà động tác của cô càng lúc càng nhanh.

Cuối cùng, Thời Dư khuỵu gối về phía trước làm một động tác giả, Lai Na theo bản năng đề phòng, Thời Dư nhận cơ hội đá cô ta, Lai La không chịu được sức lực của cô nên lùi lại vài bước, sau đó cô lại quét chân một cái làm cô ta ngã xuống đất.

Tốc độ phản ứng của Lai Na cực nhanh, cô ta lập tức xoay người lui về phía sau, vừa mới đứng dậy, còn chưa kịp phản ứng đã bị cô đá cho một cước bay ra ngoài.

Thân thể rơi xuống đất phát ra âm thanh nặng nề, Lai Na đau đến nhíu mày, cô ta vẫn còn nhớ bây giờ là thời điểm nào, đang muốn khom người đứng dậy thì đột nhiên bên tai lại có bàn chân đạp lên tóc cô ta.

Lai Na ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Thời Dư đang nhìn cô ta cười nói: "Còn muốn đánh nữa không?"

Nụ cười trên mặt cô thực sự rất vô sỉ, như thể đang nói: "Có muốn đấu lại cũng không sao, dù có làm lại trăm lần thì kết quả cũng vẫn như vậy".

Lai Na cảm thấy cơn tức bị kẹt lại trong lồng ngực, cô ta không để ý bị cô giẫm lên vài sợi tóc, còn bị Tây Tạp Na mắng: "Đủ rồi Lai Na, cô thua."

Thời Dư không dùng hết sức.

Người trong cuộc có thể không nhìn thấy rõ ràng, nhưng những người ngoài cuộc thì lại nhìn rõ.

Thấy vẻ mặt Lai Na vẫn còn bất mãn, ngực Tây Tạp Na lại càng nghẹn tức, nhưng cô ấy vẫn phải giữ vững phong thái Nguyên Thủ Quốc Gia nói: "Chỉ là một cuộc thi, Lai Na cô về đi."

Thời Dư tiếc nuối dang tay, rời khỏi sân trước.

Lai Na siết chặt đôi tay buông thõng bên người, cuối cùng chỉ có thể nới lỏng chúng một cách yếu ớt.

Đúng, cô ta đã thua.

Y1121 mạnh hơn cô ta tưởng tượng.

Lai Na đi theo Thời Dư suốt quãng đường, thấy cô lấy chiếc khăn bên cạnh lau mồ hôi, lấy từ túi không gian ra một ống dinh dưỡng, ngậm vào miệng thần sắc ung ung, như thể trận chiến này không khác gì một trận huấn luyện bình thường.

Chương 39

Tiêu đề: Người được hưởng lợi nhiều nhất là...

Thắng cũng không có gì để tự hào.

Nhận ra điều này, tâm trạng của Lai Na càng tồi tệ hơn.

Nhưng lần này cô ta đến đây vì cuộc đàm phán, cô ta đang ở thế yếu, nhất định phải kiềm chế lời nói và hành động của mình hơn nữa, cô ta không còn cách nào khác là phải đè nén mọi uất ức trong lòng.

Sau khi Thời Dư uống xong ống dịch dinh dưỡng, cô bất ngờ chú ý đến thư ký ở phía sau Lục Tây Vọng.

Cô cười nói: "Vừa rồi trên sân, hình như thư ký Tề luôn nhìn chằm chằm vào tôi, có phải anh cũng muốn đánh một trận không?"

Tề Hạ đang muốn lắc đầu, Thời Dư lại nói: "Đông Ngôn thường xuyên nhắc đến thư ký Tề trước mặt tôi, cậu ấy nói cậu ấy không đánh lại anh, hay là chúng ta thử đánh một trận đi?"

Vừa nói, hai mắt cô sáng lên tựa hồ muốn nhìn xem, một người ngay cả bạn của mình cũng không đánh thắng thì người đó phải mạnh như thế nào.

Tề Hạ còn chưa kịp nói chuyện, cô lại nói: "Thư ký Tề cũng không nên từ chối đúng không?"

Cô mỉm cười, nhỏ giộng lẩm bẩm một câu gì đó, giộng noianói nhỏ đến mức mấy người xung quanh không có ai nghe thấy.

Lục Tây Vọng quay đầu lại và nói với Tề Hạ đang ở bên cạnh: "Nếu Thiếu tướng Thời có hứng thú với việc này, Tề Hạ tại sao cậu không thử với Thiếu tướng Thời vài chiêu?"

Nói xong, anh ấy quay đầu về phía Thời Dư nói: "Thiếu tướng Thời, xin nương tay."

Thời Dư mỉm cười, lắc đầu: "Phải là thư ký Tề lương tay mới đúng."

Tề Hạ đi thay quần áo thích hợp để đánh nhau, vừa đi ra thì Thời Dư nhìn thấy anh ta còn cần theo đôi găng tay của mình: "Thư ký Tề, anh không cởi găng tay sao?"

Có khá nhiều người thích đeo găng tay, chẳng hạn như Tổng thư ký Tề trước mặt, chẳng hạn như ... người đàn ông đội mũ xuất hiện ở Đế quốc Caslan.

Tề Hạ đang định giơ tay thì dừng một chút, cúi đầu nói xin lỗi: "Đây là thói quen ấy mà."

Trong khi nói chuyện, anh ấy tháo găng tay ra, bên dưới không có gì ngoại trừ một đôi tay rất đẹp.

Hai người đứng trên chiến trường, Thời Dư tấn công đầu tiên, động tác của cô càng nhanh và dữ dội, Tề Hạ buộc phải phòng thủ, phòng thủ từ đầu đến cuối, từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc chỉ vỏn vẹn có năm phút.

Thời Dư đến gần Tề Hạ, anh ta bị cô ép vào tường, cười nói: "Thư ký Tề, anh đang coi thường tôi à? Anh không dùng hết sức đúng không?"

Sắc mặt Tề Hạ bình tĩnh: "Thiếu tướng Thời hiểu lầm rồi, lúc trước vì bảo vệ cho Nguyên Thủ nên đã bị thương, sức lực lúc này còn chưa hồi phục."

Thời Dư khịt mũi, dò xét anh ấy từ trên xuống dưới: "Tại sao thư ký Tề không nói sớm, nếu tôi biết anh bị thương thì đương nhiên tôi sẽ không ép anh đánh nhau đâu. Nếu vết thương trở nên nghiêm trọng thì phải làm sao? Lương tâm tôi sẽ cắn rứt đấy."

Nói thì nói thế, nhưng trong giọng điệu của cô lại không hề có chút cắn rứt lương tâm.

Tề Hạ hơi đứng lên, nói: "Nếu tôi không bị thương thì tôi cũng không phải đối thủ của cô, cô rất lợi hại."

Anh ấy rất khiêm tốn.

Cuộc trò chuyện giữa hai người trên đấu trường không có ai bên ngoài nghe thấy, Lục Tây Vọng cười nói với Tạ Dữ Nghiên: "Có thiếu tướng Thời bảo vệ an toàn cho Tạ nguyên soái, tôi nghĩ Đại nguyên soái cũng có thể yên tâm rồi."

Tạ Dữ Nghiên nghiêng đầu nhìn anh ấy, cảm thấy trong lời nói đó còn ẩn chứa điều gì đó.

Nhưng lúc này Lục Tây Vọng đã quay đầu lại gọi tên Tề Hạ.

Tây Tạp Na lặng lẽ đứng ở một bên, cô ấy cảm thấy xung quanh mình đang có một dòng nước ngầm cuồn cuộn trào dâng, nhưng cô ấy lại không nhìn thấy.

Cô ấy biết rất rõ, bất kể là quốc gia nào cũng không thể thiếu tranh giành quyền lực và lợi ích.

Đệ nhất Liên Bang khác với Cộng hòa Tobias, Nguyên Thủ Quốc Gia không phải là người có quyền phát ngôn cao nhất và hầu hết các quyết định của Nguyên Thủ Quốc Gia đều phải được bảy nguyên soái thông qua, điều này cũng dẫn đến việc hạn chế quyền lực của một số người ở mức độ nhất định.

Các cuộc đàm phán hòa bình sau đó diễn ra rất thuận lợi, Tạ Dữ Nghiên chủ đứng một bên quan sát toàn bộ. Về nội dung của cuộc đàm phán hòa bình, Quốc hội Liên bang đã thảo luận trước đó, Lục Tây Vọng cũng không có bất kỳ thay đổi nào. Khi hai nước ký kết thỏa thuận cuối cùng, Tây Tạp Na muốn cười cũng không cười được nữa.

Liên bang sẵn sàng trả lại Lẫm Đông Tinh, nhưng với điều kiện Pháo đài Brooks sẽ được nhượng lại cho Liên bang trong vòng một trăm năm, ngoài ra, Cộng hòa Tobias cần bồi thường 50% chi tiêu quân sự trong Chiến tranh Liên bang lần thứ nhất.

Đem lãnh thổ của mình cho một quốc gia khác trong suốt một trăm năm là một nỗi xấu hổ đến mức chết người đối với bất kỳ quốc gia nào.

Tuy nhiên, tầm quan trọng của Lẫm Đông Tinh đối với Cộng hòa Tobias lớn hơn Pháo đài Brooks, trong cuộc đàm phán hòa bình, Tây Tạp Na đã nhiều lần thảo luận với quốc hội Liên Bang, tranh luận vô số lần và thậm chí còn đưa ra phương án sẽ phát động chiến tranh thêm một lần nữa, nhưng cuối cùng họ vẫn quyết định từ bỏ Pháo đài Brooks để lấy lại Lẫm Đông Tinh.

Hai nước đã ký hiệp ước đình chiến trăm năm, một giờ trước khi ký hiệp ước, Lục Tây Vọng bị ám sát, sát thủ bị giết tại chỗ, bản thân anh ấy cũng bị thương nên buổi ký kết hiệp ước phải bị trì hoãn.

Tạ Dữ Nghiên thay mặt nguyên thủ Liên bang ký hiệp định đình chiến và hiệp ước hòa bình trong một trăm năm tới với Cộng hòa Tobias.

Sau khi hiệp ước được ký kết, Thời Dư hộ tống Tây Tạp Na rời khỏi pháo đài Lirvia cho đến khi đến lãnh thổ của Cộng hòa Tobias.

Chương 40

Tiêu đề: Người được hưởng lợi nhiều nhất là...

Khi trở lại Pháo đài Lirvia, cô đến thẳng bệnh viện nơi Lục Tây Vọng đang nằm.

"Tạ nguyên soái, có phải anh nên giải thích hay không, những người ám sát nguyên thủ đều là quân chính quy của quân đoàn Tài Quyết." Mặc dù đã cố gắng đè nén lửa giận trong lồng ngực, nhưng giọng nói vẫn không khách sáo chút nào.

Cô bước ra khỏi hành lang, nhìn thấy anh đẹp trai đang lãnh đạm ngồi ở một bên, trước mặt anh là Lục Tây Vọng - người vệ sĩ không thể tách rời với nguyên thủ.

"Ý của anh là, tôi muốn ám sát Nguyên Thủ quốc gia?" Ngữ khí Tạ Dữ Nghiên lạnh như băng.

Tề Hạ dừng một chút: "Tôi không có ý đó, chỉ là nguyên thủ quốc gia bị quân đội chính quy của Tài Quyết tập kích, nguyên soái Tạ vẫn luôn nghiêm khắc điều hành quân đội, sao lại xảy ra chuyện như vậy? Tôi cũng chỉ là cho anh một gợi ý--"

"Bang!" Một tiếng súng vang lên.

Tề Hạ theo bản năng tránh sang một bên, mới phát hiện chỉ có tiếng súng chứ không có gì.

Thời Dư cầm súng năng lượng, đặt thanh năng lượng trở lại vị trí cũ, dựa vào tường khóa lại chốt an toàn của súng năng lượng, chậm rãi nói: "Anh có tư cách gì chất vấn Tạ Nguyên Soái?"

Cô khẽ ngước mắt lên, trong đáy mắt toàn là sự lạnh lẽo.

Ánh mắt hờ hững của cô quét qua Tề Hạ, cô đem súng năng lượng cất vào trong túi không gian, sau đó nói: "Có phải Nguyên Thủ bị cần thị hơi nặng không nhỉ, thị lực hình như không được tốt lắm."

Nói bóng gió là Lục Tây Vọng không nhìn rõ mặt người.

Tề Hạ không ngờ cô lại kiêu ngạo như vậy, lông mày nhướng lên, nhưng rất nhanh đã ý thức được điều gì, lui về phía sau vài bước, trịnh trọng khom người về phía Tạ Dữ Nghiên: "Xin lỗi Tạ nguyên soái, là do tôi quá gấp gáp rồi mong ngài tha lỗi cho sự nóng vội của tôi.."

Thời Dư lập tức cười, đi tới vỗ vai Tề Hạ: "Thư ký Tề, đừng căng thẳng như vậy, dù sao thì anh cũng lo lắng cho Nguyên Thủ quốc gia. Nguyên soái của chúng tôi không phải là người hẹp hòi, cho nên anh ấy cũng sẽ không tính toán với anh đâu."

"Anh cũng biết, Nguyên Soái của chúng ta có rất nhiều người hâm mộ, trong đó có một số người sùng bái một cách mù quáng, may mắn lần này chỉ có tôi người chứng kiến sự thất lễ của anh, nếu là người khác, có thể sẽ không phải là đạn rỗng đâu."

Đây là một lời uy hiếp, nhưng cũng là một lời cảnh báo.

Sắc mặt Tề Hạ hơi cứng lại, nhưng anh ta vẫn gật đầu.

Rất nhanh, ca mổ đã kết thúc, bác sĩ đi ra nói: "Tình trạng của Nguyên Thủ không nghiêm trọng, nhưng mất khá nhiều máu, cần nghỉ ngơi một thời gian."

Thấy Tề Hạ thở phào nhẹ nhõm, Thời Dư lại tiếp tục vỗ vai anh ta nói: "Thư ký Tề, anh yên tâm, chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức lực điều tra ra kẻ đã tấn công Nguyên Thủ Quốc Gia."

"Tôi vừa nghe được báo cáo về việc Nguyên Thủ quốc gia bị tấn công, hẳn là thư ký Tề cũng quen biết người đã xây dựng phái đài chiến đấu trên Khôi tinh, hẳn cũng đã biết chuyện này, cách đây không lâu, một nhóm người đã xuất hiện gần pháo đài Lirvia, định tấn công Tạ Nguyên soái, hiện tại tôi nghi ngờ rằng họ có thể đang bí mật ẩn nấp bên trong các quân đoàn khác nhau ... "

Thời Dư blabala một đống, cô nói rất nhiều, nói bằng cả trái tim và tâm hồn, người không biết còn tưởng rằng cô và Tề Hạ vào sinh ra tử, tất cả mọi chuyện đều kể cho anh ta nghe.

Tạ Dữ Nghiên che lại lỗ tai của mình, khóe miệng hơi cong lên, nhìn thấy Thời Dư vẫn còn kéo Tề Hạ tiếp tục luyên thuyên, anh đứng dậy đi thăm Lục Tây Vọng đã thức lại.

Lục Tây Vọng quả nhiên không có việc gì, vừa nhìn thấy Tạ Dữ Nghiên, liền lộ ra vẻ mặt vô cùng áy náy: "Vừa rồi bác sĩ nghe nói buổi ký kết hôm nay diễn ra vô cùng thuận lợi, may mắn là có cậu ở đây, nếu không sẽ lại phát chuyện không hay."

Tạ Dữ Nghiên lắc đầu: "Hôm nay quả thật là do sơ suất của tôi, xin lỗi."

Hai người trò chuyện vài câu, Lục Tây Vọng lộ ra vẻ mệt mỏi, Tạ Dữ Nghiên cũng không ở lại nữa.

Việc Nguyên Thủ Quốc Gia bị ám sát không phải là chuyện nhỏ, may mắn thay nơi đây là pháo đài Lirvia, tin tức lan truyền không nhanh lắm, cũng đã ngay lập tức được kiểm soát, cả Tạ Dữ Nghiên và Lục Tây Vọng đều không muốn tin tức lan rộng nên đều ngầm che giấu.

Trên đường trở về, Thời Dư chắp tay sau đầu, khoanh chân nói: "Chuyện hôm nay..."

"Anh làm." Tạ Dữ Nghiên nói rất đơn giản.

Thời Dư nhướng mày: "Anh nghi ngờ cái gì?"

Tạ Dữ Nghiên lắc đầu: "Chỉ là phỏng đoán thôi, hơn nữa..."

Vừa nói anh vừa ngẩng đầu nhìn Thời Dư.

"Hy vọng không phải như anh nghĩ."

Thời Dư không muốn nghe anh chơi trò đố chữ, cúi người nói: "Mau nói cho em biết."

"Anh vừa mới sắp xếp lại chuyện của mấy ngày nay từ đầu đến cuối, phát hiện một chuyện rất thú vị, rõ ràng rất dễ có thể suy luận được nhưng lại bị chúng ta bỏ qua."

Thời Dư cau mày.

Tạ Dữ Nghiên giải thích: "Nghĩ lại mà xem, mấy năm nay nhiều chuyện phát sinh như vậy, ai là người được lợi lớn nhất? Hải Lam Tinh bị trùng tộc xâm chiếm, tàu bay vũ trụ bị cướp, sự cố ở Khôi Tinh khiến nhiều sinh viên quân sự chết hoặc bị thương."

Người bị ảnh hưởng nhiều nhất bởi sự xâm lược của trùng tộc đối với Hải Lam Tinh là Phong Sầm. Chính Tạ Dữ Nghiên đã xoay chuyển tình thế giảm bớt phần lớn áp lực cho ông ấy, cuối cùng đã giải quyết được vấn đề của Hải Lam Tinh, tạo dựng uy tín trong cuộc khủng hoảng, cũng không có người hưởng lợi trực tiếp.

Sự kiện cướp tàu vũ trụ được truyền hình trực tiếp khắp Liên Bang, khiến uy tín của Nguyên Thủ Quốc Gia giảm mạnh, hơn nữa chuyện xảy ra sau đó khiến ông gần như không thể có chỗ đứng, sau toàn bộ sự việc, ngoại trừ những thường dân bị cướp hoặc chết của Lẫm Đông Tinh, anh ta là người bị ảnh hưởng nhiều nhất.

Những kẻ đứng sau sự kiện Khôi Tinh muốn cướp gen, cơ giáp của Thời Dư, và muốn thu thập dữ liệu của 【Chiến Thần】...

"Là Lục Tây Vọng."

Trong ba người tranh chức nguyên thủ quốc gia, một người không được dư luận ủng hộ, người còn lại tự nguyện đệ đơn từ chức, còn anh ta đã chủ động cứu một cô gái bình thường trong sự kiện Lẫm Đông Tinh. Đã làm cho thiện cảm của anh ấy trong công chúng tăng vọt.

Làm việc không phải là không có mục đích, có một số người thường thích chôn mục đích chính của mình vào chỗ sâu nhất, thu được lợi ích lớn nhất theo cách kín đáo nhất.

Thời Dư hít một ngụm khí lạnh.

Tạ Dữ Nghiên nhướng mày nói: "Đây đều là suy đoán của anh, cũng có thể chỉ là trùng hợp."

Bởi vì hết việc này đến việc khác đều là mục đích lớn hoặc cũng có khả năng chỉ là ngẫu nhiên, trước khi có chứng cứ chứng minh, tất cả chỉ là suy đoán mà thôi.

Chương 41

Tiêu đề: Để cậu ấy giả dạng em

"Nguyên thủ." Tề Hạ thấy vẻ mặt Lục Tây Vọng tái nhợt, lông mày gần như nhíu thành một đường thẳng.

Lục Tây Vọng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lắc đầu nói: "Tôi không sao."

"Chuyện ngày hôm nay.... Ai có khả năng gây ra?" Tề Hạ nói có chút do dự.

Lục Tây Vọng lại lắc đầu.

Kể từ khi anh ta trở thành nguyên thủ đã bị ám sát rất nhiều lần, mỗi lần đều giải quyết trong yên lặng nên rất ít người biết.

Người muốn anh ta chết rất nhiều.

Anh ta chỉ là một dân thường không có hậu thuẫn*, lại thuận lợi một đường đi đến ngôi vị nguyên thủ của một quốc gia, không biết đã cản đường và lợi ích của bao nhiêu người.

*hậu thuẫn = chỗ dựa 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro